Bên ngoài gió lạnh thổi qua ban công rít từng cơn, mặt Niệm Sơ trầm tĩnh, lắc đầu đầy quyết đoán
“Không phải, em…” cô còn đang muốn mở miệng nói gì đó thì Lý An Nhiên ngăn cô lại: “Được rồi, anh nghe em.”
Anh giơ tay sửa lại mái tóc rối của cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng giận anh nữa, có được không?”
Niệm Sơ nhìn anh một lúc rồi cúi đầu thấp xuống, gật gật
Lý An Nhiên lộ ra ý vui mừng, kéo cô lại gần hôn hai cái liền trở về. Niệm Sơ nhấp nhấp môi
“Em còn đói bụng không?” Lý An Nhiên hỏi nhưng Niệm Sơ lắc đầu
“Nhưng anh ăn chưa xong phải lên đây dỗ em, xuống ăn cùng anh có được không?”
“Được”, Niệm Sơ lại là cô gái nhỏ ngoan ngoãn của anh, giọng nói mềm mại đáp lại lập tức bò xuống giường
Váy ngủ dài bị xốc lên đầu gối, lộ ra một da thịt trắng nõn, Lý An Nhiên vội đỡ cô rồi giúp cô chỉnh váy
Qua Tết Âm Lịch, hai người lại hòa hảo như ban đầu. Tháng ba, cuộc thi vẽ Lưu huỳnh bắt đầu tổ chức, đây là cuộc thi trong nước
Mỗi năm người dự thi đều tăng, trong đó có vài nghệ sĩ mới nổi. Niệm Sơ năm trước có tham gia một lần, nhưng thất bại ở màn chung kết
Mà hơn nửa lớp vẽ của Thành Giai đã đạt được giải thưởng này rồi
Bọn họ đều bảo cô cố gắng nhưng mà Niệm Sơ luôn tụt lại phía sau. Tuy cô nhỏ tuổi nhất nhưng vẫn cảm thấy lo âu
Vẽ tranh từ nhỏ đến bây giờ, Niệm Sơ luôn được ưu tiên. Bất kể là ở lớp của Tề Minh hay trường học thì triễn lãm đều là tranh của cô, bất luận là thi đấu cái gì thì thầy cô cũng ưu tiên
Đột nhiên bây giờ cảm thấy khó có thể tiếp thu
Kỷ Vân còn bên tai lải nhải
“Niệm Sơ, lần này có nhiều cao thủ như vậy anh thật cảm thấy đau lòng…”
“Không biết năm nay tác phẩm của anh cả Triệu Lễ là gì, haiz, cho dù là cái gì thì mỗi năm xếp hạng của anh cũng đều thua..”
Cậu nói nửa ngày nhưng Niệm Sơ vẫn hết sức chăm chú đánh bản thảo ở bàn vẽ nên không nghe thấy. Kỷ Vân nói xong, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu hỏi
“Đúng rồi, Niệm Sơ, lần này em có thi đấu không?”
“Anh quên rồi à?” Động tác Niệm Sơ dừng lại, nghiêm túc nói: “Mấy cao thủ lần này trình thấp nhất là đạt được giải Lưu huỳnh.”
“Em! Chưa! Có! Đạt! Được!”
Niệm Sơ phồng miệng, người này lúc nào cũng kêu cô là em gái, cảm giác mỗi ngày không có việc gì làm ấy vậy mà mấy năm trước đã đạt được quán quân giải Lưu huỳnh
Khái niệm quán quân là gì, cơ bản là đánh bại được tất cả họa sĩ trong nước. Nhưng mà Niệm Sơ chưa đạt được
“Chết”, Kỷ Vân vội vàng che miệng, vô tội nhìn cô: “Xin lỗi nhé Niệm Sơ”
Niệm Sơ không quan tâm
Cậu hậm hực chớp mắt, vô vọng an ủi: “Nhưng mà có sao đâu, em còn nhỏ nên tương lai còn sáng lạn!”
“Nhưng hai năm trước anh đã được quán quân rồi.” Niệm Sơ bình tĩnh trần thuật
“Ơ…” Kỷ Vân ngượng ngùng gãi đầu, thật cẩn thận mở miệng: “Thật ra từ nhỏ anh đã giỏi hơn mọi người rồi…”
“Cho nên Niệm Sơ em đừng khổ sở nữa”
“Lăn!”
Hạn chót nộp tác phẩm là tháng năm, trong khoảng thời gian này Niệm Sơ luôn ngâm mình trong phòng làm việc còn ngày thường đi học trên trường luyện kiến thức làm bài tập
Chỉ có cuối tuần mới có thời gian làm việc của mình, Niệm Sơ vẽ một bức rồi lại vẽ
Thời gian từng ngày đến gần, Niệm Sơ bắt đầu tận dụng thời gian ở trường học
Đại học Mỹ thuật A có phòng vẽ tranh riêng, học sinh có thể tự do ra vào, luôn mở cửa
Vẽ tranh là một việc rất tốn thời gian, thức trắng đêm là việc không thể tránh
Bất kể là học bài hay vẽ tranh thì đêm khuya luôn thấy bật dèn sáng trưng trong phòng
Niệm Sơ lúc nào cũng vậy
Tháng tư, thời tiết vẫn còn lạnh. Máy sưởi ở đấy nhưng tay chân vẽ vời cũng có lúc lạnh băng. Niệm Sơ rốt cuộc bị cảm
Trận cảm này kéo dài, tra tấn đầu não cô. Lý An Nhiên mỗi lần lại gần đều bị Niệm Sơ đẩy ra, cô sợ lây cho anh
Vì vậy mà Lý An Nhiên mua cho cô một đống thuốc, nhưng cũng không trị được
Niệm Sơ vẫn luôn cầm khăn giấy, giọng mũi đặc khan
Cả người cũng bất thường, càng ngày càng ốm
Cuối tuần, Lý An Nhiên nấu canh cho cô bổ thân thể, quan sát cô uống thuốc, mỗi ngày đều trực tiếp đưa cơm đến trường
Lúc nào cũng là đồ ăn khác nhau làm mọi người ở ký túc xá hâm mộ không thôi
Nhưng mà cho dù như vậy, mỗi thứ hai đưa cô đi học Lý An Nhiên đều hận không thể ở bên cô cả ngày, xem cô ăn uống mới yên tâm
Nửa tháng sau, Niệm Sơ đã khỏi nhưng vẫn gầy như trước
Một đêm nọ, Lý An Nhiên đột nhiên muốn nghe giọng cô cho nên thử gọi điện. Lúc sau rất mau bắt máy, giọng nói bên kia có khác thường, anh rất nhạy bén phát hiện ra
“Sao em còn chưa ngủ?” Anh giơ tay nhìn đồng hồ, ánh mắt lập tức trầm lại
“Còn chưa xong.” Niệm Sơ cẩn thận giải thích
“Gần sáng rồi còn chưa xong?”
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Giọng nói anh nghiêm túc, Niệm Sơ lập tức hình dung ra được gương mặt anh lúc này, cô đột nhiên cảm thấy run sợ
“Ký túc xá.” Niệm Sơ không chút do dự buột miệng thốt ra
“Vậy em kêu Lý Mẫn lại đây nói chuyện”
“….”
Niệm Sơ nhắm mắt, tay cô gõ cạch cạch lên bàn vẽ, nhỏ giọng: “Em ở phòng vẽ tranh.”
Lý An Nhiên vừa nghe cô trả lời thì lập tức hít sâu kìm chế không tức giận, “Bây giờ mau về ngủ, lát nữa anh kiểm tra.”
Thứ sáu ngày hôm sau, Niệm Sơ như chuẩn bị sắp bị làm thịt, ảo não đi đến xe của Lý An Nhiên. Anh đang xem điện thoại, thấy cô lên xe liền cất đi, khởi động xe
Tiếng động cơ rất nhỏ vang bên tai, Niệm Sơ nhìn sườn mặt của anh, suy nghĩ một hồi mở miệng: “Anh An Nhiên, hôm nay chúng mình ăn cái gì vậy..”
Lý An Nhiên như cũ nhìn chằm chằm phía trước, lãnh đạm phun ra hai chữ
“Ăn cơm.”
“Ồ.” Niệm Sơ mất mát lên tiếng
Trong xe lại yên lặng, Lý An Nhiên đang lái xe thấy cô không nói gì thì nhìn qua, Niệm Sơ đã ngủ gật trên ghế phụ rồi
Cô mặc một chiếc hoodie rộng, da thịt trắng nõn lộ ra, thoạt nhìn có vẻ gầy yếu
Lý An Nhiên thở dài một hơi, dẫm chân ga tăng tốc độ
Lúc Niệm Sơ tỉnh dậy thì bên ngoài trời đã tối nhưng cô vẫn còn cảm thấy buồn ngủ. Cô cục cựa thân mình, cảm giác trên eo mình như bị xiềng xích
“Tỉnh rồi?”
Giọng nói phát ra từ đỉnh đầu nhưng có thể cảm nhận được yết hầu khẽ rung chuyển, mang theo ý nghĩa sâu xa, chui vào màng nhĩ làm cô khẽ run thân mình
Niệm Sơ xoay người ôm lấy eo anh cọ cọ
“Em tỉnh rồi…”
Lý An Nhiên xoa đầu cô, ôm sát vào lòng. Thân người cô càng ngày càng nhỏ, một vòng tay là có thể ôm trọn
“Rời giường ăn cơm thôi.” Anh nhẹ giọng nói
“Ôm một lát nữa có được không.” Niệm Sơ làm nũng trước ngực anh, thanh âm mềm mại không cự tuyệt được
“Được.”
Niệm Sơ ôm anh lại ngủ, trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều không được ngủ đủ 6 tiếng
Tỉnh dậy lần nữa, trên giường đã không có bóng người. Phòng tối đen, Niệm Sơ dụi mắt đi dép lê ra tới cửa, mở ra tràn ngập ánh đèn
Lý An Nhiên mặc đồ ngủ dài tay, tóc anh hơi ướt đang ngồi gõ máy tính trên ghế sô pha. Nghe thấy tiếng động thì nhìn lại. “Em đi tắm đi, để anh hâm lại đồ ăn.”
“Dạ”, Niệm Sơ gật đầu, chậm rãi đi đến phòng tắm
Tắm rửa xong liền cảm thấy tỉnh táo. Niệm Sơ đi đến phòng bếp, đồ ăn đã được dọn ra
Hôm nay Lý An Nhiên làm cá hấp, xương sườn hầm hạt sen, đều là mấy món Niệm Sơ thích ăn. Cô thấy đồ ăn còn nhiều nên ngẩng đầu hỏi
“Anh chưa ăn sao?”
“Ừ, anh chờ em”, Lý An Nhiên gập máy tính, từ sô pha đứng lên xoa xoa khóe mắt
“Anh không đói hả?” Niệm Sơ vừa bới cơm vừa hỏi
“Anh có ăn lót dạ.” Lý An Nhiên kéo ghế ra ngồi xuống, nhận chén cơm từ tay cô
“Lần sau đừng đợi em, anh đói thì ăn trước đi.” Niệm Sơ cúi đầu húp canh, trong miệng còn lẩm bẩm
“Ít khi mới được cùng ăn cơm với em mà.”
Niệm Sơ ngẩng đầu thấy Lý An Nhiên đang gắp đồ ăn, cô thuận miệng hỏi: “Không phải tuần nào chúng ta cũng bên nhau hai ngày sao?”
“Ừ, nhưng một tuần sáng trưa chiều tổng 21 bữa cơm, tính ra thì chúng ta chỉ ăn với nhau có 6 bữa, không phải là rất ít à?”
Lý An Nhiên nghiêm túc trình bày, Niệm Sơ sửng sốt một lúc, tự hỏi thật lâu sau mới phát hiện không thể phản bác vì thế cô tiếp tục ăn cơm
Ăn xong, hai người cùng đánh răng. Cùng nhau đứng trước gương súc miệng, Niệm Sơ liền không nhịn được mà nở nụ cười
Lý An Nhiên đang lau mặt thì hỏi cô
“Em làm sao vậy?”
“Nhớ lại lúc còn nhỏ anh luôn đánh răng cho em.”
Lý An Nhiên cũng cười theo. Trong trí nhớ của anh, cô bé có hàm răng trắng sáng, ngoan ngoãn để anh ôm vào trong ngực, mỗi lần súc miệng xong còn há miệng cho anh kiểm tra
“Ừ nhỉ” Lý An Nhiên nhìn Niệm Sơ lau khô mặt, vẫy vẫy tay: “Lại đây.”
“Sao vậy?” Niệm Sơ không biết gì nhưng cũng cúi người lại gần
“Để anh kiểm tra một chút.”