• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thùy Linh

Lý An Nhiên đi qua mở máy chiếu, tắt đèn, phòng khách trở nên vô cùng tối. Trên tường ánh sáng đan xen, phim dần bắt đầu

Hai người nằm ở sô pha đầu dựa đầu, cái chăn mỏng, gối ôm rơi vương vãi

Hai người an tĩnh không tiếng động

Hồi lâu, nhân vật chính xuất hiện trên màn hình, cốt truyện chậm rãi triển khai. Lý An Nhiên nhìn người bên cạnh, Niệm Sơ đang nhìn màn hình, ánh mắt trống trải

“Niệm Niệm..” Lý An Nhiên kêu cô

Niệm Sơ như bừng tỉnh, nghiêng đầu nhìn anh

Niệm Sơ chớp mắt, đầu cô gác trên cổ anh

“Anh ơi…” Cô nhỏ giọng nỉ non, thanh âm nhẹ đến mức làm Lý An Nhiên cứ ngỡ ảo giác. Niệm Sơ lâu rồi mới kêu anh như vậy

Từ lần nọ ở ngoài cô kêu anh bị người khác trêu đùa, lúc sau liền sửa gọi là anh An Nhiên, giọng nói giòn giã êm tai

Niệm Sơ kêu đến vui sướng, Lý An Nhiên cũng tùy ý cô

Chỉ có những lần ở trên giường, Lý An Nhiên sinh hứng bắt cô gọi anh. Niệm Sơ không chịu, Lý An Nhiên liền dùng lực đâm cô, cho đến lúc cô khóc lóc kêu anh mới thôi

Giọng nói kia vừa mềm mại, âm cuối còn khẽ run, mỗi lúc đó đều khiến Lý An Nhiên mất kiểm soát, dùng sức càng mạnh, Niệm Sơ chỉ có thể cầu xin anh

Nhưng mà cô càng kêu thì anh càng phấn khởi, thời gian dài Niệm Sơ mới phát giác, không xin tha nữa mà chỉ kêu rên, bộ dáng ủy khuất

Lý An Nhiên càng thích thú

Mà hiện tại tình huống này là không nên, Lý An Nhiên lại bị cô gợi lên dục vọng

“Ừ…”, anh nhẹ nhàng lên tiếng, ngữ điệu lại trầm thấp, ánh mắt thâm sâu nhìn cô

Niệm Sơ trong chớp mắt liền nhạy bén được cảm giác biến hóa, cô im lặng lúc sau hôn môi anh

Mềm mại ấm áp, hô hấp nóng hổi phả vào trên mặt, Lý An Nhiên mím môi môi cảnh báo: “Niệm Niệm, em đừng dụ dỗ anh.”

Niệm Sơ không nói chuyện chỉ lại gần ngậm lấy môi anh, sau đó đưa lưỡi cậy khớp hàm, quấn lấy lưỡi anh

Cánh tay mềm mại cũng ôm lấy cổ anh. Lý An Nhiên cơ hồ theo bản năng ôm lấy cô, đôi tay nhấn chặt eo

Hôn xong Niệm Sơ đã bị lý An Nhiên đè dưới thân. Hai người đối diện vài giây, Lý An Nhiên hít sâu một hơi, xoay người nằm trở lại

“Ngoan ngoãn xem phim.”, anh trầm giọng nói

“Tâm tình không tốt, không muốn xem.” Niệm Sơ uể oải

“Vậy đi ngủ nhé.” Lý An Nhiên cố nén nói ra những lời này, phải nói rằng cả một tháng nay anh chưa hề chạm Niệm Sơ

Mỗi ngày thấy cô mệt mỏi mà đau lòng, nếu có nảy lên dụng vọng thì cũng cố nén

Nhưng Niệm Sơ lúc này đang chủ động khiêu khích anh

“Em ngủ cả chiều rồi”, Niệm Sơ nói

“Bây giờ không ngủ nữa?”

“Dạ.”

Lý An Nhiên mở to mắt nhìn cô không di chuyển

Giọng nói anh vang lên, vừa dễ nghe vừa mê hoặc

“Vậy em muốn làm gì?”

“Muốn yêu anh.”

Lý An Nhiên không chịu nổi nữa cúi người hôn cô

“Chính em nói.”

“Cũng đừng hối hận.”

Giọng nói hung dữ ở bên tai, Niệm Sơ cười ôm lấy anh

Ngón tay lưu luyến đi xuống, lướt qua cổ và xương quai xanh, Lý An Nhiên từng nút cởi áo ngủ

Phim kết thúc, toàn phòng khách là một màu đen nhánh, ngoài cửa sổ là đèn đường chiếu sáng, còn nghe thấy tiếng xe cộ đi qua

Niệm Sơ nằm trong lòng ngực Lý An Nhiên, tóc cô đen nhánh rũ ở sau lưng, anh nhẹ nhàng sờ

“Tâm tình có khá hơn chút nào chưa?”

“Dạ..” Niệm Sơ lười nhác đáp

“Em dạ cái gì? Hửm?” Lý An Nhiên giả vờ tức giận

Niệm Sơ lập tức ngẩng đầu hôn môi anh, thanh âm mềm mại: “Em sai rồi.”

“Em không nghe anh nói gì hết.”

“Làm sao bây giờ?”

“Lại hôn anh nữa nhé.”

Niệm Sơ ở trên môi anh hôn hai cái, Lý An Nhiên mới miễn cưỡng vừa lòng gật đầu

“Được rồi, đi tắm nước ấm thôi.”

“Tuân mệnh.”

Niệm Sơ chậm rãi bò dậy, thân thể cô lại bị ôm trở về. Lý An Nhiên than thở

“Thôi, lại đây anh một lát nữa.”

“…”

Niệm Sơ nghỉ ngơi ba ngày, trong những ngày này không có việc gì làm, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ

Ngày thứ tư cô đến rừng cây nhỏ của Kim Ca, nghe lời ông đi bộ qua hồ nước, kết quả là hai chân nhức rã rời, xám xịt trở về nhà

Ngày thứ năm cô nằm ở ban công ngắm hoàng hôn

Bầu trời dần chuyển sang cam đỏ, lại trở nên nhạt nhẽo rồi biến mất ở không trung

Cho đến khi mặt trời lặn, trời dần tối

Lạch cạch một tiếng, đèn trên đỉnh đầu được bật lên, ánh sáng lan ra tận ban công, từng chút chiếu vào trng mắt như ngôi sao nhỏ

Lý An Nhiên bật đèn ở ban công lên, bưng đồ ăn đến trước mặt cô

“Hôm nay anh nấu món em thích ăn, sườn kho bắp và đậu hũ…” Anh ở bên cạnh lấy đũa gắp một miếng sườn đưa đến môi cô. Niệm Sơ chỉ tay

“Em muốn ăn đậu hủ.”

Miếng sườn thu về đổi thành một miếng đậu hủ trắng mịn

Niệm Sơ ngước mắt nhìn anh cười, khóe môi nói lời đường mật

“Muốn ăn đậu hủ của anh.”

Chiếc đũa chạm chén sứ phát ra âm thanh, sau đó là cánh môi mềm mại chạm đôi môi cô

Niệm Sơ cười tươi, còn chưa thỏa mãn thì Lý An Nhiên đã ngồi thẳng

“Anh cho em ăn đậu hủ rồi giờ thì ăn cơm đi.”

Anh lại đưa đồ ăn. Niệm Sơ cắn miếng sườn: “Yêu anh nhất.”

“Em ngoan một chút thì anh sẽ chiều em hơn.”Lý An Nhiên mặt mày bình tĩnh, một bên đút cô ăn một bên trả lời

“Em không ngoan chỗ nào?” Niệm Sơ lẩm bẩm

“Mỗi ngày đều phải làm anh lo lắng.”

“Nói bậy.”

Đã qua gần nửa tháng tư, Niệm Sơ lại nhốt mình trong phòng vẽ gần nửa tháng mới ra ngoài, tác phẩm cũng hiện trên mặt giấy

Mực dầu chưa khô, còn ướt át nhưng lại có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nó

Khẽ hôn thiên sứ là tên tác phẩm lần này

Bức tranh được chia thành hai phần, một nửa thuần trắng, một nửa hắc ám, vẻ đẹp dần tăng lên tới đường giao phân cách, rồi hòa hợp cùng nhau

Ở chỗ nọ có hai người đang nhắm mắt hôn nhau

Một người con trai mặc tây trang trắng ở bên thuần trắng còn một người con gái mặc váy đen ở bên kia

Sau lưng người con trai là một đôi cánh của thiên sứ, anh bay lượn trên bầu trời hôm môi cô gái

Cô gái cũng có đôi cánh lớn màu đen, cô đứng ở không trung nhận lấy nụ hôn của anh

Toàn bộ hình ảnh sắc thái cực đơn giản, làm cho người người ta có cảm giác u ám, ánh mắt dừng lại vài giây rồi lại tập trung vào hai người đang hôn nhau

Bên mặt bọn họ là hạnh phúc

Trong đầu lại hiện lên một chữ “Đẹp.”

Trước hạn một ngày, Niệm Sơ đem đi nộp. Giờ phút này cô như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, khẩn trương hồi hộp

Niệm Sơ vẽ xong nghỉ ngơi nửa tháng, cũng không nói là nghỉ ngơi chỉ là không còn cảm thấy áp lực cũng không vẽ ngày vẽ đêm như trước

Mà là an nhàn đi đến trường, cùng Lý An Nhiên nấu cơm đọc sách, đi dạo phố tản bộ

Nhưng mà ngày vui cũng chẳng dài, bên phía tạp chí đã thúc giục cô nộp tranh. Niệm Sơ mới vào phòng vẽ trở lại

Không biết bởi vì ảnh hưởng của cuộc thi hay sao mà phong cách vẽ của Niệm Sơ không còn như trước

Như là vẽ tranh ẩn dụ, xuyên thấu qua đường nét đơn giản mà có thể đánh trúng nhân tâm, thông đến tận nơi sâu nhất lòng người

Đây là một tác phẩm có mị lực

Tháng sáu, Niệm Sơ có mặt trong danh sách triển lãm

Tháng sáu bắt đầu cho đến tháng bảy mới kết thúc, lúc đó sẽ đưa tác phẩm trưng bày đồng thời công bố giải thưởng

Niệm Sơ bởi vậy cũng đang yên lặng

Bình tĩnh chờ khai mạc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK