Kim Ca đối với cô như là một thần tượng, là ngọn đèn soi lối, là người khai thông bế tắc cho Niệm Sơ trong việc vẽ vời
Lần đầu tiên cô phát hiện vẽ lại hứng thú như vậy, lại chấn động hút người như vậy
Đó là khi lần đầu thấy tranh của Kim Ca
Năm ấy Niệm Sơ mười tuổi bị Niệm Thanh và Đàm Nhã dẫn đi triển lãm tranh, khi đó cô còn không hiểu cái gì là vẽ tranh, chỉ nghe giáo viên nói miêu tả hình dáng trên mặt giấy
Cũng không phải là không thích mà là chưa thích, mỗi lần vẽ như là làm một việc khó hiểu
Cho đến khi cô thấy tác phẩm của Kim Ca
Mỗi một bức tranh, mỗi một nét vẽ, mỗi một sắc thái đều làm cô chấn động, như bị hút hồn mà nhìn không rời mắt
Thì ra vẽ tranh là như vậy
Lúc đó Niệm Sơ như được bước vào chân trời mới
Lúc trở về, Niệm Sơ lên mạng điên cuồng tìm thông tin của ông, chỉ tiếc là không có mấy chỉ là số lần đạt giải thưởng vài tin tức mấu chốt
Từ đây cô bắt đầu chú ý đến mỗi một tác phẩm mới của ông, mỗi lần ông xuất bản tập tranh mới, mỗi một cái tin tức nhỏ
Cũng bắt đầu sáng tác ra tác phẩm của mình, nghiêm túc suy tư ý nghĩa hội họa
Thời gian đó cô như bị cuồng làm Lý An Nhiên giận không thôi. Niệm Sơ nhớ rõ mỗi lần cô nhắc đến Kim Ca anh sẽ cau mày chặn miệng
“Niệm Niệm, anh không muốn em nhắc đến cái tên này nữa.”
Nhưng cho dù như vậy thì anh lúc nào cũng đi khắp phố tìm mua cho cô tập tranh của Kim Ca
“Thật vui khi được gặp cháu, Niệm Sơ.”
Kim Ca híp mắt cười nhạt, giơ tay phải ra với cô
Lý An Nhiên đứng ở bên tường nhìn hai người sóng vai đi trong đại sảnh trống trải, chỉ nghe thấy Kim Ca trầm thấp giảng giải, Niệm Sơ lại thường cười duyên
Anh xoa thái dương, đột nhiên có chút hối hận
Kim Ca là một người có nhân cách tốt, cách nói chuyện thú vị, bình dị mà gần gũi. Ông cùng Niệm Sơ chia sẻ mỗi câu chuyện đằng sau một bức tranh
“Bức tranh này được vẽ lúc ta uống cà phê của một người bạn từ Jamaica mang về, hương vị kia đặc biệt ngon, uống xong còn đắm chìm trong đó, đây, Niệm Sơ ngửi thử một chút đi.”
Ông hơi cúi người, nhắm mắt nhẹ ngửi say mê bức tranh
“Có phải nghe mùi vị cà phê cổ không?”
Niệm Sơ xì cười một tiếng, Kim Ca mỉm cười nhìn cô, ôn thanh nói: “Vui lên chưa? Hay đi uống cà phê nhé?”
“Được ạ.”
Hai người xoay người lên lầu, Niệm Sơ lúc này mới phát hiện Lý An Nhiên đã bị cô ngó lơ, cô ngượng ngùng cười, nhanh chạy đến kéo cánh tay anh, nhẹ nhàng lắc đầu làm nũng
“Anh An Nhiên..”
“Không nóng?”
“Dạ~.” Niệm Sơ lắc đầu
“Không mệt?” Niệm Sơ vẫn mạnh mẽ lắc đầu
“Anh An Nhiên, chúng ta đi uống cà phê đi~ “
Lầu hai là phòng làm việc riêng của Kim Ca, khắp nơi đầy dụng cụ vẽ
Góc nào cũng có trưng một tác phẩm
Đối diện cửa sổ là núi non xanh tươi kéo dài, đẹp không tả xiết. Gió nhẹ thổi từ cửa sổ vào, làm tâm tình trở nên thoải mái
Cửa sổ là màu trắng ngà, mang phong cách Bắc Âu giản dị
Kim Ca đưa hai người đến căn phòng nhỏ ngoài ban công, lúc này mặt trời lên cao nhưng nơi này lại không cảm thấy nóng bức
Niệm Sơ và Lý An Nhiên ngồi ở một chiếc bàn trắng ở gần ban công, Kim Ca bận rộn bên trong. Niệm Sơ nhìn núi non vắng vẻ lại quay đầu hỏi
“Sao ngài lại chọn nơi này ạ, không phải mỗi lần muốn ra ngoài là sẽ rất khó khăn sao?”
“Ta thích cảm giác đi qua núi rừng và hồ nước. Đi bộ lặng lẽ sẽ giúp ta cảm nhận được cảm xúc chân thật nhất.”
Kim Ca đang xay cà phê, nghe cô hỏi cũng không ngẩng đầu lên
Niệm Sơ chớp mắt, vẻ mặt ngưỡng mộ, âm thầm cảm khái. Chợt cô lại nghĩ đến điều gì, tò mò hỏi
“Bây giờ trời nóng như vậy ra ngoài chắc khô cả người mất.”
Kim Ca bên trong giương mắt nhìn cô, bình tĩnh mở miệng: “Cho nên bình thường ta không ra khỏi cửa.”
“….”
Không khí lại an tĩnh, trong chốc lát mùi cà phê nồng đậm bắt đầu tỏa ra bốn phía
Kim Ca bưng hai ky cà phê đi ra, đặt ở trước mặt hai người: “Nếm thử đi.”
“Thơm quá…” Niệm Sơ say mê hít sâu một hơi, nhanh chóng thử một ngụm, sau đó không ngừng cảm thán
“Uống ngon thật.”
“Đúng mà, ta đâu có lừa cháu.”, Kim Ca cười nói, kéo ra ghế ở ngồi ở trước mặt cô
“Bây giờ tâm tình tốt lên rồi đúng không?” Kim Ca cười hỏi
Niệm Sơ lập tức mạnh mẽ gật đầu: “Dạ!”
Kim Ca bưng ly cà phê nhấp, sau đó nhìn Niệm Sơ khẽ mở miệng
“Thật ra vẽ tranh không phức tạp như cháu nghĩ, chỉ là tả lại hình ảnh trong đầu mình mà thôi.”
“Ta đã xem qua tác phẩm dự thi của cháu.”
“Cảm giác như là bị trói buộc, ta nghĩ là lúc đó cháu đang nóng nảy đúng không.”
“Không cần phải như vậy, vẽ tranh là một việc vui vẻ, nó có thể biểu đạt ngôn ngữ, những gì cháu thấy trước mắt.”
“Cho nên đó chính là thế giới nhỏ mà cháu cần phải vẽ nên”
“Cứ coi vẽ tranh là một việc hạnh phúc đi.”
Niệm Sơ về đến nhà, cô tắm rửa xua đi cái nóng, mặc váy dài rộng thùng thình nằm trên ghế ở ban công ngắm hoàng hôn
Chân trời màu cam với đám mây dày đặc, phong cảnh thật thoải mái, gió thổi từng hồi mát lạnh
Không biết qua bao lâu, cửa kính ban công có người gõ
“Ăn cơm thôi.” Lý An Nhiên dựa ở cạnh cửa gọi cô, Niệm Sơ chậm chạp chớp mắt
“Em mệt mỏi quá, không muốn động người.”
Nói xong, cô lại mờ mịt nhìn chân trời phát ngốc, lẩm bẩm tự nói: “Hoàng hôn thật đẹp..”
Lý An Nhiên thấy vậy lắc đầu, xoay người trở lại nhà bếp
Qua vài phút, tiếng bước chân lại trở lại. Lý An Nhiên bưng chén cơm ngồi lại gần cô
Một miếng thịt được đưa đến bên môi Niệm Sơ
“Há miệng nào.”
Niệm Sơ nghe lời há miệng, chậm rãi nhai nuốt. Đôi mắt lại nhìn trong chén bắt đầu chỉ huy
“Em muốn ăn cái kia.”
“Cái nào?”
“Đậu hủ!”
“Được, cho em ăn đậu hủ.” Lý An Nhiên cúi người, hôn môi cô một cái
Niệm Sơ: “….”
“Em muốn ăn đậu hủ thịt kho tàu mà.”
“Đây, cho em.”
Lý An Nhiên từng muỗng cho cô ăn. Niệm Sơ nằm trên ghế đến nỗi xương cốt mềm nhũn ra
Lúc này thân thể cô lười biếng nhưng lại thoải mái, cả người đã cảm thấy nhẹ nhõm
Kỳ nghỉ hè đến, Niệm Sơ xếp đồ về nhà. Nghỉ ngơi một đêm, hôm sau đến phòng vẽ tranh của Tề Minh
Cách một năm, nơi đó không có sự thay đổi nào
Phòng học không lớn, mười mấy học sinh đang ngồi đó nghiêm túc cúi đầu vẽ. Trên trần là tiếng quạt đều đều quay, âm thanh nhỏ mang theo ký ức ngày xưa
Tề Minh thấy Niệm Sơ thi ngẩng đầu, thuận miệng nói: “Tới rồi sao”
“Thầy Tề.” Niệm Sơ chào hỏi
Thầy gật đầu, “Tìm chỗ ngồi đi”
Niệm Sơ tìm lại vị trí cũ cô thường ngồi, dọn đồ ra chuẩn bị vẽ
Thời gian lặng lẽ trôi, bất tri bất giác cô đã vẽ xong. Tề Minh bỗng nhiên nói bên cạnh cô
“Trình độ của em đã lên tay rất nhiều.”
“Quả nhiên quá trình giảng dạy ở trường học tốt hơn so với ở đây.”
Niệm Sơ ngửa đầu nhìn, “Thầy Tề…”
Cô không có tự tin
“Em thật sự có tiến bộ sao?”
“Tại sao mỗi lần vẽ em lại không có cảm giác như trước kia?”
“Bởi vì tâm thái của em đã thay đổi.” Ánh mắt Tề Minh ôn hòa, “ Ở nơi này em rất ưu tú, cho nên lúc nào cũng tự tin sáng tác
“Nhưng ở với những người ưu tú khác em sẽ không còn cảm giác như vậy nữa mà dần dần mất đi tự tin”
“Ở lại đây tìm cảm giác ban đầu của em đi.”
Kỳ nghỉ hè của Niệm Sơ đều dành cho phòng vẽ tranh. Cảm giác như quay lại lúc ban đầu, mỗi ngày sáng sớm ra cửa, mặt trời lặn thì ra về, sau đó ăn cơm ngủ nghỉ
Tâm cảnh bình thản không thể tưởng tượng, không lo lắng rằng có đạt giải hay không, không sợ bị so sánh với các tiền bối, cũng không có người phê bình cô mỗi ngày
Mùa hè kết thúc, Tề Minh lại dẫn mọi người đi ra ngoài. Địa điểm vẫn là ngọn núi kia
Đoàn người mang bàn vẽ xuất phát sáng sớm bò lên đỉnh núi. Ánh mặt trời chói chang nhưng gió lạnh sảng khoái
Niệm Sơ đội chiếc mũ rơm lớn, chuẩn bị vẽ
Phong cảnh trước mắt không giống như trước kia, lá phong vẫn xanh biếc, núi rừng mờ mịt, chỉ là cảnh sắc vẫn đẹp trong mắt cô
Phảng phất lại trở về sáng sớm hôm ấy, cô gái nhỏ ngây thơ, vì một lời khen của thầy mà vui sướng nhảy nhót, hy vọng vào một tương lai sáng lạng