• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHÀO MỪNG MỌI NGƯỜI ĐẾN VỚI THÁNG CÔ HỒNNNNN

Chương 3

Đại Ca không biết bắt đầu từ đâu, anh kể đứt quãng, ánh mắt nhìn vào vô định, trên nét mặt vẫn phảng phất bi thương, từng câu từng chữ anh thốt ra giống như đang chắp nối những mảnh ký ức sót lại sau một đêm trường ác mộng. Tại sao nói đó là ác mộng? Vì Đại Ca không thể lý giải được bất cứ điều gì trong đó, anh so với Cường thậm chí còn mơ hồ hơn nữa, hiện tại có thể bình tĩnh nói ra những lời này thực chất nội tâm anh không hề yên ổn. Cũng như cậu, Đại Ca vẫn luôn tự hỏi, tại sao mình lại có mặt ở hiện trường, khung cảnh tan hoang của nhà thờ gợi nhắc cho anh về căn hầm chứa đầy xác người, nó khiến Đại Ca sâu sắc nghi hoặc, liệu có phải chính tay anh đã gây ra tất cả?

Có điều, Đại Ca hoàn toàn không có manh mối nào về những chuyện đã qua, ký ức của anh về quãng thời gian đó tất cả đều trống rỗng, dù có cố đào bới cũng không tìm thấy chút dấu vết nào. Đây cũng không phải khoảng trống ký ức duy nhất trong tiềm thức của anh, Đại Ca nhận ra mình đã đánh mất rất nhiều thứ trong quá khứ, anh còn thấy như những khoảng trống đang nhiều dần lên, cảm giác chúng có thể nuốt cả những ký ức khác vào, giống một cái hố đen, khiến anh âm thầm lo sợ.

Cường trầm ngâm nghe Đại Ca thuật lại, chính cậu cũng nhận ra trong lời nói của anh chất chứa nhiều nghi hoặc, rõ ràng là Đại Ca không hề chắc chắn những chuyện này có liên quan đến mình hay không. Cường mơ hồ đoán được ký ức của hai nhân cách là không đồng nhất, những khoảng trống mà Đại Ca ám chỉ đó hẳn là phần ký ức của nhân cách còn lại, và có vẻ như anh không biết tới sự tồn tại của nhân cách đó. Hoặc là Đại Ca đang vờ như không biết, đến giờ phút này thì hết thảy mọi thứ xung quanh cậu đều trở lên khả nghi, người đáng ra phải tường tận mọi việc nhất lại hóa thành người ngoài cuộc nhất.

Tỉnh dậy tại nhà thờ trong khi trước đó vẫn nhớ mình ở bệnh viện, bấy giờ thì mọi thứ đã tan hoang, bản thân Đại Ca cũng rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tới cùng thì nó chỉ là một khoảng trống không hơn không kém. Khốn thay cái cậu cần lại nằm ở khoảng trống đó. Đối với Cường mà nói, Đại Ca là người cậu không thể nghi ngờ nhất, nhưng dựa vào thái độ che giấu của Thiện và lời kể mập mờ của chính anh, cậu bỗng nhiên xoay chuyển ý nghĩ, sự thật có đúng như những gì Đại Ca thấy? Nói cách khác thì nghĩa là Cường có thể tin được bao nhiêu trong cái sự thật mà Đại Ca kể ra đây?

Có những chuyện tai nghe mắt thấy cũng không thể tuyệt đối tin tưởng, đó mới chính là thế giới tâm linh. Lời kể của Đại Ca vô tình khiến Cường cảm thấy anh như đang chối tội, càng thể hiện sự bất lực khi không thể nhớ ra những chi tiết quan trọng thì lại càng giống như anh đang cố xóa bỏ toàn bộ trách nhiệm của bản thân trong chuyện này. Tất cả có thể là giả, nhưng cái chết của Quân là thật và cậu sẽ tìm ra sự thật đó, dù có phải chống lại cả tổ chức.

- Gọi anh ta ra đây - Cường ngắt lời Đại Ca, đổi giọng nói – không phải anh, anh ta mới là người biết rõ nhất về cái chết của Quân.

- Là ai? - Ánh mắt Đại Ca nhìn Cường đầy hoài nghi, trong suy nghĩ đã có phần dao động, nhất thời không đoán được cậu muốn ám chỉ người nào.

- Phần nhân cách mà anh luôn giấu giếm, tôi không rõ anh làm thế nào, nhưng anh ta cũng là anh, khác một điều là anh ta mạnh hơn anh rất nhiều lần – Cường đáp rành rọt, tất cả những gì cậu nghĩ đến lúc này chỉ là tìm ra đáp án cho hàng loạt câu hỏi trong đầu, đây thời điểm quyết định để đạt được mục đích, kể cả là chơi bài ngửa với Đại Ca cậu cũng bất chấp.

- Cậu đang nói gì vậy? – không nghĩ tới những lời của Cường lại khiến Đại Ca biến sắc, anh nhìn cậu trân trân, cảm tưởng những lời vừa rồi hết sức hoang đường!

- Anh không chỉ là người có mặt tại hiện trường, mà anh còn là người Quân nhìn thấy cuối cùng – Cường gay gắt nói – đó chính là đoạn ký ức bị khuyết của anh, cũng là chìa khóa để giải quyết mớ hỗn độn này, và người cầm chìa khóa là nhân cách khác tồn tại độc lập trong con người anh. Đừng quá ngạc nhiên, đây đâu phải lần đầu nhân cách đó xuất hiện, lẽ nào anh lại không biết?

Đại Ca gần như chết lặng trước lời buộc tội của Cường, giống như một nhát búa giáng thẳng vào lý trí đang lung lay của anh, trước đây Đại Ca từng nghi ngờ bản thân, chỉ là cảm giác mơ hồ không rõ, tổng hợp từ những giấc mơ bị bủa vây trong bóng tối, xung quanh tràn ngập những tiếng gào thét, giống như anh bị nhốt trong một cái lồng và bên ngoài là rất nhiều ma quỷ - thứ mà anh luôn săn lùng.

Gần đây anh không còn mơ thấy chúng nữa, nhưng cảm giác hoài nghi vẫn thường trực, có thể là bất chợt một lúc nào đấy Đại Ca bỗng nghe thấy tiếng hét đột ngột vang lên, không còn là trong mơ nữa, có vẻ chúng đã trở thành hiện thực. Đại Ca từng cố gắng tìm kiếm nơi phát ra thứ âm thanh đó, nhưng tuyệt nhiên không thể thấy được, mỗi lần như vậy anh lại muốn phát điên lên, đáng sợ hơn cả là anh cảm thấy nó là từ trong đầu mình vọng ra.

“GIẾT!”

Không phải là ma quỷ, là tiếng người.

- Nhân cách đó như thế nào? – đã tới lúc Đại Ca biết được mình là cái dạng gì, nét mặt anh vừa căng thẳng, vừa gấp gáp, trong lòng không ngừng xoay chuyển, biết rồi thì sao, tiếp tục đối mặt hay quay đầu bỏ chạy?

- Trái ngược với anh hiện tại, anh ta luôn chìm trong bóng tối, là người được biết đến với vai trò đứng đầu hội ma quỷ - Cường nhì thẳng vào mắt Đại Ca, đặc biệt nhấn mạnh hai từ “ma quỷ”, thâm tâm cậu vẫn luôn có ác cảm với tổ chức, việc gia nhập chỉ nhằm một mục đích là tìm kiếm tung tích của Quân, song giờ thì hắn đã chết, đương nhiên cậu cũng mất đi ý nghĩa tồn tại ở đây.

- Đứng đầu hội ma quỷ? – nghe như có sét đánh ngang tai, Đại Ca sững sờ hỏi lại, suy nghĩ lập tức đình trệ, ý của Cường là không chỉ có liên quan tới những kẻ anh săn đuổi, mà anh còn là thủ lĩnh của chúng?

- Tôi không phải là người rõ nhất về nhân cách đó của anh, người rõ nhất có lẽ là Quân, phải chăng vì thế mà anh ấy bị giết? – Cường lắc đầu, cậu không cam tâm, Đại Ca mà cậu biết không phải như vậy – anh ta sở hữu thứ năng lực rất khủng khiếp, có thể bản năng thủ lĩnh vốn có sẵn trong con người anh, nên dù ở nhân cách nào anh cũng luôn tỏa ra khí chất lấn át người khác, thậm chí là ma quỷ cũng phải kiêng nể anh.

Mạng của Cường cũng từng được Đại Ca cứu về, chính cậu cũng rất nể trọng anh, để mà nghĩ anh là hung thủ giết Quân thì thật sự rất miễn cưỡng, bất giác cậu siết chặt nắm tay, lớn tiếng nói:

- Tại sao lại là anh?

Đối diện với Cường lúc đó là vẻ mặt bàng hoàng không thốt lên lời của Đại Ca, cũng giống như cậu, anh tự hỏi tại sao lại là mình? Đại Ca cố gắng tìm lấy một lý lẽ nào đó để bào chữa cho bản thân, nhưng bỗng nhận ra trong đầu mình hoàn toàn trống rỗng, rất nhanh Đại Ca lại bị lấp đầy bởi những nghi ngờ cùng mâu thuẫn. Rốt cuộc thì anh là ai? Là con mồi hay kẻ đi săn, suốt thời gian qua anh đã theo đuổi chính cái bóng của mình, có khi nào nhân cách kia cũng đang tìm giết anh, một vòng luẩn quẩn không điểm bắt đầu, không có kết thúc.

Hoang đường! Trán Đại Ca lấm tấm mồ hôi, ví như trước mắt anh xuất hiện một màn sương, khiến cho hết thảy đều mờ ảo, đây không phải là thật! Đại Ca bất giác nhắm nghiền hai mắt lại, ngay lập tức bóng tối tràn vào tâm trí anh, căng thẳng tới độ hai tai anh ù đi, trong khoảnh khắc chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập dồn dập. Không phải nhịp tim của anh! Đại Ca siết lấy ngực áo, lạ thay anh không cảm nhận được nhịp tim của mình, nơi bàn tay đặt lên chỉ là một mảnh tĩnh lặng, trong lòng lập tức lạnh băng đi. Rồi tiếng nhịp tim lớn dần, cảm tưởng như trong vùng tối mênh mông của tâm trí sắp có thứ gì hiện ra, Đại Ca nín thở, não căng lên chờ đợi, âm thanh càng gấp gáp thì anh càng dồn lực chú ý, tới mức gần như không nghe thấy gì khác xung quanh.

Thình thịch.

Thin thịch.

- Đại Ca!

Có bàn tay đột ngột đặt lên vai anh, đồng thời một giọng nói kéo giật anh lại, Đại Ca mở choàng hai mắt, bóng tối lập tức bị đánh tan, tri giác của anh liền khôi phục. Vừa ròi là sao? Bàn tay siết trên ngực áo nhất thời thả lỏng, anh cảm nhận được tim mình vẫn đập bên trong, nơi chỉ một khắc trước hoàn toàn im lặng, Đại Ca không giấu nổi vẻ hoài nghi trên nét mặt, hô hấp nặng nề, anh toan hỏi nhưng lại phát hiện Cường đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lẽo. Không đợi anh phản ứng, cậu chậm rãi lên tiếng:

- Sát khí vừa rồi là của anh hay của anh ta?

Thời điểm Đại Ca đang đấu tranh tâm lý thì Cường cảm nhận được một luồng sát khí không ngừng lớn mạnh phát ra, ví như một làn khói đen dày đặc bao quanh anh ấy, loại sát khí bức người như vậy cậu chưa từng thấy qua, áp lực đủ sức ép cậu phải toát mồ hôi lạnh. Cường phản xạ tự nhiên lập tức chộp lấy vai Đại Ca, đem sát khí đó tất cả áp chế xuống, vừa chạm vào người anh cậu liền có một linh cảm rất xấu, dường như nhân cách bên trong anh ấy đang có biến động, hoặc là nói anh ấy đang mất kiểm soát đối với năng lực của mình.

- Không loại trừ khả năng đây là một âm mưu – nếu không phải là hai trường hợp kia, vậy vẫn còn một cách giải thích, Cường liên tưởng tới chuyện xảy ra với Chó Điên cách đây không lâu, cậu lờ mờ đoán ra một sự liên quan sâu xa giữa hai vụ án – lẽ nào Quân đã phát hiện ra điều bất thường mà nhân cách kia của anh đang mưu toan, cũng giống như lần trước anh tấn công Vũ, thiếu chút nữa nó đã chết bởi tay anh.

- Vũ? Hôm qua anh mới gặp nó lần đầu, sao có chuyện anh tấn công nó? - Đại Ca ngay lập tức phản bác.

- Nhân cách kia thì khác, Vũ có biệt danh là Chó Điên, là một thành viên trong tổ chức mà anh cầm đầu, nhưng nó vô hại!

Nhớ lại ngày hôm đó, dáng vẻ sợ hãi tột độ của thằng bé càng củng cố thêm cho suy luận của Cường, không những thế, nó còn nhắc đến một Đại Ca rất khủng khiếp, trái người với người mà nó vẫn gặp, một Đại Ca máu lạnh, vô hồn. Chưa hết, hiện trường hôm đó có phần tương đồng với hiện trường trong nhà thờ, không chỉ Quân mà có thêm hai người khác cũng bị giết, tuy phương thức gây án không giống nhau, nhưng đều không phải cách thức giết người đơn thuần, rất có thể ngoài hung thủ còn có thế lực nào khác can thiệp vào.

- Có phải các nạn nhân đều do anh sát hại, nhằm thực hiện âm mưu của bản thân, nhưng Quân lại có mặt đúng lúc đó, nên anh đã giết anh ấy? – Cường không thể giữ mối nghi ngờ lâu hơn nữa, dẫu biết những lời buộc tội này không đủ căn cứ, nhưng tình hình trước mắt bắt buộc cậu phải giải quyết tất cả những nút thắt trong lòng, chỉ có như vậy mọi chuyện mới trở nên rõ ràng.

Một khoảng tĩnh lặng bao trùm lên hai người sau đó, cứ liên tiếp là những câu hỏi dồn dập nhắm vào thân phận còn chưa sáng tỏ của Đại Ca, anh gần như không theo kịp lời Cường nói, âm mưu mà cậu ám chỉ là gì, tại sao lại khăng khăng cho rằng anh đã tấn công Vũ, nó chỉ là một đứa trẻ, không lý nào anh lại muốn giết nó. Trong đầu Đại Ca chợt hiện ra một vài hình ảnh, khuôn mặt Vũ thoáng ẩn hiện, đan xen vào đó là những diện mạo kì dị khác, không phải mặt người, giống như của loài mãnh thú, vẻ dữ tợn khát máu, đôi mắt tràn đầy sát khí, hàm răng lớn lởm chởm sắc nhọn. Hai khuôn mặt đó hòa vào nhau khiến thâm tâm Đại Ca dao động dữ dội, cảm giác khác biệt với lần trước anh gặp nó.

“Là quỷ!”

Một tiếng nói vang lên khiến toàn thân anh chấn động, cảm giác được một luồng áp lực đè lên ngực mình nặng trĩu, khiến cho anh hít thở không thông, quả nhiên đứa trẻ đó không phải con người, nó là quỷ, vì vậy phải…

“Giết!”

Giọng nói đột ngột chuyển thành tiếng hét, Đại Ca ôm đầu gục xuống, dây thần kinh trong đầu anh bị kéo căng ra, hai bên thái dương nổi đầy gân xanh, chưa bao giờ anh cảm thấy “nó” rõ rệt như vậy. Có phải là nhân cách kia đang nói, Đại Ca bỗng thấy mọi thứ trước mắt chìm vào một màu đỏ thẫm, đỏ tới ghê người.

- Còn một người nữa cũng bị cuốn vào chuyện này – giọng Cường đánh động Đại Ca, anh giật mình ngước nhìn cậu, không biết rằng con mắt trái của anh bắt đầu chuyển sang màu đỏ, Cường vẫn giữ thái độ không khoan nhượng, tiếp – anh có biết việc Thiện bị trọng thương ở vai không? Cậu ấy cố tình giấu giếm vết thương đó, liệu có phải vì nó liên quan đến những gì xảy ra trong nhà thờ?

Có tiếng đứt gãy vang lên trong tâm trí Đại Ca, đồng tử trong mắt anh liền co rút lại, anh vừa nhớ ra mình đã quên đi điều gì đó quan trọng, vào thời điểm tỉnh dậy ở nhà thờ, người Đại Ca thấy đầu tiên là Thiện. Nhưng hình ảnh cậu hết sức mờ nhạt trong tiềm thức anh, vì ngay sau đó đập vào mắt Đại Ca là cảnh hoang tàn đổ nát, xác người la liệt và Quân nằm bất động giữa vũng máu với một cái lỗ bị đục ra trên ngực trái. Anh chợt nhớ ra vẻ mặt Thiện khi đó, một chút sợ hãi, một chút đau đớn, rất nhiều tuyệt vọng, chính là vẻ mặt mà lần đầu tiên anh gặp cậu, khi gánh xiếc bị tàn sát trong trận hỏa hoạn, không ngờ Thiện lại có ngày dùng biểu cảm đó để nhìn anh.

Từng lời Cường nói giống như đang bóc trần nhân dạng của Đại Ca, khiến anh từ từ hiện nguyên hình là một thứ không thuộc về nhân loại, một thứ mà chính anh cũng phải kinh sợ khi nghĩ đến, cũng chính anh giận sôi khi biết trên đời còn tồn tại một thứ như vậy. Mâu thuẫn nội tâm bị đẩy lên cao trào khi Cường túm lấy cổ áo anh, mặt đối mặt với anh, hai mắt cậu tràn đầy phẫn nộ, không chỉ đơn thuần là căm tức mà còn là xót xa, thống khổ. Rất nhiều dằn vặt hiển thị qua nét mặt Cường, cậu không muốn tin rằng Đại Ca lại chủ đích xuống tay với Chó Điên, Thiện và Quân, trong thâm tâm cậu vẫn luôn hi vọng tất cả chỉ là hiểu lầm, Đại Ca dù ở nhân cách nào cũng không phải là một kẻ khát máu điên cuồng như vậy.

Nhưng tại sao khi nhìn vào mắt anh, cậu không tìm thấy một tia phủ định nào, đôi mắt quyết tuyệt mà cậu nể trọng trước đây giờ đã vẩn đục, và tối tăm. Bóng đen từ bao giờ đã phủ kín tâm hồn anh, giống như trước mắt Cường là một người khác, hoàn toàn xa lạ. Cường chua chát nhíu mày, cậu gào lên:

- Anh bị cái gì vậy? Đây không phải là anh, Đại Ca, anh không phải người như vậy!

Bốp!

Cường không tự chủ được mà giáng một đấm vào mặt Đại Ca, lực đạo đủ khiến anh đổ máu miệng, cú đấm này là để trả thù cho Chó Điên, thằng bé vì muốn cứu anh nên đã xông vào nơi nguy hiểm, vậy mà anh đánh nó ra nông nỗi ấy, cũng không một lời biện minh, anh dễ dàng chấp nhận nhân dạng tàn ác đó, người học đạo trừ yêu diệt ma mà không thể chống lại được ác tâm, sao có thể đứng ra cứu vớt nhân sinh. Tâm ma của anh giờ đã lớn đến cỡ nào, có phải nó đã nhuộm đen cả con người anh rồi không, nếu anh cứ buông xuôi như vậy thì không phải Quân, mà người bị giết đầu tiên chính là anh! Đại Ca thật sự đã chết rồi!

- Không quản được nhiều như vậy! Người tôi cần là nhân cách kia, gọi anh ta ra đây!

Không phải là Đại Ca buông xuôi, anh vừa trải qua một sự mất mát to lớn, tinh thần có đôi chút bất ổn, giờ lại liên tiếp phải đón nhận những luồng thông tin tiêu cực, khiến cho bên trong con người anh chịu đả kích nghiêm trọng. Nhưng anh biết nói gì lúc này? Nói rằng đó không phải anh, hay anh cũng là bị hại, rõ ràng là anh không hề có nhận thức về những điều Cường nói, vậy bây giờ cậu bắt anh giải thích, anh biết giải thích cái gì?

Đại Ca cũng không phải người bồng bột, những áp lực mà Cường hướng vào anh chưa đủ để anh suy sụp, thứ khiến anh dao động chính là những hình ảnh mơ hồ ẩn hiện trong đầu. Con người Đại Ca không thể dễ dàng khuất phục trước “nó”, anh sẽ chứng minh cho Cường thấy, không phải bằng lời nói mà bằng chính hành động, rằng Đại Ca chỉ có một và anh không bao giờ để “nó” điều khiển mình làm những việc sai trái, càng không phương hại đến những người vô tội.

- Ở đây chỉ có tôi và cậu, không có ai khác, tôi không biết anh ta mà cậu nói là người nào, nhưng nếu cậu một mực khẳng định tôi che giấu cho thứ ma quỷ đó, vậy tùy cậu xử lý, miễn là chúng ta có được đáp án cuối cùng.

- Đừng thách tôi, cái tôi cần là một lời giải thích, không còn thời gian để nói nhảm với anh đâu – Cường cả giận lớn tiếng nói, nắm tay siết chặt cổ áo Đại Ca hơn, trong mắt đã vằn lên tia máu.

- Tôi không có gì để giải thích với cậu cả - Đại Ca trầm giọng đáp, cũng chỉ có cách này mới giải quyết dứt điểm nghi ngờ trong lòng lai người, bản thân anh không biết làm cách nào để kích hoạt nhân cách kia, giờ nếu phát hiện điều gì bất thường anh sẽ bằng mọi giá ngăn “nó” lại, còn nếu anh thực sự mất kiểm soát thì Cường có thể thẳng tay giết anh.

Bốp!

- Không phải anh, gọi anh ta ra đây!

Cường gằn từng chữ trong miệng, nắm tay lại một lần nữa vung lên, dứt lời Đại Ca cũng lĩnh một đấm ngã văng vào tường. Quả nhiên là không nương tay, anh vịn lên bờ tường, chống đỡ cơn choáng váng trong giây lát, có chút máu đổ ra từ mũi, anh lấy tay quệt đi, thầm nghĩ nếu thật sự phải đối đầu với Cường, không chắc anh đã đánh lại cậu. Còn chưa đứng vững mắt Đại Ca đã lập tức tối sầm, Cường ập đến trước mặt anh, khuỷu tay chặn ngang yết hầu, bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai dúi Đại Ca đập vào tường, nghe “hự” một tiếng nghẹ họng.

- Anh muốn ép tôi phát điên phải không? - Cường hỏi như quát.

- Nếu cậu thấy việc mình làm là đúng, vậy cứ ra tay đi! – Đại Ca khó nhọc đáp.

Bốp!

Cú đấm này thậm chí còn khiến tay Cường chấn động, Đại Ca lập tức đổ rạp người sang một bên, cảm giác đau đến tê dại cả cơ mặt, anh loạng choạng mấy bước rồi gục xuống. Vết thương cũ đồng thời tái phát khiến anh phải ôm ngực thở dốc, không phải đau bình thường đâu, tưởng quai hàm anh cũng bị đấm văng đi rồi. Đây không phải là thù hằn cá nhân, đây là vì công việc, Cường thầm nhủ trong lòng, cậu cho rằng Đại Ca đang cố chấp không nhìn nhận sự thật, hoặc anh ấy muốn dùng khổ nhục kế, nhưng dù là vì lý do gì thì cậu cũng sẽ ngăn anh ấy lại, dẫu là sau khi mọi chuyện rõ ràng rồi giữa hai người sẽ không còn liên hệ gì nữa.

Một người như Đại Ca sẽ không làm những việc xấu xa như sát hại anh em, Cường không chỉ muốn tìm ra chân tướng sự việc, mà còn muốn cứu vớt niềm tin của bản thân, phải xuống tay với anh ấy cũng là bất đắc dĩ. Hiểu một cách nào đó thì nếu anh ấy lập tức giao người, vậy khả năng Cường trúng kế là rất cao, do đó dựa vào phản ứng của Đại Ca hiện tại mà Cường còn hi vọng anh ấy vô tội. Có điều Đại Ca vô tội thì không có nghĩa là nhân cách kia cũng vô tội, Cường sẽ không dừng lại nếu chưa lôi được quản ngục ra, trong trường hợp xấu nhất là phải đánh với anh ta, cậu tốt hơn hết nêu có chuẩn bị.

Hự!

- Anh còn không gọi anh ta ra, tôi sẽ đánh chết anh đấy! - Cường trán đầm đìa mồ hôi, không nghĩ tới sẽ có lúc đánh người mà cũng mệt như vậy, đến cả da tay cậu cũng trầy tróc đến tóe máu rồi, vừa đá ngã Đại Ca, cậu lập tức chống tay vào tường thở, còn phải tiếp tục đến bao giờ thì quản ngục mới chịu ra mặt?

- E là tôi không có thứ cậu cần rồi.

Đại Ca chật vật đứng dậy, một tay anh bám lấy thân cây bên cạnh, một tay ôm vết thương vì va chạm mà bục chỉ, huyết sắc thấm ra ngoài áo loang lổ, từ đầu đến chân không còn chỗ nào nguyên vẹn, máu trên mặt chan hòa với mồ hôi và đất cát khiến anh trông càng thê thảm, ngay cả tức ngực muốn ho nhưng vừa động hít mạnh một cái là họng đã rát bỏng, thành thử Đại Ca phải nhịn lại, nét mặt anh vì thế cũng căng thẳng hơn trước. Có lẽ Đại Ca sắp đến giới hạn, tuy vẫn nói cứng được nhưng đã đau muốn ngất đến nơi rồi.

- Anh… - Cường nộ khí xung thiên, một lần nữa xông tới toan túm áo Đại Ca, nhưng chân vừa bước lên một bước bỗng thấy anh khụy xuống, có biến, cậu lập tức dừng lại, cẩn trọng quan sát tình hình.

Vừa rồi Đại Ca đang lên tinh thần để tiếp chiêu của Cường, nhưng chỉ một khắc sau cơn đau ập đến khiến cho anh không thể đứng vững, kì lạ là không phải cơn đau truyền tới từ vết thương, mà là nó xuất phát từ con mắt trái của anh. Nhói và buốt như bị kim đâm vào mắt, ngay lập tức Đại Ca phải bưng lấy mắt, cảm giác dây thân kinh quanh mắt không ngừng co giật, chúng khiến cơn đau càng thêm trầm trọng, chỉ giây lát mà não anh bị làm cho tê liệt. Đại Ca hít thở khó nhọc, cắn chặt răng nhịn đau, nơi bàn tay chạm vào đã nóng ran, con mắt bên trong đảo lên liên hồi, nhưng càng áp chế thì nó càng đau dữ dội, giống như có cái gì sắp chui ra từ con mắt trái của anh.

“Ta ngửi thấy mùi máu.”

Giữa cơn đau quằn quại, đột nhiên Đại Ca nghe thấy có giọng nói phát ra trong đầu mình, rất nhanh trước mắt mọi thứ liền tối sầm lại, anh cố mở mắt nhưng lại phát hiện cơ thể không nghe lời, cảm giác toàn thân nặng nề, tứ chi hoạt động khó khăn hơn, không gian xung quanh giống như đang dần thu hẹp, có cái gì đó đang vây hãm anh. Ở đây tối quá! Đại Ca thầm nghĩ, anh hoàn toàn không cảm nhận được gì khác ngoài cơn đau, có lẽ vì thế mà anh vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo.

“Yếu đuối, kém cỏi, thân xác này khiến ta chán ngấy.”

Còn tưởng mình bị cơn đau vùi dập tới mức sinh ra hoang tưởng, nhưng khi giọng nói đó vang lên lần nữa, chậm rãi và rõ rệt, Đại Ca liền nhận ra giọng nói này anh từng nghe qua rất nhiều lần. Thanh âm đặc biệt trầm thấp, ngữ điệu ôn tồn, tuy thong thả nhưng lại khiến người nghe vô cùng áp lực cùng căng thẳng, dẫu không có độ ngân nhưng từng câu từng chữ lại vang vọng trong đầu, giống như một loại ám ảnh khó lòng xua đi được. Nghe mà con mắt trái của Đại Ca nhói lên kịch liệt, nó dường như đang phản ứng lại với giọng nói kia, lẽ nào…

- Cuối cùng thì anh cũng xuất hiện - Cường nhìn Đại Ca nói, nơi con mắt trái của anh đã hoàn toàn chuyển thành màu đỏ, trông như một khối máu đọng trong hốc mắt.

- Tất cả những chuyện này … là do cậu gây ra? – Đại Ca vặn người đứng dậy, mấy vết thương khiến anh phải nhíu mày, kiểm tra một chút thấy tuy không nghiêm trọng nhưng đúng là rất đau đấy, anh bước tới, từ tốn nói – giải thích đi, nếu không ta sẽ giết…

Hự!

Còn chưa dứt lời bỗng Đại Ca khựng lại, mắt trái của anh chợt động, sắc đỏ rất nhanh liền tán loạn, không ổn, Đại Ca bất giác nhìn vào lòng bàn tay mình, tức thì anh cho tay lên bưng mắt, hai chân lảo đảo không vững, cuối cùng phải dựa vào tường và trượt xuống đất. Cường nhìn hành động của Đại Ca không hiểu, anh một tay ôm mắt, tay kia lại giữ lấy cổ tay đang ôm mắt, giống như tự giằng co với chính mình, cậu tiến lại gần, kéo vai anh xem là chuyện gì.

Không nghĩ tới Đại Ca vừa quay ra liền vung tay đánh văng Cường đi, sát khí bùng nổ, kình phong giống như vũ bão ập vào mặt cậu. Tưởng rằng sau đó Đại Ca sẽ phát động tấn công, Cường vừa tiếp đất liền ngay lập tức bật dậy thủ thế, nhưng khi nhìn lại, cậu thấy Đại Ca vẫn ở yên tại chỗ, tư thế không có gì bất thường, chính là ngồi thẳng lưng, hai tay buông thõng. Cậu quan sát một lúc mới nhận ra, nơi bàn tay của anh ấy đang nắm chặt.

Khi bàn tay mở ra, Cường kinh thần phát hiện thấy, trong lòng bàn tay Đại Ca là một con mắt đỏ thẫm, máu tưới ướt một khoảng đất xung quanh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK