Chương 2
Việc Yêu Nữ mạo hiểm như vậy cũng không phải không có lý do. Cô ấy là thành viên thứ chín của tổ chức, giống như Thiện, Yêu Nữ cũng là do Đại Ca bảo lãnh tham gia. Chỉ khác là cô ấy không phải tình nguyện gia nhập, trước đó Yêu Nữ đang là thủ lĩnh một nhóm gái giang hồ, chuyên cướp của khách làng chơi, kiếm ăn thuộc dạng khét tiếng lúc bấy giờ. Yêu Nữ vào đời từ khi còn rất trẻ, mẹ của cô là một gái già hết đát, nghiện ngập và cờ bạc, sinh ra cô cũng là ngoài ý muốn, Yêu Nữ lớn lên trong hoàn cảnh vô cùng éo le, vì túng thiếu bủa vây nên bà ta sẵn sàng bán tất cả mọi thứ để có tiền, kể cả đứa con gái duy nhất của mình. Tròn mười lăm tuổi, Yêu Nữ bị lừa bán vào một nhà thổ, cô vẫn nhớ như in buổi sáng hôm đó, trời âm u nhưng lặng gió, mẹ dắt cô tới một quán nước tối tăm và bảo cô ngồi đợi, bà ta ra cửa nói chuyện với một người đàn ông, sau đó lập tức rời đi, từ đó vĩnh viễn không còn gặp lại nữa.
Yêu Nữ về sau mới biết nơi mà cô bị dẫn vào là một quán đèn mờ, người mà mẹ nói chuyện chính là một tú ông và cũng là chủ nợ của mẹ, thế là từ đây cô bắt đầu những ngày tháng khốn khổ cùng cực, tới cả cái tên mà người mẹ kia đặt cho cô cũng không còn nhớ nữa, vì ở đây cô bị xem như một món hàng vô danh, thứ mà người ta thỏa sức quăng quật, giày vò. Những tưởng cuộc đời cô sẽ lặp lại giống như mẹ mình, một tương lai đen tối, vốn dĩ không có lối thoát nào cho những người phụ nữ ở đây, tất cả đều chung một kết cục giống nhau đó là chết trong bệnh tật và cô đơn.
Vì quá tủi nhục và sợ hãi, Yêu Nữ đã tìm cách tự tử, cô treo cổ trong phòng, chính lúc sự sống chỉ còn tính bằng giây, cô bỗng nghe thấy có tiếng nói bên tai. Thoạt tiên thì giống như có ai than khóc, nhưng bất ngờ tiếng khóc cao vút lên thành một tràng cười, cô gần như không phân biệt được mình còn sống hay đã chết, chỉ biết người mỗi lúc một nặng, còn thứ âm thanh gai góc kia thì không ngừng vang vọng trong đầu. Yêu Nữ kinh hãi mở choàng mắt, xung quanh cô tuyền một màu đen như hắc ín, hai chân chới với, cảm giác như mình đang lơ lửng giữa không trung. Cô giữ lấy chiếc thòng lọng trên cổ, chợt thấy nó chuyển động, Yêu Nữ kinh thần ngước mắt lên nhìn, một cái đầu từ trên trần rủ xuống, đồng thời, ở đầu dây phía dưới cũng có một cái đầu ngóc lên, ba mặt đối diện nhau.
Yêu Nữ thần hồn điên đảo, muốn hét nhưng lại bị thòng lọng siết cho nghẹn họng, chỉ biết trân trối nhìn, không nghĩ tới thứ mà cô gặp phải trong dân gian gọi là MA THẦN VÒNG. Khi một người vì uất hận mà chết đi, nếu chọn cách treo cổ thì trong một triệu khả năng sẽ có một khả năng gặp được ma thần vòng, đó không hẳn là ma, ví dụ nói người chết vẫn còn tiếc mạng thì chúng sẽ hiện ra để đàm phán. Ma thần vòng hỏi cô có muốn sống nữa không, nếu muốn sống thì lập giao ước với chúng, chỉ cần cô cho chúng một thứ có giá trị mà cô không cần, đổi lại chúng sẽ cho cô cuộc sống như ý.
Yêu Nữ chấp nhận giao ước, thứ cô đem ra trao đổi chính là trái tim, đồng nghĩa với tình yêu sẽ trở thành cấm kị, điều này không khác với bị nguyền rủa là bao. Nhưng sống trong môi trường này, thấy hết sự đen bạc của lòng người, Yêu Nữ đã sớm tuyệt vọng với thứ tình cảm cá nhân ấy, ngay tới tình mẫu tử còn không thể tin tưởng, ái tình nam nữ lại càng không, may mắn là nó thỏa mãn giao ước. Vừa điểm chỉ xong Yêu Nữ liền giật mình tỉnh dậy, mọi sự diễn ra như một giấc mơ, quay trở lại với thực tại phũ phàng, cô không thấy cuộc sống mình có gì thay đổi. Nhưng trong một lần cô vô tình phát hiện khả năng mê hoặc người khác của bản thân, bất kể là cô nói ra điều gì, người khác đều sẽ làm theo, về sau cô bỏ trốn thành công và trôi dạt vào thành phố.
Năng lực của Yêu Nữ giống như một loại xạ hương, người nào bị mê hoặc thì sẽ thấy thơm ngọt, còn ngược lại thì giống như không khí, không mùi, không vị. Đối tượng của Yêu Nữ chủ yếu là người khác giới, một khi đã chịu ảnh hưởng của năng lực này, đối phương sẽ chỉ nghe lời của một mình cô ấy, cũng chỉ có cô ấy mới hóa giải được mê thuật, hạn chế của mê thuật không có nhiều,chủ yếu là ở khoảng cách, tức là nếu đối phương rời xa khỏi phạm vi phát tán xạ phương thì mê thuật sẽ mất tác dụng, nói chung thì đây là một năng lực không quá đột phá nhưng lại tương đối ổn định trong cận chiến. Ngoài ra Yêu Nữ còn có một năng lực tiềm ẩn khác, cô phát hiện ra nó sau khoảng thời gian sống ẩn dật nhằm tránh sự truy lùng của nhà thổ cũ, thật ra đây là một dạng giống như tác dụng phụ, hoàn toàn không có ảnh hưởng lên người khác.
Hôm đó Yêu Nữ tìm thấy xác một cô gái trước đây từng làm cùng mình bị vứt xuống một con mương, trên người cô ta có rất nhiều vết bầm dập, cổ bị cứa, chết không nhắm mắt. Khi vô tình nhìn vào mắt người kia, Yêu Nữ lập tức bị cuốn vào đó, có ba gã đàn ông đã dùng vũ lực cưỡng bức cô gái, sau cùng bọn chúng dùng dao giết chết cô ta để bịt đầu mối. Lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng đó, Yêu Nữ đã rất hãi hùng, cô lập tức bỏ chạy khỏi nơi xảy ra án mạng, nhưng dù có làm thế nào thì chúng vẫn ám ảnh trong đầu cô, khiến cho cô luôn luôn có cảm giác như người chết đang oán than bên cạnh. Sau rất nhiều dằn vặt, Yêu Nữ nhận thấy mình không thể đứng ngoài cuộc được nữa, cô quyết định tìm và giết ba kẻ thủ ác kia, cô đã nghĩ về nguyên nhân tại sao mình lại thấy được thởi điểm tử vong của người bạn mình, chính là vì cô ta muốn cầu xin cô trả thù cho mình. Với năng lực của bản thân, Yêu Nữ không cần dùng sức cũng có thể khiến người khác phải chết, hoặc chém giết lẫn nhau, hoặc tự sát.
Một khi tay đã nhúng chàm, Yêu Nữ không những không cảm thấy run sợ, cô liền hiểu ra, một cuộc sống như ý chính là mọi sự đều tuân theo sắp đặt của bản thân! Sau đó Yêu Nữ đã quy tụ một vài cô gái giang hồ khác, lập thành một nhóm, kiếm tiền bằng cách mồi chài khách và cướp sạch tư trang cũng như tiền bạc của họ. Trong thời gian ngắn cô thực hiện trót lọt hàng trăm vụ cướp lớn nhỏ, trở thành một mối nguy hại cho xã hội, với hành động rất tinh vi, cách thức tổ chức bài bản, địa bàn gây án đa dạng và phức tạp, lực lượng chức năng nhiều lần vây bắt nhưng bất thành. Cũng chính từ đây, cô được biết đến với cái tên Yêu Nữ. Chỉ tới khi cô dạt về mạn Phạm Văn Đồng, sau một đợt càn quét, Yêu Nữ đã chống trả quyết liệt nhưng vẫn bị khuất phục, vì người cô đối đầu lần đó chính là Đại Ca.
- Theo em biết thì Đại Ca có một bộ sưu tập hàng lạnh, con jagd này cũng là một trong những món vũ khí hiếm mà anh ấy được quyền cất giữ - Yêu Nữ nói với Cường – chính vì thế nên khi thấy nó, em đã có nghi ngờ, vừa rồi có thể hơi mạo hiểm, nhưng quan trọng nhất bây giờ vẫn là làm rõ được cái chết của anh Quân.
Cường nhất thời bị lời nói của Yêu Nữ làm cho kinh ngạc. Cậu không thể ngay lập tức tiếp nhận thông tin này, càng không thể lý giải được những câu hỏi đang phát sinh trong đầu mình. Lúc đó đã có chuyện gì xảy ra? Từ hiện trường có thể thấy rất nhiều điểm bất thường, ngoài Quân còn có hai người nữa cũng bị giết, nhưng nguyên nhân dẫn đến tử vong lại hoàn toàn khác biệt, như thế nào là cơ thể vặn xoắn? Ví dụ nói bọn họ bị kẻ thủ ác bóp chết, vậy Quân có vai trò gì tại hiện trường? Hắn là người hay là quỷ? Hoặc là nói hắn có liên quan đến cái chết hai người kia không?
Chưa hết, nếu đúng như những gì Yêu Nữ nhìn thấy, thì Đại Ca cũng có mặt ở hiện trường, khi đó anh ấy đang ở trạng thái nào? Giả thiết Đại Ca bình thường, vậy trong trường hợp nào thì anh ấy phải ra tay với Quân? Cường nhíu mày, có khi hắn đã hóa thành thứ quỷ gì đó, giống như trong lần khiến cho manocanh man phải run sợ, Đại Ca làm vậy để ngăn cản hắn gây án. Nhưng, Cường lập tức phủ định giả thiết đó, cậu phát hiện Quân không hề có thương tích nào trên người, hắn hoàn toàn nguyên vẹn, chỉ duy nhất một nhát dao chí mạng bên ngực trái, điều này chứng tỏ trước khi chết không xảy ra ẩu đả và hắn hoàn toàn nới lỏng phòng bị.
Quân sẽ không phòng bị trong trường hợp nào? Chỉ khi gặp người mà hắn hoàn toàn tin tưởng, Quân có thể không biết Đại Ca muốn giết hắn thế nào, Cường đoán rằng, lúc đó Quân đã gặp Đại Ca, vì hắn và anh ấy trước kia có mối quan hệ khăng khít, nên dù có rời khỏi tổ chức thì hắn vẫn tin Đại Ca sẽ không truy sát hắn. Thậm chí tới lúc chết, Quân vẫn giữ được một ánh mắt bình thản, giống như hết thảy đối với hắn đều không phải sự thật, và rằng hắn không thể chết, nhất là khi ở bên cạnh Đại Ca. Cường đem theo những suy nghĩ ấy trở về, cả đêm cậu không thể chợp mắt, trong đầu không ngừng tìm kiếm đáp án cho mối nghi hoặc của bản thân, nhưng càng nghĩ thì lại càng có nhiều câu hỏi phát sinh, dần dần chúng biến mối nghi hoặc thành một sự khẳng định, Cường gần như đã tin rằng Đại Ca là người giết Quân.
Hôm sau trời vừa sáng, Cường đã lập tức tới nhà Đại Ca tìm người. Khi đến nơi thì cậu gặp Thiện, Cường hỏi:
- Đại Ca có ở bên trong không?
- Cả đêm qua anh ấy không về, giờ vẫn còn đang ở viện với anh Quân – Thiện buồn bã đáp, hai mắt cậu ấy thâm quầng, khuôn mặt đầy mệt mỏi, dường như sau cái chết đột ngột của Quân, ai cũng có những đả kích trong lòng, rất khó để chấp nhận sự thật này.
Cường không nói thêm, cậu toan rời đi, nhưng vừa quay lưng liền thấy Thiện bước tới chắn đường, biểu cảm khác lạ, ngập ngừng hỏi:
- Anh… anh tìm Đại Ca có việc gì?
- Quân đã chết như thế nào? – Cường nhìn thẳng vào mắt Thiện nói – hai người có mặt tại hiện trường đầu tiên, lúc đó Quân đã bị giết chưa?
- Anh Quân bị giết trước khi bọn em tới nơi – Thiện biến sắc đáp.
- Vậy có thấy mặt hung thủ không?
- K…không…
- Nói dối – Cường ngắt lời Thiện, căng thẳng nói - Thời gian tử vong của Quân rất ngắn, gần như anh ấy đã chết ngay sau đó, trước khi chết anh ấy vẫn kịp nhìn thấy một người, cậu có thể đoán được đó là ai không?
Thiện lâm vào im lặng, ánh mắt nhìn Cường dao động, dường như cậu ta đã đoán được câu trả lời, nhưng tuyệt nhiên không thể nói ra miệng, và dù đã cố gắng giấu đi song biểu cảm trên khuôn mặt lại âm thầm tố cáo cậu ta. Cường không đợi Thiện trả lời, còn nhiều điều chưa sáng tỏ trong lòng cậu, cách đơn giản nhất bây giờ chính là đi tìm Đại Ca để hỏi cho ra nhẽ, nhưng vừa định bước qua thì Thiện lại chộp lấy vai Cường, quả quyết nhìn cậu nói:
- Đại Ca không liên quan tới chuyện này!
Liên quan hay không thì phải tìm anh ấy đối chất, Thiện chắc chắn biết mọi rõ mọi chuyện, nhưng cậu ta muốn bao che cho Đại Ca, Cường không thể để mình bị dắt mũi nên thay vì đứng đây ép buộc cậu ta khai ra, tốt hơn hết là trực tiếp đến hỏi anh ấy. Cậu gạt tay Thiện và rời đi, không nghĩ tới hành động đó lại khiến Thiện phải lập tức ôm vai đau đớn, một bên cánh tay cậu ta dường như đang bị thương. Dù chỉ thoáng qua trong tích tắc nhưng Cường cũng lờ mờ đoán được nội tình phía sau, bí mật mà Thiện đang giấu diếm thậm chí còn lớn hơn nữa, không chỉ là cái chết của Quân, mà còn là sự bất an đối với Đại Ca. Nghĩ rồi Cường nhanh chóng tới bệnh viện.
Trong khi đó tại bệnh viện, Đại Ca đang cùng các điều tra viên khám nhiệm hai tử thi khác cùng tìm thấy tại hiện trường. Kết quả thật bất ngờ, nội tạng bọn họ đều đã vỡ nát, các cơ trải qua trạng thái co rút đột ngột, chính vì thế mà khung xương bị dồn ép tới rạn nứt, nạn nhân chết do chảy máu trong, sau đó áp lực co cứng cơ cực đại đã đẩy lượng lớn máu trào ra từ miệng và tai. Không có tác động ngoại lực như trong điều tra ban đầu, nguyên nhân dẫn đến hiện tượng co rút đột ngột vẫn chưa được tìm ra. Thời gian tử vong cũng không đồng nhất, đặc biệt là một trong hai người bị giết còn là thành viên của sở, hiện đang giữ chức phó phòng điều tra, nhưng cả hai nạn nhân đều có khắc chữ cái trên người, nghi vấn bọn họ có liên quan tới hội phản thánh.
Nhìn vào những thông tin này, có thể thấy đây là một vụ án vô cùng phức tạp, manh mối duy nhất để lại ở hiện trường, chính là hung khí dùng giết Quân - Con dao xoắn ba lưỡi thép cực hiếm. Đại Ca cầm tập hồ sơ vừa đi vừa chăm chú đọc, vô thức ngẩng lên bỗng thấy trước mặt là nhà xác, từ hôm qua tới giờ anh vẫn chưa thế dứt ra được mớ suy nghĩ hỗn độn này. Trên đời không thể có nhiều sự trùng hợp như vậy, con dao hung khí kia, Đại Ca nhìn qua cũng nhận ra, nó nằm trong bộ sưu tập hàng lạnh mà anh cất giữ tại nhà. Vì con jagd đó chỉ có một, nó là hàng đặt, từ thiết kế tới chất liệu, trên đời không có con nào thứ hai như vậy được!
Đại Ca buông xuôi tập hồ sơ, anh thở dài, không phải chỉ là cảm giác nữa, mỗi giây qua đi nỗi sợ hãi trong anh cứ lớn dần, khiến anh không dám lơ là, vì biết đâu ngay sau đó những người xung quanh lại rời bỏ anh mà đi. Nhưng càng kiên trì theo đuổi, thì lại càng nhận ra bản thân chính là khởi nguồn của mọi sự bi thảm này, những ghi chép kia, dù có đọc bao nhiêu lần cũng không thể thay đổi được sự thật, tất cả giống như đang hướng vào anh. Nhớ lại lúc đó Đại Ca tỉnh dậy, tưởng chừng chỉ vừa trải qua một giấc ngủ bình thường, nhưng mở mắt ra vẫn có biết bao nhiêu ác mộng ập đến.
Đầu tiên anh thấy Thiện, với một vết thương đang chảy máu đầm đìa trên vai, trông cậu ta đau đớn gọi anh, rồi cứ thế nhìn anh khóc, Đại Ca tự hỏi đã xảy ra chuyện gì? Ngay lập tức anh ngồi dậy, Đại Ca liền nhận ra không đúng, nơi anh nằm hoàn toàn xa lạ, trước đó anh nhớ mình vẫn ở bệnh viện, đây giống như bên trong một giáo đường, trần nhà cao vút, những bức tranh công giáo, rất nhiều hàng ghế xung quanh, và một lễ đường đẫm máu. Đập vào mắt Đại Ca là một đống đổ nát loang lổ đỏ, thoạt nhìn sẽ khiến người ta giật mình, giống như vừa trải qua một cuộc thảm sát, vũng máu lớn chảy lênh láng từ trên lễ đường xuống sàn, hai xác người nằm bất động, mùi tử khí nồng đượm.
Đại Ca toan bước tới thì Thiện giữ anh lại, hình như có điều gì khó nói, nước mắt cậu ta vẫn ứa ra không ngừng. Cùng lúc Đại Ca phát hiện tay mình cũng dính máu, một dự cảm mơ hồ xuất hiện trong đầu, nó thôi thúc anh bước tới, người đầu tiên mà anh nhìn thấy, chính là Quân. Đại Ca vội vã đỡ hắn lên, nhưng người hắn đã lạnh ngắt, máu ộc ra từ vết thương trên ngực, mũi dao xuyên tới từ phía sau, cắm ngập qua tim. Anh choáng váng tới ngây người, muốn gào lên hỏi: chuyện gì thế này, Đại Ca bất giác nhìn Thiện, thấy cậu cúi đầu khụy xuống, tay ôm lấy vết thương trên vai, tức thì trong anh bỗng lặng đi. Cơn ác mộng này có phải do chính anh tạo ra?
- Quân đã chết như thế nào?
Bỗng phía sau có tiếng nói vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Đại Ca, anh quay lại thấy Cường đang bước tới, biểu cảm có phần bất thường. Rất nhanh Cường đã tới đối diện với Đại Ca, cậu nhắc lại:
- Anh ấy đã chết như thế nào? – ánh mắt quyết liệt, Cường vào thẳng vấn đề – tại sao anh lại ở đó khi anh ấy bị giết?