• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thùy Linh

Sau ba giờ đồng hồ trên xe, Niệm Sơ bị Lý An Nhiên đánh thức, đang còn choáng váng thì anh bảo cô nhìn ra ngoài cửa xe

Cách một lớp kính mỏng, một màu xanh bát ngát mênh mông ập vào mắt, màu xanh của nước biển, của bầu trời hòa quyện vào nhau

“Đẹp quá…” Niệm Sơ mở to hai mắt dán vào cửa xe. Lý An Nhiên duỗi tay xoa đầu cô

Ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ vài phút, xe đi nhanh qua núi non, một con đường cao tốc thẳng tắp không có điểm dừng

Niệm Sơ lại lười nhác dựa vào lòng anh

“Bao giờ mới đến nơi vậy…”

“Sẽ nhanh thôi”, Lý An Nhiên nhìn con số trên xe, ước chừng khoảng một lúc nữa

“Cỡ nửa giờ nữa thôi, em ngắm biển đi.”

“Dạ..”

Niệm Sơ ngáp một cái, mơ mơ màng màng chớp mắt, cánh môi mềm mại khẽ nhếch lộ ra đầu lưỡi nhỏ bên trong, đôi mắt cô ngập nước, trên khuôn mặt nhỏ đều là buồn ngủ

Lý An Nhiên cười khẽ, cúi đầu hôn nhẹ

Chỉ là khẽ chạm vào đôi môi liền quay về, cảm giác mềm mại ấm áp làm anh vui sướng

Niệm Sơ nhắm mắt lại chép miệng, mặt ở trước ngực anh cọ cọ ngủ thiếp đi

Đến nơi đã là giữa trưa, mọi người trực tiếp đi tìm phòng ở. Nơi dừng chân là một làng du lịch, có núi có biển có cảnh đẹp

Không khí tươi mát, toàn cảnh tuyệt đẹp

Phòng ở có phong cách Nhật Bản, mọi thứ đều làm bằng gỗ. Mở cửa ra liền thấy cửa sổ sát đất, thanh nhã ngắn gọn

Phòng ngủ không lớn, cái giường lớn đã chiếm hơn nửa phòng, đối diện giường ngủ là cửa sổ lớn

Bên ngoài còn có ban công, có thể nhìn ra núi rừng xanh biếc, giơ tay là chạm được mây trắng

Bên tai có tiếng chim kêu ríu rít, thanh thúy lại dễ nghe

Niệm Sơ đi ra ban công, nhìn dãy núi xa tít tắp mà dang rộng hai tay hít sâu một hơi, vui sướng dào dạt

“Em thích nơi này.” Cô nghiêng đầu nhìn Lý An Nhiên phía sau nói

“Em thích thì có thể ở lại chơi mấy ngày.” Lý An Nhiên dựa ở cửa, cười nói với cô

Niệm Sơ cúi người ghé vào lan can, ánh mắt nhìn quang phong cảnh phía dưới

“Về sau phòng vẽ của em phải như thế này mới được, có núi có biển, yên tĩnh không bị người khác quấy rầy.”

“Vậy còn anh thì sao?” Lý An Nhiên hỏi

Niệm Sơ tự hỏi hai giây, nghiêng đầu mở miệng: “Hay là thỉnh thoảng anh đến thăm em?”

“Như thế sao được.” Lý An Nhiên đi tới, đưa tay chống ở thân thể Niệm Sơ dưới lan can, ôm cô vào lòng

Anh cúi đầu, hôn sườn mặt cô, nhẹ giọng nỉ non: “Anh muốn cùng em thức giấc mỗi ngày, cùng nhau ăn bữa sáng, cùng nhau ra cửa, cùng nhau đi ngủ.”

“Thỉnh thoảng là không được.”

Rõ ràng là bây giờ không có một bóng người, chỉ có núi rừng u tĩnh. Niệm Sơ bị anh ôm mà bên tai lại đỏ ửng

Sắp xếp đồ đạc xong lại xuống lầu ăn cơm trưa. Nguyên liệu nấu ăn đều từ núi, đơn giản mà ngon nên Niệm Sơ ăn hai chén cơm

Lý An Nhiên cảm thấy đưa cô ra ngoài đi chơi là đúng

Tiết mục buổi chiều tối là nướng BBQ bên bờ biển. Sau giờ trưa ánh mặt trời chói chang, Niệm Sơ không muốn đi ra ngoài, cơm nước xong liền lên lầu nghỉ ngơi

Từ lúc thấy chiếc giường lớn cô đã thèm muốn được nằm trên đó, Niệm Sơ một chân bỏ giày, vui sướng lăn lộn trên giường

“Niệm Niệm, em đã ngủ nguyên cả buổi sáng rồi.”

Lý An Nhiên bất đắc dĩ đứng ở trước giường nói. Niệm Sơ không để ý tới, giũ chăn ra trùm kín người

Nhìn thấy cô chuẩn bị đi ngủ, Lý An Nhiên lắc đầu, chậm rãi cầm quần áo vào phòng tắm

Niệm Sơ chợt mở mắt

“Không phải anh muốn đi ra ngoài chơi sao? Tắm rửa làm gì!”

“Ở trong phòng chơi với em.”

“Nhưng anh là lãnh đạo mà, phải có mặt trước chứ!”

“Bạn gái quan trọng hơn.”

“Em không muốn chơi với anh.”

Lý An Nhiên tắm rửa xong đi ra, thấy Niệm Sơ đã ngủ ngon giấc anh liền ôm cô trực tiếp hôn xuống

Niệm Sơ nức nở giãy giụa, lại bị anh dây dưa không muốn ngủ nữa. Lý An Nhiên xốc chăn lên chui vào

Hai người náo loạn nửa ngày cuối cùng cũng nằm trên giường thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ. Gió thổi qua bầu trời xanh biếc nhẹ tiến vào phòng làm lay động bức màn

Ngủ đi lúc nào không hay

Lúc tỉnh dậy thì trời đã gần tối, ánh mặt trời thưa thớt bao phủ cây cối trên bờ cát. Niệm Sơ cùng Lý An Nhiên nắm tay đi ra biển ăn đồ nướng

Ánh mặt trời không còn chói chang. Niệm Sơ mặc áo tắm, áo khoác mỏng màu trắng lộ ra chân dài mảnh khảnh

Trên đường gặp người quen ai cũng chào hỏi Lý An Nhiên, anh mặc đơn giản áo thun quần đùi, đi dép lào. Không còn lạnh lùng như trước mà giống như chàng trai ấm áp của ánh mặt trời

Đến bờ biển, Niệm Sơ liền chạy xuống, màu xanh nhạt ôm trọn lấy thân cô xua tan cái nóng

Niệm Sơ thích thú nheo lại đôi mắt

Nước biển thật trong xanh, Lý An Nhiên không cho cô đi đến nơi sâu nên có thể dễ dàng thấy Niệm Sơ trên bãi cát

Tư thế bơi lội của cô rất đẹp, thuần thục ở trong nước duỗi mình, giống như một nàng tiên cá, khó có thể dời mắt

Mặt trời biến mất ở chân trời, buổi tối nhiệt độ hơi thấp nên Lý An Nhiên liền kêu Niệm Sơ đi lên, trong tay cầm cái khăn lớn bọc cô lại

Đến giờ ăn BBQ, Niệm Sơ ngồi ở bàn ăn cánh gà, Lý An Nhiên đứng gần đó nướng đồ ăn cùng nói chuyện với mọi người

Mọi người bắt đầu nói chuyện với Niệm Sơ

“Thấy tư thế bơi của Niệm Sơ đẹp quá, em học lúc nào vậy?” Mở miệng trước là Triệu Mẫn, cô làm bên hành chính nên giỏi giao tiếp

“Năm cấp hai ạ.”

“Ở trường có dạy sao? Thì ra từ nhỏ đã được học, bây giờ chị muốn cũng muộn rồi”

“Không phải.” Niệm Sơ có chút ngượng ngùng: “Là anh An Nhiên dạy em bơi.”

“Hai người quen nhau từ nhỏ hả?” Triệu Mẫn che môi, mở to hai mắt nhìn

Niệm Sơ gật đầu, lại bổ sung: “Chúng em là hàng xóm.”

“Thanh mai trúc mã!”

“Chà, đúng không?”

Ban đêm, Triệu Mẫn trở lại phòng. Quý Vi đang ngồi trên giường xoa kem dưỡng da

Lần này dừng chân hai người ở một phòng. Quý Vi ngồi gần Triệu Mẫn lúc trên xe nên dứt khoát được phân ở chung

Quý Vi ở công ty có thể nói là bát diện linh lung, quan hệ tốt với mọi người. Cho dù Quý Vi trước mặt mọi người là mỹ nhân kiêu ngạo như vậy nhưng cũng chỉ là một cô gái đơn thuần

Triệu Mẫn đi tắm xong ngồi trên giường kể chuyện

“Quý Vi, hôm nay tôi mới phát hiện ra một chuyện lớn!”

“Chuyện gì?” Quý Vi lãnh đạm ngước mắt

“Nói ra muốn tức chết, tại sao người khác lại có thanh mãi trúc mã mà tôi lại không, sao ba mẹ không chế tạo ra một người như thế cho tôi nhỉ.”

“Cô xem Lý tổng của chúng ta vừa đẹp trai vừa cao, lại có khí chất, có tiền. Quan trọng hơn là nếu tôi có một người như vậy bên cạnh sẽ cười như điên mỗi ngày!”

“Cho nên?” Sắc mặt Quý Vi có chút tái nhợt

“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Chính là bạn gái của Lý tổng ấy!”

“Là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên!”

“Cô biết không? Niệm Sơ ấy, là tên bạn gái của Lý tổng”

“Niệm Sơ đạp xe, bơi lội đều là Lý tổng dạy, nghe nói từ nhỏ tập đi, nói chuyện đều là anh ấy chỉ dạy.”

“Trời ạ, tình yêu trong truyền thuyết đây sao!”

Thời điểm Quý Vi mặc áo khoác đi xuống giải sầu, Lý An Nhiên cùng Niệm Sơ đang ở cửa hàng tiện lợi mua đồ. Đêm dài, trong tiệm vắng người vừa trống rỗng, ánh đèn sáng tỏ lạnh lùng

Quý Vi ở trong bóng tối, từ cửa kính có thể thấy hình ảnh hai người

Niệm Sơ cầm một túi snack, Lý An Nhiên bỏ về chỗ cũ, cô không đành lòng bắt đầu ôm lấy cánh tay anh làm nũng, Lý An Nhiên kéo cô đi tới quầy thu ngân

Niệm Sơ duỗi tay ôm lấy eo anh, ngửa đầu van xin

Bất quá vài giây Lý An Nhiên gật đầu, Niệm Sơ vui sướng chạy lại lấy túi snack. Lý An Nhiên xoa đầu cô bên môi ý cười vô cùng cưng chiều

Quý Vi không đành lòng muốn xem nữa, cô kéo áo khoác cúi đầu bước nhanh rời đi, cô chớp mắt, hốc mắt có chút chua xót

Từ lúc cấp hai cô đã biết Lý An Nhiên tính tình ôn hòa nhưng bên trong lại cứng rắn như sắt

Lúc nào cũng kiên quyết cự tuyệt

Lúc ấy trong lớp có nhiều người thích anh, lúc nào cũng nhờ anh chỉ bài. Lý An Nhiên lúc đấy đều cười vẻ mặt chân thành xin lỗi, nói mình có chuyện gấp kêu mọi người đi hỏi lớp phó học tập

Nhưng mà nam sinh hỏi anh thì anh lại nghiêm túc giải đáp

Quý Vi vẫn luôn kín đáo che giấu tâm tư của chính mình đến nỗi đối với ai cũng như bằng hữu

Với Lý An Nhiên, cô là người con gái thân với anh nhất

Nhưng với Quý Vi lại là thận trọng từng bước, tiểu tâm cẩn thận

Quý Vi cho rằng bên nhau thời gian dài như thế tình cảm sẽ chuyển hóa, sẽ đến lúc được là người con gái duy nhất của Lý An Nhiên

Nhưng cô lại không biết lòng anh đã sớm bị người khác chiếm cứ
Editor: Thùy Linh

Lịch trình ngày hôm sau là đi tham quan. Đi dạo cả ngày nên tinh thần bị tổn thất, Niệm Sơ cơm chưa ăn đã vội vào phòng tắm rửa. Lý An Nhiên ở dưới lầu bàn luận với mọi người hoạt động tiếp theo

Nói xong, Lý An Nhiên chuẩn bị dọn đồ đi lên thì Quý Vi gọi lại

“Có việc gì à?” Anh kinh ngạc nhướng mày, hai người đã lâu rồi không nói chuyện

Trước kia Quý Vi là bạn bè cùng lớp nên cũng rất thân nhưng từ lúc Niệm Sơ bắt đầu để ý thì Lý An Nhiên ít khi gặp cô

“Tôi từ chức rồi”, Quý Vi cười khẽ mở miệng, hai người đứng ở một góc đường yên lặng, bên cạnh là cây xanh, mọi người khác đang ăn cơm

Lý An Nhiên kinh ngạc: “Khi nào?”

“Ngày hôm qua”, Quý Vi xoay đôi tay chống trước lan can, cố ra vẻ không sao nhún vai. Ánh mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài

“Sao lại đột nhiên như vậy?” Lý An Nhiên nhìn cô nói

Cô quay đầu bỗng nhiên cười thành tiếng, tự giễu: “Bởi vì trái tim tôi rốt cuộc cũng đã chết.”

Quý Vi nhìn Lý An Nhiên, đôi mắt đen nhìn không ra cảm xúc, cơ hồ là gằn từng chữ một mở miệng: “Hình như cậu không biết, tôi thích cậu từ lúc cấp hai rồi.”

Lý An Nhiên nghe vậy, trong mắt anh tỏ vẻ ngoài ý muốn. Lại nhớ đến mỗi lần người nọ cáu kỉnh đột nhiên cảm thấy ảo não mà đưa tay xoa thái dương

“Thật xin lỗi, tôi..” Anh còn chưa nói xong đã bị Quý Vi ngăn lại

“Tôi biết, cậu không cần phải nói gì cả. Tôi chỉ muốn nói với cậu một tiếng thôi, nhiều năm như vậy phải có công bằng cho chính mình.”

Lý An Nhiên vừa lên lầu vừa nhớ lại từ lúc quen Quý Vi cho đến bây giờ anh không có kỷ niệm gì với cô cả

Đại khái là lúc ăn liên hoan, Hoắc Cảnh sẽ dẫn theo cô, sau đó có nói chuyện vài câu, còn có mỗi lần thi biện luận cũng giúp đỡ lẫn nhau

Anh không hề có bạn là nữ, nhưng có thể nói Quý Vi là người anh tiếp xúc nhiều nhất, nhưng cũng có giới hạn trong công việc nên hai người thật ra rất ít khi nói chuyện với nhau

Huống hồ lúc trước anh có nghe Quý Vi có thích một người nhưng không ngờ rằng người đó chính là mình

Lý An Nhiên cầm theo đồ ăn lên lầu, Niệm Sơ mặc áo thun rộng quần đùi đang ngồi xếp bằng trên giường chơi điện thoại, hình như cô thấy cái gì đó rất thú vị nên nằm cười khanh khách không ngừng

Anh để hộp cơm trên bàn, đi qua ôm cô từ phía sau

“Anh làm sao vậy?” Niệm Sơ quay đầu lại nhìn anh

Lý An Nhiên không nói gì mà chỉ ôm chặt hơn, vòng eo gầy yếu trong cánh tay anh, vừa mềm mại vừa nhàn nhạt thơm

Anh không cầm lòng lại được mà ngửi một hơi, sau đó hôn xuống cần cổ trắng nõn

“Ha ha ha nhột…” Niệm Sơ lại nở nụ cười, ra sức vùng vẫy tránh anh. Lý An Nhiên xoay người đè cô xuống dưới, bắt đầu tìm lấy môi cô

Hôn một hồi lâu, Lý An Nhiên mới lẳng lặng ôm cô bình phục hơi thở

Hai người không nói chuyện, bên tai chỉ nghe tiếng thở của nhau

“Niệm Niệm…”

“Dạ?”

“Xin lỗi em.”

“Cái gì cơ? Anh lại làm gì có lỗi với em à?”

Niệm Sơ nghe vậy vọt dậy, xoay người đè anh dưới thân. Lý An Nhiên trở tay không kịp, ngửa đầu buồn cười

“Cái gì mà lại, trước đây anh có làm sai với em lúc nào đâu.”

“Vậy tại sao đột nhiên xin lỗi em?”

Niệm Sơ đầy hoài nghi nhìn anh với vẻ mặt cẩn thận. Lý An Nhiên cùng cô giằng co hai giây sau đó tay anh chống ở mặt sườn Niệm Sơ thấp giọng nói

“Chỉ là cảm thấy anh đối với em chưa đủ tốt.”

Giọng nói anh trầm khàn, ôm cô thật chặt

“Về sau sẽ không để em chịu tổn thương nữa.”

Đi du lịch về thời tiết càng thêm nóng bức, tháng bảy mặt trời lên cao nướng cháy cả mặt đất, mọi người như con kiến trong hộp, bị cái nóng vây quanh

Niệm Sơ cảm thấy nếu rời xa máy lạnh thì cô sẽ chết mất

Tháng bảy này cũng là lúc công bố danh sách trận chung kết giải Lưu huỳnh, Niệm Sơ khẩn trương kéo chuột xem

Không có

Cô không dám chắc nên xem lại một lần nữa

Vẫn là không có

Mặt trời chói chang nhô lên cao, trong nháy mắt như bị tạt một chậu nước lạnh, Niệm Sơ toàn thân lạnh lẽo đến tận tim can

Cô như vậy mà lần này không được vào chung kết

Tâm thái hoàn toàn bị đóng băng rồi

Mọi người ở phòng vẽ đã xem qua, ai cũng lại an ủi cô. Niệm Sơ sắc mặt tái nhợt, cố cười với đôi môi cứng đờ

Thành Giai gọi cô lên lầu

“Dạo gần đây trạng thái của em không tốt, vì ở nơi mới lạ không giống như hồi nhỏ được huấn luyện, với mọi người không giống nhau..”

“Nhưng không cần vội, trình độ của em lần này có sai sót nhưng tâm trí phải vững vàng lên..”

Thành Giai nói gì sau đó cô cũng không nghe, trong đầu toàn là câu nói về kỹ xảo mới lạ. Buổi tối, Niệm Sơ gọi điện cho Tề Minh

Thầy nói: “Nghỉ hè về đây nghỉ ngơi một chút”

Lúc Lý An Nhiên dùng chìa khóa dự phòng mở cửa phòng ra thì Niệm Sơ đã ngủ rồi, khóe mắt cô còn nước, đôi mắt sưng sưng, mũi đỏ bừng

Anh khẽ thở dài, lấy khan ướt giúp cô lau khô, sau đó đắp chăn lại rồi mới đi ra ngoài

Nghe thấy tiếng đóng cửa, người nọ trên giường mở bừng mắt

Niệm Sơ mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc khi thì trống rỗng, khi thì lộn xộn. Lúc sau, hốc mắt trở nên chua xót rồi đem mặt chôn mặt vào trong chăn

Cơm chiều là do Lý An Nhiên đem vào, Niệm Sơ không muốn ăn, anh ngồi ở mép giường đút cô từng muỗng. Miễn cưỡng cắn hai miếng sườn, Niệm Sơ liền đẩy chén cơm ra xa

“Em ăn no rồi.” Cô thấp giọng nói, Lý An Nhiên nghe vậy buông đũa, chui vào chăn xoa bụng cô

“Gạt người, bụng em còn chưa căng, lại ăn thêm nữa.”

“Em không đói bụng.”

“Không muốn ăn.”

Niệm Sơ nói xong lại chui vào trong chăn, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Lý An Nhiên bất lực, giây lát đứng dậy đi ra ngoài

Sa sút tinh thần trong ba ngày, cho đến một buổi sáng sớm Niệm Sơ bị anh ôm ra ngoài

“Anh làm gì!” Cô kêu to, Lý An Nhiên nắm lấy cằm cô: “Đừng nhúc nhích.”

Trong miệng bị nhét bàn chải đánh răng

“Lát nữa anh mang em ra ngoài.”

“Không đi”, Niệm Sơ chậm rãi đánh răng, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên

“Anh đã tốn thời gian chuẩn bị mà em không đi à?”

Niệm Sơ ngước mắt, nhìn gương mặt phía sau trong gương đang tràn ngập chờ mong

Lý An Nhiên duỗi tay ôm eo cô từ phía sau, nhẹ dỗ dành, “Niệm Niệm ngoan.”

Sáng mùa hè vẫn nóng như cũ, điều hòa trong xe nhẹ thổi. Niệm Sơ hỏi anh vài lần nhưng không nhận được câu trả lời nên nhắm mắt lại

Qua nửa giờ sau xe dừng lại, Lý An Nhiên lấy mũ và kính râm, đồng thời bắt đầu xoa kem chống nắng cho cô

Niệm Sơ: “….”

“Bây giờ em không muốn đi nữa.”

“Không được, xuống xe.”

Đi được mấy bước, phía trước xuất hiện một đồng cỏ xanh biếc, phía trên là trời xanh mây trắng hết sức đồ sộ

Bên phải có một hồ nước lớn, cách đó không xa là rừng cây nhỏ xanh um tươi tốt

Bốn phía không có đường cho xe chạy, chỉ có một con đường đá nhỏ, uốn quanh đi vào rừng cây

Niệm Sơ không nhìn tới cuối con đường, vì mặt trời chói chang như đang ở trong bếp lò làm cô muốn nhảy xuống hồ

“Chúng ta về được không?” Niệm Sơ ngửa đầu nói với Lý An Nhiên, anh không nói gì chỉ nắm tay cô, kiên quyết đi về phía trước

Lúc Niệm Sơ cảm giác mình sắp bị phơi khô thì phía trước xuất hiện một căn nhà màu trắng, sừng sững tại nơi vắng vẻ ngoại thành giống như một lâu đài trong cổ tích

“Chúng ta tới rồi hả?” Niệm Sơ nhanh bước chân, mừng rỡ hỏi Lý An Nhiên

“Ừ, tới rồi.”

Anh dẫn cô đi. Đẩy cánh cửa kia ra

Chỉ một thoáng, cảm giác lạnh từ điều hòa thổi đến, không còn cảm thấy khô nóng. Niệm Sơ cảm động hít mũi, ngay sau đó lại bị chấn động bởi cảnh trước mặt

Đây là một biệt thự hai tầng, trần nhà cao ngất có nhiều đèn thủy tinh pha lê, bốn phía là vách tường trắng, còn treo vài bức tranh

Đủ loại rực rỡ muôn màu

Niệm Sơ ngây ngốc nhìn, đẹp tới mức khó có thể dùng từ diễn tả, nhưng qua mỗi bức tranh cô có thể cảm nhận được linh hồn trong đó

Đây là thứ độc nhất vô nhị

Không giống như bức vẽ của cô, chỉ là những nét nghệch ngoạc

Hốc mắt Niệm Sơ đỏ lên

Lại thấy chữ ký quen thuộc kia

Cùng lúc đó. Tiếng chân người rất nhỏ bước vào, cùng giọng nói xa lạ

“Còn nhớ cảm giác lần đầu vẽ tranh không?”

“Mỗi một cảm giác là mỗi một bức tranh”

Niệm Sơ quay đầu lại

Nước chảy chảy xuống

Cô che miệng, khó tin kêu tên người kia

“Kim Ca.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK