Đô đô hai tiếng, điện thoại đã được nhận
“Niệm Niệm, em thi xong chưa?”
“Hôm nay vừa xong.”
“Thi ra sao?”
“Chưa biết”
“Em ăn cơm chưa?”
“Bây giờ ăn, em cúp máy đây”
Lý An Nhiên nghe tiếng điện thoại cúp, mặt lộ vẻ suy tư, cảm thấy…hình như đã xảy ra vấn đề nơi nào đó.
Niệm Sơ cảm thấy chính mình không chú ý đến Lý An Nhiên nữa thì tâm tình sẽ bình thản hơn rất nhiều, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cảm xúc cũng sẽ thường xuyên vì anh mà thấp thỏm, loại cảm xúc này thật lạ, cũng khác thường, ảnh hưởng nghiêm trọng đến kết quả học tập của cô
Niệm Sơ không muốn suy nghĩ nhiều về cảm xúc không tên này, biện pháp duy nhất của cô là cách xa một chút, xa đến khi không nghe thấy giọng nói của anh, không nhìn thấy gương mặt quen thuộc của anh
Niệm Sơ bỏ thói quen hay vào vòng bạn bè của anh, cũng bỏ thói quen hay chia sẻ việc lớn nhỏ với anh, cũng bỏ luôn cả thói quen mỗi lần nhắc tới anh tinh thần lại vui vẻ
Trên đường Lý An Nhiên trở về hơn hai lần, Niệm Sơ đều không biểu hiện gì bất thường, chỉ là cố tình phớt lờ dấu vết của Quý Vi, ít khi ở chung với anh
Tháng 11 trở trời, thời tiết đột nhiên hạ nhiệt độ, Niệm Sơ bị cảm. Sau đó cô bị mệt mệt mỏi cả tuần, rốt cuộc cuối tuần được nghỉ mới đi bệnh viện
Cùng ngày mưa dầm kéo dài, Niệm Sơ không cần Tô Lê đi cùng, cô một mình đi đến phòng khám
Mặt đường ướt dầm dề, nơi nơi đều là vũng nước nhỏ. Niệm Sơ cầm dù thật cẩn thận đi trên đường, đại khái mười phút là đã tới nơi
Đi đến cửa bệnh viện, Niệm Sơ ở dưới mái hiên, mặt dính đầy nước, cất dù rồi đi vào bên trong. Ở bàn hướng dẫn lúc sau liền ngồi xuống dãy ghế dài chờ bác sĩ kêu tên
Đây là một phòng khám nhỏ chỉ có một tầng, hàng lang cuối còn có phòng giải phẫu. Giờ phút này đèn sáng, bên ngoài thưa thớt ngồi vài người, bác sĩ ngồi ở trong văn phòng bên cạnh
Đinh, một tiếng giòn vang, thang máy cuối hành lang mở cửa ra, một bác sĩ cầm mâm đi ra. Niệm Sơ trong lúc lơ đãng giương mắt nhìn qua, theo sau lập tức dừng lại
Ánh đèn trắng bệch, vách tường loang lổ, một lớp sơn màu xanh bong ra từng mảng. Hứa Tường cúi đầu chú ý dưới chân, nâng Tôn Lị sắc mặt tái nhợt chậm rãi đi ra
Tôn Lị ánh mắt mơ hồ, đôi tay che phía bụng, trên trán ướt đầy mồ hôi dính trên tóc mái, trên môi tái nhợt, cả người thoạt nhìn suy yếu lại thống khổ như vừa mới trải qua một việc đáng sợ
Niệm Sơ cả kinh nói không nên lời, ngơ ngác nhìn mà quên dời di tầm mắt, lúc này bên tai có giọng nói nho nhỏ
“Trời ạ, nhỏ tuổi như vậy mà lại đây phá thai, thật là tạp nghiệt mà..”
“Hình như là còn chưa vị thành niên nữa đó”
“Ôi trời..” Vài tiếng thở dài, cùng với lắc đầu
Niệm Sơ nắm chặt đầu ngón tay để trên đầu gối, hô hấp ngưng lại
“Niệm Sơ…?” Hứa Tường dừng lại bước chân, ánh mắt thẳng tắp nhìn lại đây, thần sắc khó nén mà kinh ngạc, sau đó tầm mắt lập tức di chuyển qua Tôn Lị bên cạnh
Tôn Lị như gặp một việc cả kinh, hoảng sợ mở to hai mắt, tiếp theo cúi đầu không nói một lời nhanh bước rời đi, lực độ dưới chân lại phù phiếm, bóng dáng khổ cực
Niệm Sơ như cũ ngồi ở chỗ kia, mặt đầy khiếp sợ khó tin
Cô nhớ lại một tháng trước, Tôn Lị, Hứa Tường bọn họ đã từng trốn học mà bị phê bình trước toàn trường, lúc đó Niệm Sơ ở trong ban cờ đỏ cũng giống như hôm nay, không thể tin được
Nhưng đã rất lâu rồi bọn họ không có nói chuyện với nhau, những điều quen thuộc cũng sớm trở nên vô cùng xa lạ, Niệm Sơ không có lập trường cũng không có lý do gì lại đi can thiệp
Cô lúc ấy chỉ cho rằng chỉ là trốn học
Nhưng trường học lại đồn đãi sôi nổi
Bỏ học, bỏ nhà theo trai, theo những người ra ngoài lêu lổng
Niệm Sơ vẫn theo lập trường như cũ, bởi vì cô tin tưởng, Hứa Tường là người thông minh như vậy, nhất định sẽ không sa đọa đến bước này
Cho rằng những việc đó chỉ xuất hiện trên TV hay tiểu thuyết mà mấy người rảnh rỗi kể lại, thêm mắm thêm muối, nghe nhầm đồn bậy, cuối cùng lại không biết sự tình ra sao
Niệm Sơ cảm thấy những việc như vậy không có khả năng tồn tại trong cuộc sống của cô
Nhưng mà hôm nay, cô hoàn toàn thức tỉnh
Bác sĩ khám xong, cho cô một túi thuốc mang về nhà. Trên đường mưa đã tạnh nhưng bầu trời vẫn ảm đạm như cũ, mây đen giăng đầy, trên đường người thưa thớt, gió lạnh thổi tới mang theo một trận hiu quạnh
Ban đêm, Niệm Sơ uống thuốc xong lên giường, nhớ tới sự việc xảy ra lúc ban ngày, lại nhịn không được mà mở ra đi động nhìn chằm chằm cái tên quen thuộc kia, vài giây sau, quyết định tắt điện thoại, để trên tủ đầu giường, tắt đèn đi ngủ
Thứ hai đi học, Niệm Sơ cố ý đi qua lớp của Hứa Tường nhìn vài vòng, thấy chỗ ngồi của Tôn Lị trống không, cô hỏi vài bạn học, nói là xin nghỉ
Sau lại mấy ngày đều là gió êm sóng lặng, giống như hôm ấy ở bệnh viện chỉ là ảo giác của Niệm Sơ
Nhưng mà chuyện này lại giống như một cái hố đen, mặc dù đã chôn ở góc sâu nơi đáy lòng nhưng vẫn làm cho cô hoảng loạn
Cho đến một ngày, hôm ấy là tiết tự học chiều thứ sáu, hai bạn học ngồi ở phía sau nói nhỏ, về việc phá thai, yêu sớm, lúc sau mọi người thảo luận ngày càng nhiều
“Thật hay giả?”
“Tôn Lị sao?”
“Đúng vậy, chính là cậu ấy, không phải lúc trước còn trốn học một tuần sao? Không chừng chính là hôm ấy xảy ra chuyện.”
“Trời ạ, thật đáng sợ”
“Đúng đó, mình không nghĩ là sẽ xảy ra ở trường mình!”
Niệm Sơ lúc này đang ôm sách luyện tập từ bên ngoài bước vào, nghe rõ nội dung mà mọi người đang bàn tán thì sắc mặt trắng bệch, cô lập tức buông đồ trong tay, đi đến đám người đang tụ tập
“Sao các cậu biết được?” Niệm Sơ trừng mắt, biểu tình nghi hoặc, giọng nói khẽ run lại không xác định
“Toàn trường đang truyền khắp tin này”, người khởi đầu câu chuyện trả lời, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt đương nhiên: “Mọi người đều biết, chắc chắn là thật!”
“Là ai nói?” Niệm Sơ cố gắng trấn an tinh thần, hít sâu một hơi lại hỏi
“Không biết nữa..” Người nọ nói: “Dù sao lúc mình nghe thấy thì mọi người cũng đã biết trước rồi”
Niệm Sơ đầu ong ong, cô không dám tưởng tượng, nếu giáo viên biết được thì hậu quả sẽ ra sao
Hơn nữa lúc ấy ở bệnh viện cũng chỉ có Niệm Sơ chính mắt nhìn thấy, Tôn Lị có cho rằng là do cô hay không? Niệm Sơ chau mày, tâm loạn như ma
Sự việc bắt đầu ồn ào, nghe nói có một lần Tôn Lị đến trường học, trực tiếp thu dọn đồ của mình về nhà
Bàn luận đúng nửa tháng thì câu chuyện kết thúc bởi việc Tôn Lị thôi học, nhưng cứ mỗi lần kỳ nghỉ đông tới, một ngôi trường nổi tiếng như vậy, từ trước đến nay vẫn là các thành tích tốt, lần đầu tiên xuất hiện bộ dáng bị gièm pha
Vì vậy mà nhà trường tổ chức đại hội giáo dục tư tưởng, trong đó vô số lần ẩn ý nhắc tới nữ sinh muốn đi học sẽ tự tôn tự ái, không được lạc lối
Ngay cuối của kỳ nghỉ đông, Niệm Sơ ôm cặp sách về nhà thì gặp ngay Hứa Tường ngay cổng trường, Hứa Tường như là chẳng bị ảnh hưởng gì, bên cạnh là hai người khác vừa nói vừa cười, khí sắc không tồi
Hai người đi về phía trước, Hứa Tường như là mới nhìn thấy Niệm Sơ, gật đầu chào hỏi với cô một cái
Niệm Sơ cũng dương khóe miệng cười cười
Lý An Nhiên lại đây đón cô, sau khi thực tập ở công ti của Lý Khâm, Lý Khâm cố ý mua cho anh một chiếc xe, anh đương nhiên là đã có bằng lái. Lúc này ở trước mặt là chiếc xe màu đen đơn giản, Niệm Sơ trợn trắng mắt
Cô mở cửa xe, ngồi trên ghế phụ gài kỹ đai an toàn, cúi đầu nói: “Anh An nhiên, đây là xe mà chú mua cho anh à, thật đúng là mộc mạc chi bằng đi bộ đi”
Lý An Nhiên cầm tay lái, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ, có chút bất đắc dĩ mà cười: “Tại anh muốn đấy chứ, ba anh định mua Porsche Lamborghini kia kìa”
“……….”
“Trên thế giới này đâu cần phải có những thứ xa xỉ đó”
Lý An Nhiên nhìn gương mặt bánh bao kia mà muốn nhéo một cái, nhưng đành nhịn, khởi động xe rời đi, gần đây cô đều tạo khoảng cách với anh, không khí hiện tại tốt như vậy anh khong dám mạo hiểm
Bên trong xe lại yên tĩnh, Niệm Sơ ánh mắt nhìn chăm chú vào phía trước, trong tay lại bắt đầu nhéo nhéo cặp sách, hồi lâu lại mở miệng: “Thật ra lần trước có chuyện em không nói với anh”
“Ừ?” Lý An Nhiên hơi nghiêng đầu, trong ánh mắt, Niệm Sơ ngồi thẳng tắp, thần sắc có chút túng quẫn, anh chậm tốc độ lại, nghiêm túc lắng nghe
“Lần trước bị cảm, em có đi khám gặp được Hứa Tường dẫn Tôn Lị đi phá thai”
Lời này vừa nói ra, Lý An Nhiên liền kích động: “Có phải là Hứa Tường em từng nói qua không?”
“Đã là vị thành niên chưa?”
“Hình như là chưa…Em không biết nữa, cậu ấy đi học sớm hơn em 1 năm”, Niệm Sơ cảm xúc rối bời, cô rũ xuống con ngươi nhìn chằm chằm mũi chân, giọng nói thấp thấp, nhìn như uể oải ỉu xìu
“Nhưng không lâu sau đó, việc này liền truyền khắp trường, Tôn Lị cũng đã thôi học rồi”
Lý An Nhiên trầm tư, một chút nghĩ tới vấn đề mấu chốt: “Chuyện đó ngoài em và Hứa Tường ra còn có ai biết không?”
“Em không biết….” Niệm Sơ ngửa đầu mờ mịt: “Nhưng em không nói cho một ai hết.”
“Đừng nghĩ nhiều.”, Lý An Nhiên cuối cùng vẫn duỗi tay xoa đầu Niệm Sơ, cúi người qua nhìn chăm chú vào đôi mắt cô an ủi: “Mọi việc đều xảy ra rồi, huống hồ còn không liên quan tới em, em chỉ là người ngẫu nhiên chứng kiến mà thôi.”
“Dạ.”, Niệm Sơ thấp thấp lên tiếng, cô không giận dỗi đẩy tay anh ra như những lần trước
Lý An Nhiên có chút quyến luyến mà hồi lâu mới chậm rãi rút tay về