Đối với niệm Sơ mà nói, trường tiểu học so với mẫu giáo đương nhiên là vui hơn nhiều.
Cái chính là không còn phải ngồi một mình trên xe buýt nữa mà là được cùng với anh Lý An Nhiên đến trường.
Niệm Sơ mỗi khi tan học liền giống như con chim sẻ nhỏ, miệng cứ ríu rít không ngừng kể chuyện, nào là chuyện được ngồi gần một bạn rất đáng yêu, còn nhận người ta làm bạn thân, còn nói rằng bạn ấy có cái tên rất đặc biệt.
Nói tới đây, cô đưa tay ra sau lưng. Lắc đầu rồi nhìn anh chằm chằm, khuôn mặt tròn trịa đang lung túng điều gì đó.
Lý An Nhiên thấy dáng vẻ ấy liền nghĩ rằng cô bạn kia chắc chắn là không dễ thương bằng Niệm Niệm của anh lúc bây giờ.
Nghĩ vậy anh lại mở miệng giả vờ hỏi thăm
“Ừ, bạn ấy tên gì thế?”
Niệm Sơ mở to hai mắt, khóe miệng cao cao nhếch lên, lộ ra một biểu cảm tự hào, nói từng chữ một, “Cherry, Cherry!”
“Siêu đặc biệt có đúng không?”. Cô đưa hai tay lên che lấy mặt, đôi bàn tay như búp măng trắng.
“Đúng là rất đặc biệt. Nhưng tên Niệm Niệm của anh cũng rất hay nha.”
Lý An Nhiên mỉm cười dịu dàng vỗ đầu cô. Nhưng hình như cô không nghe thấy anh nói, lại tiếp tục lẩm bẩm
“Em chưa gặp ai có tên là Cherry bao giờ.”
“Nhưng đúng là rất đặc biệt nha”
“Bạn ấy thực sự rất giống như một quả anh đào nhỏ, môi đỏ đỏ cười lên rất dễ thương. Á…”
Đột nhiên cô hét lên, quay sang nhìn chằm chằm vào mặt Lý An Nhiên
“Bạn ấy thật sự rất đáng yêu”
“Chà, đáng yêu đến mức phải khiến em ghen tị sao?”
Lý An Nhiên ra vẻ nghiêm túc, ngắt lời cô. Nếu không, với cái tính của cô gái nhỏ này không chừng sẽ nói việc này cả đêm.
Niệm Sơ lấy tay che miệng, mắt nhìn qua lại, giống như hai viên trân châu đen, Lý An Nhiên bất đắc dĩ lè lưỡi cùng cô đi tiếp về phía trước.
Cứ tưởng rằng mỗi ngày đều được nghe cô ríu rít cùng về nhà, không ngờ hôm sau Niệm Sơ lại trở nên vô cùng im lặng, khuôn mặt nhỏ không có biểu cảm, hơi lạ lạ.
“Niệm Niệm?”
“Dạ?”, cô trả lời nhưng không ngẩng đầu lên.
“Hôm nay có gì vui không?” Lý An Nhiên gợi chuyện
Cô không đáp nửa lời, lúc sau mới rầu rĩ nói
“Hôm nay không có gì vui hết, nhưng lại có chuyện không vui!”
“Bạn của em đâu?” Lý An Nhiên mơ hồ hỏi
“Cherry đổi chỗ ngồi, em phải ngồi cùng một bạn nam khác, tóc bạn ấy vàng vàng lại rất thích kéo tóc em, siêu phiền”, cô thấp giọng oán giận, trán nhăn lại như quả bóng.
Ánh mắt của Lý An nhiên dừng lại trên mái tóc đen dài ngang vai kia, khẽ nói
“Đừng buồn nữa, ngày mai đi học chắc người bạn kia lại đổi đi chỗ khác thôi.”
“Có thật không?” Cô ngẩng đầu lên, trong mắt đều là sự bất ngờ.
“Thật mà.”
Niệm Sơ lập tức vui vẻ trở lại, lại trở thành con chim nhỏ vô tư ríu ríu suốt trên đường.
Tối hôm đó, cô tắm rửa xong rồi lăn lộn trên giường Lý An Nhiên, không chịu về nhà. Bởi vì hôm nay Thư Giai đã thay bộ trải giường, màu hồng kẻ sọc, ngay lập tức đánh trúng vào con tim thiếu nữ của Niệm Sơ.
Đàm Nhã hứa cũng sẽ mua cho cô một bộ như vậy để dụ cô về nhà, Niệm Sơ nghiêm túc suy nghĩ vài giây lại nói,
“Khi nào mẹ mua rồi con mới về”
Lý An Nhiên đang ở phòng đọc sách nghe vậy liền bật cười. Bất lực lắc đầu, đúng là nhỏ mà lanh lợi.
Hôm sau Niệm Sơ đi học trở lại, phát hiện cậu bạn phiền phức kia đã đổi chỗ, lại được ngồi cùng bàn với Cherry đáng yêu, cô mừng rỡ lại hào hứng nói chuyện với bạn ấy.
Nhưng là rất kỳ quái, cậu bạn Hạ Chí phía trước kia có vẻ rất khó chịu.
Ánh mắt của cô như bị thiêu đốt, cảm thấy bất an trong lòng
Nhớ tới lúc thầy giáo yêu cầu đổi chỗ, Niệm Sơ cảm thấy rằng cậu bạn kia cũng không muốn ngồi gần cô. Rốt cuộc thì cô lại được trở lại ngồi cùng với Cherry đáng yêu.
Nghĩ tới chuyện đó, cảm thấy có chút áy náy. Nhưng nói chuyện với Cherry một hồi cô lại quên như không có việc gì xảy ra.
Những năm học tiểu học của Niệm Sơ cứ như thế mà bình thường trở lại.
Chỉ có Lý An Nhiên ngày càng lớn lên, phải lên trung học, phiền não cũng theo nhau mà đến.
Trường trung học và tiểu học là hai trường riêng biệt, điều này có nghĩa là, Niệm Sơ sau này phải đi học một mình.
Tin này quả thực là một tin dữ
Tệ hơn nữa là, sau khi Lý An Nhiên lên cấp 2, Đàm Nhã không cho Niệm Sơ ở nhà anh qua đêm nữa.
Nhưng mỗi khi Đàm Nhã không có nhà, Niệm Sơ lại lén lút qua đây.
Niệm Sơ từ nhỏ đã được nuông chiều, vừa ngọt ngào vừa mềm mại, giọng nói có chút làm nũng, Thư Giai không thể nào chống cự, cho rằng cô vẫn còn nhỏ xíu chắc cũng không có vấn đề gì mà cho phép cô vào nhà.
Buổi tối Lý An Nhiên đọc sách ở trên bàn, Niệm Sơ ngồi trên đầu giường kể lại những việc xảy ra ở trường, cô nói chuyện một cách lộn xộn, không hề có trình tự.
Lý An Nhiên vẻ mặt nghiêm túc nghe cô nói, thỉnh thoảng nói vào vài câu, bầu không khí rất hài hòa.
Hai người không còn được học chung trường với nhau, Lý An Nhiên phải tách ra học ở trường trung học, anh đã quen với việc nghe Niệm Sơ kể những việc cô làm ở trường, đột nhiên không được nghe giọng nói ấy nữa, thời gian ấy quả thực rất buồn chán.
Niệm Sơ chỉ có thể cùng anh nói chuyện vào ban đêm.
Có khi cảm thấy mệt vì nói nhiều quá, cô bé mặc bộ đồ ngủ gấu hồng chớp chớp mắt rồi mở miệng ngáp một cái, sau đó chui vào chăn rồi ngủ thiếp đi.
Mỗi lúc như vậy, Đàm Nhã liền bất đắc dĩ mà ôm cô về nhà, sáng sớm hôm sau khi tỉnh dậy, Niệm Sơ liền phát hiện mình đã trở về giường của mình từ bao giờ. Lúc đó, cô chỉ có một điều ước trong lòng, đó chính là mau lớn trở thành học sinh trung học để có thể tiếp tục cùng anh Lý An Nhiên đến trường.
Thời gian trôi qua, Niệm Sơ đã qua ba cái sinh nhật, rốt cuộc cũng trở thành học sinh trung học. Mấy năm ấy, cô đã cao lên, cũng đã ra dáng một thiếu nữ.
Mà Lý An nhiên đã trở thành một thiếu niên tuấn tú, dáng người đĩnh đạc, khuôn mặt sạch sẽ, trắng nõn, sự đẹp trai của anh làm cho người khác không thể nào nhìn thẳng vào.
Các nữ sinh thỉnh thoảng nhìn lén anh sẽ tự đỏ mặt mà tránh mắt đi chỗ khác.
Niệm Sơ thích nhất là lúc ngồi ngay ngắn trên giường anh lén đọc mấy tấm thư tình.
Vào ngày khai giảng năm đó, mặt trời lên cao.
Một điều bất ngờ xảy ra, Đàm Nhã lại là chủ nhiệm lớp của Niệm Sơ.
Đa số học sinh tiểu học trường niệm Sơ cũng đều nhập học trường trung học này nên không ít người gặp qua Đàm Nhã, bởi vậy tin Niệm Sơ là con gái của chủ nhiệm lớp đã được lan truyền một cách nhanh chóng.
Chức vị của Niệm Sơ trong lớp liền trở nên to lớn không ngờ, đặc biệt là vì Đàm Nhã đã chỉ định cô làm lớp trưởng.
Một cảm giác không thể nói lên lời, nhưng tóm lại là làm người khác “vui” đến mức không đứng vững được.
Những bạn khác đột nhiên cũng vạch ra một ranh giới rất rõ ràng, một số không có ý tốt với cô, một số lại có chút thù địch. Họ nhìn cô với một ánh mắt đầy mỉa mai và cảnh giác.
Đây thực sự là một vấn đề đau đầu.
Ngày đi học chính thức
Niệm Sơ được Lý An Nhiên chở đi trên chiếc xe đạp đến trường, lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác khi bị người khác chú ý.
Vào buổi sáng sớm của mùa hạ, gió mang theo một chút mát mẻ, lá bên đường có màu xanh tươi tốt, trên lá còn đọng vài giọt sương xanh bị gió thổi qua hai lần rồi rơi mất.
Thiếu niên phía trước mặc đồng phục học sinh ngắn tay, màu xanh và trắng, bả vai hơi mềm, áo ở phía sau bị gió thổi lên, để lộ một mảnh da trắng nhỏ ở thắt lưng.
Niệm Sơ nắm chặt góc áo của anh, sau đó vươn tay ra, lặng lẽ vuốt phẳng xuống giùm anh.
Ngay lập tức, chiếc xe lắc lư hai lần. Anh quay đầu lại, để lộ một nửa khuôn mặt đường nét rất đẹp rất trắng và thanh tú. Chiếc cằm tinh tế và đôi môi đỏ khẽ giật giật.
“Niệm Niệm, đừng có sờ soạng anh.”
Anh nhìn vào mắt Niệm Sơ, giọng nói trầm thấp bất lực, không phải là khó nghe nhưng anh chỉ nói ngắn gọn rồi vội thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước.
Lý An Nhiên đã vỡ giọng từ năm trước, mỗi lúc nói chuyện với Niệm Sơ, giọng nói không thể nào trầm hơn nên chỉ có thể nói ít lời, lo lắng rằng sau này cô sẽ sợ giọng nói này.
“Em không có, tại eo của anh bị lộ ra, em chỉ che lại giúp anh thôi mà”, cô có chút nũng nịu giải thích, đôi mắt đen nhánh cùng với ánh nhìn hồn nhiên.
Người đằng trước vội đỏ tai, mặt cũng hơi ửng hồng
Trên cả quãng đường, xe đi nhanh, qua cổng trường rồi rẽ vào đường chính, học sinh cũng tăng dần, thấy hai người đi qua không thể không liếc nhìn một cái.
Những người biết tính cách của Lý An Nhiên, trong mắt toàn là sự kinh ngạc, ánh nhìn rơi xuống người Niệm Sơ, đột nhiên cảm thấy ghen tị với cô.
Ngoài ra còn có một số học sinh mới vừa vào trường, nhìn chằm chằm vào Lý An Nhiên trong mắt chỉ thấy sự đẹp trai của anh.
Cho dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng Niệm Sơ cũng có thể nhận ra những ánh mắt phía sau mình. Trong lòng có một loại cảm giác khó giải thích.
Gần đến lớp, có khá nhiều học sinh trên đường, có hai hoặc ba cô gái cầm sách, những chàng trai mang balo và đeo kính, cao và thấp, tất cả không một ai quen thuộc.
Niệm Sơ nắm chặt một góc áo của Lý An nhiên, đôi mắt hạ xuống có chút sợ hãi.
Chiếc xe dừng lại trước một dãy phòng học, Niệm Sơ xuống xe. Lý An Nhiên sau khi dặn dò cô vài câu, anh bước lên xe và tiếp tục đạp về phía trước. Bóng dáng dần dần nhỏ lại, góc áo lại bay lên.
Trường trung học phổ thông và trung học cơ sở có chút cách xa nhau, hai dãy phòng học cách nhau vài tòa nhà, đạp xe đi cũng mất khoảng bốn, năm phút, Niệm Sơ nhìn anh đi xa mới nắm chặt quai cặp từ từ đi lên lầu.
Đột nhiên bả vai bị nắm lại từ phía sau, một giọng nữ vang lên.
“Này, xin chào, mình đã thấy cậu ngày hôm qua, chúng ta là bạn cùng lớp đấy. Đúng rồi, mình tên là Hứa Tường.” Đó là một cô gái có khuôn mặt sáng với cười rất tươi.
Niệm Sơ sửng sốt một chút, tươi cười khẽ gật đầu
“À, chào cậu.”
“Học trưởng vừa nãy có quan hệ gì với cậu vậy?” Hứa Tường hỏi, sau đó lại nói nhỏ một tiếng, “Xin lỗi, hỏi như thế này có hơi bất lịch sự nhỉ?”
Hứa Tường ngượng ngùng gãi đầu, sắc mặt đỏ ửng, “Tại mình có hơi tò mò”
“Ồ, không sao đâu.” Niệm Sơ đáp cô một tiếng, dừng một chút rồi lại nói
“Đấy là anh mình.”