Chương 9
Lúc đó, sự xuất hiện của Manocanh Man không chỉ khiến Cường kinh ngạc, mà ngay cả Yêu Nữ cũng phải bàng hoàng sửng sốt. Cô nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người, thầm hỏi chuyện này là sao, đúng lúc Cường suy yếu nhất lại ập đến, đây không thể là trùng hợp được, lẽ nào bọn họ theo dõi cô? Múc đích Manocanh Man tới đây chắc chắn là để giết Cường, tới cả Lương sư phụ còn bị sát hại dã man như vậy, muốn thương lượng cũng vô ích, giờ không phải là lúc để suy đoán, phải nhanh chóng đưa cậu ấy thoát khỏi đây!
- Là cô, cô bán đứng tôi.
Còn chưa kịp định thần, Yêu Nữ bỗng nghe thấy bên cạnh có tiếng nói, cô bất giác quay sang, lại thấy Cường đang nhìn mình, ánh mắt phẫn nộ, biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Là cậu ấy vừa nói, ai bán đứng, cô? Yêu Nữ không nghe nhầm, Cường chính là đang nói cô bán đứng cậu ta, Manocanh Man và cô thông đồng với nhau tới đây giết cậu. Yêu Nữ trong lòng lạnh băng, nếu chỉ là hiểu nhầm thông thường thì Cường sẽ không dùng ánh mắt đó để nhìn cô, cái chết của Lương sư phụ đã tác động mạnh mẽ tới cậu ấy, Cường nghĩ vì sự có mặt của cậu mà ông ta bị giết, và nguyên nhân dẫn đến mọi chuyện là do cô đã bán đứng cậu ấy.
- Không, ... em... - Yêu nữ run giọng nói, cô cần phải giải thích, chuyện này hoàn toàn không liên quan tới cô.
Rầm!
Khi mà hai người vẫn đang nghi ngờ lẫn nhau, thì Manocanh Man đã phát động tấn công. Một bóng đen từ trong hành lang vọt ra, chớp mắt đã lao đến trước mặt Cường, khiến cậu chỉ kịp đẩy Yêu Nữ qua một bên, ngực liền bị đập trúng. Đó gần như là phản xạ tự nhiên của cậu, trước nguy hiểm Cường thường cố gắng đảm bảo an toàn cho người khác, và vì hành động diễn ra trong vô thức nên cậu không có đủ thời gian tự cứu bản thân, kết quả bị văng vào tường rồi rơi xuống nghe "hự" một tiếng.
Lực đánh tới mạnh hơn Cường tưởng nhiều lần, giống như bị một cái búa tạ đập trúng, cậu ôm ngực ho lên khùng khục, hít thở cũng phải nhăn mặt, là cái gì vừa tấn công cậu? Cường ngước lên nhìn, đập vào mắt cậu là một thân hình khổng lồ, bọc trong một lớp lông dày như lông thú, mười đầu ngón tay trang bị móng vuốt sắc nhọn, tới cả đường nét trên khuôn mặt cũng mang một vẻ hoang dại khó tả, dù ở cách vài mét vẫn nghe thấy tiếng thở khò khè như tiếng động cơ xe phân khối lớn rít lên. Phải nói là Cường bị kinh thần tới quên cả đau, đây là cái gì, một con rối mới của Manocanh Man, hay là...
- Anh Cường! - Yêu Nữ bị đẩy ngã bên kia lập tức vùng dậy, cô nhìn thứ vừa tới một cái, thầm than không xong rồi, có Ma Sói đi cùng thảo nào Lương sư phụ bị giết dễ dàng như vậy.
Cường chưa từng thấy hình dạng thật của Ma Sói trước đây vì lúc bấy giờ Đại Ca còn tồn tại. Trong rất nhiều con quỷ mà anh ấy từng chạm mặt, thì chỉ có duy nhất Ma Sói là sống sót, vì đây thực chất là người, chỉ là bị trúng lời nguyền biến thành. Người đàn ông đó vốn hiền lành, sống một cuộc sống hoàn toàn lương thiện, nhưng sau tuổi tưởng thành, cứ vào những đêm trăng sáng, cơ thể ông ta liền biến đổi, lông trên người bỗng dài ra, các cơ bắp phát triển đột biến, răng và móng cũng mọc lớn bất thường. Sự giãn nở đó khiến người đàn ông chịu đau đớn và ngứa ngáy vô cùng, đáng sợ nhất là cơn khát máu khiến ruột gan ông ta cồn cào, nó điều khiển trí óc, khiến ông ta luôn trong trạng thái điên cuồng khi bị biến thành Ma Sói.
Lời nguyền độc địa ám vào huyết thống của người đàn ông bắt nguồn từ rất lâu về trước, khi gia tộc ông ta còn sống trên vùng rừng núi. Vì săn bắt thú rừng quá mức, cộng với việc tham lam chiếm rừng làm của riêng, cầm đầu những người khác chặt phá cây cối, gây ra mất cân bằng tự nhiên, nên thần rừng đã nổi giận, trong một đên trăng biến tất cả những người trong gia tộc đó thành Ma Sói. Đây là một dạng quỷ hình người, lông thú, có sức mạnh nhưng không có nhận thức, thần rừng muốn gia tộc này trả giá cho những gì mà họ gây ra, bằng cách trở thành người bảo hộ cho khu rừng. Một khi đã biến thành Ma Sói, họ sẽ chỉ tấn công con người, vì thế dân làng đã đuối giết toàn bộ gia tộc, dồn bọn họ vào rừng, dù ở hình dạng nào cũng không cho quay về.
Cuộc sống trong rừng không hề dễ dàng, khi là con người bọn họ phải chống lại dã thú, những người đàn ông không thể bảo vệ đường hết phụ nữ, người già và trẻ con, rất nhiều người đã chết. Còn khi biến thành Ma Sói, họ lại bị cơn khát máu giày vò, phải liều mạng ra khỏi rừng để vào làng săn người, nhưng Ma Sói sợ lửa, người dân thường đốt những đống lửa lớn vào đêm trăng sáng để ngăn họ tấn công. Trong một thời gian ngắn mà số lượng Ma Sói giảm xuống đáng kể, dân làng muốn diệt hết Ma Sói để vào rừng săn bắn, họ lập mưu, dụ tất cả Ma Sói vào bẫy đã chuẩn bị sẵn gỗ và dầu hỏa, sau đó châm lửa giết đi. Về sau câu chuyện được lưu truyền rộng rãi, trở thành thần thoại, ít người tin nó có thật, nhưng họ vẫn nhắc nhở nhau phải biết bảo vệ và tôn trọng rừng.
Lại nói cả gia tộc bị thiêu sống, chỉ duy nhất một đứa bé gái trốn thoát được, đứa bé chạy khỏi vùng rừng núi, lưu lạc xuống miền xuôi, được một gia đình nông dân tốt bụng nhận nuôi. Tới khi trưởng thành cô kết hôn và có hai người con trai, bi kịch xảy ra khi vô tình một đêm cô tiếp xúc với ánh trăng và hóa thành Ma Sói, người chồng bị sát hại dã man, sau khi biến thành người cô liền ôm hai đứa con bỏ trốn. Chuyện sau đó còn rất dài, gia tộc bị nguyền rủa không tuyệt diệt, nhưng không phải tất cả con cháu đời sau đều chịu lời nguyền, chỉ một vài cá thể phản ứng với ánh trăng bị biến thành Ma Sói.
Đại Ca trong một lần phát hiện tà khí đã chạm trán Ma Sói, hai bên giao chiến ác liệt, vô tình ánh trăng bị mây đen che khuất, Ma Sói trở lại thành người, lại nghe được câu chuyện vô lý nhưng rất thuyết phục kia, Đại Ca liền tìm cách để ngăn cản Ma Sói. Hai người thành lập khế ước máu, hễ Ma Sói biến hình thì sẽ có một Quảng Ngục xuất hiện để nhốt ông ta lại, Ma Sói không có hình xăm quỷ thuật, những mỗi khi tiếp xúc với ánh trăng lưng ông ta sẽ hiện ra hình Quỷ ngục môn bởi khế ước máu của hai người, cơ chế của khế ước giống như một chiều không gian song song, cho phép hình xăm có tác động qua lại giữa hai vật chủ. Mọi việc diễn ra suôn sẻ cho tới khi Đại Ca chết, khế ước bị phá vỡ, và đêm nay lại là đêm trăng sáng.
- Anh không sao chứ, cẩn thận, em... - Yêu Nữ vội vã tới đỡ Cường dậy, lại bị cậu đẩy ra, Cường quắc mắt nói:
- Dẹp đi, chẳng phải cô cũng chịu ơn Đại Ca, muốn tôi đi với cô cũng là để tự tay giết tôi. Ở đây có ai là không muốn giết tôi chứ!
- Nếu muốn giết anh thì ngay từ đầu em còn để anh trốn sao? - Yêu Nữ rưng rưng đáp.
- Lúc đó tôi không yếu như bây giờ - Cường gằn từng tiếng - Không mù quáng tìm tới sự giúp đỡ của cô.
Yêu Nữ cắn chặt môi, nước mắt ầng ậng trực rơi, những lời Cường thốt ra khiến tim cô nhói lên, đau đớn, cổ họng đã nghẹn đắng, cô không biết phải nói như nào để cậu hiểu, mình một lòng một dạ đối với cậu. Tình thế lại đang cấp bách như vậy, đâu có thời gian để giải thích, mà hiểu lầm trong lòng Cường lại càng không thể dùng lời nói để thông suốt được.
Rạttttt
- Nếu phải hại anh, em thà chết cũng không nghĩ đến. Xin anh, hãy tin em.
Phía trước bỗng nổi lên kình phong, Ma Sói tru lên một tiếng rồi lao tới, sát khí tỏa ra kinh người. Cường vịn vào tường đứng dậy, với sức lực hiện tại hẳn là cậu không thể chịu được thêm bất cứ đòn công kích nào nữa, đây là giới hạn cuối cùng rồi. Bỗng Cường ngửi thấy một mùi lạ, rất thơm, vừa nhận ra xong thì đầu óc cũng không còn tỉnh táo, trước mắt cậu mọi hình ảnh đều trở lên mơ hồ, áp lực cũng nhanh chóng biến mất. Trước khi mất đi nhận thức, Cường chỉ kịp thấy có bóng người bước ra chắn trước mặt, là Yêu Nữ, cô ta muốn làm gì? Có phải cậu sắp chết trong tay cô ta? Suy nghĩ của Cường sau đó liền đình trệ, cậu không còn biết gì nữa.
- Đúng là em muốn đưa anh đi, tới nơi mà không ai tìm thấy chúng ta, để giữ anh cho riêng mình,... nhưng giờ thì không được nữa rồi - Yêu Nữ chạm đôi tay lên má Cường, cô mỉm cười cay đắng, dẫu biết những lời này cậu vĩnh viễn không thể nghe thấy, nhưng nếu giữ trong lòng thì cô sẽ còn hối hận hơn nữa.
- Anh hãy rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt - Yêu Nữ thì thầm vào tai Cường, đây là một mệnh lệnh mà người trúng mê hồn thuật phải tuân theo, cô đặt lên môi cậu một nụ hôn, sau đó buông tay.
- Đừng quay đầu lại.
Dứt lời Cường liền bước qua mặt Yêu Nữ, cô rơi nước mắt, trái tim theo bước chân cậu tan vỡ. Chỉ bằng cách này Cường mới được an toàn, chỉ bằng cách này cô mới không làm cậu tổn thương, cũng chỉ bằng cách này hai người mới rời xa nhau được. Yêu Nữ không bao giờ muốn dùng mê hồn thuật lên Cường, cô muốn cậu dùng cảm xúc thật của trái tim để hướng về cô, nhưng trớ trêu thay tất cả chỉ là tự cô đa tình, Cường một chút cũng không tin tưởng cô.
- Không ngờ lại gặp cô ở đây, nếu muốn tranh công thì từ bỏ đi, hắn là của tôi - Manocanh Man từ lúc nào đã vọt tới, toan giữ Cường lại.
Rầmmmmm
Một tiếng nổ lớn vang lên, chớp mắt đã không thấy Manocanh Man đâu nữa, trong khi bên giá kê đồ lại đổ thành một đống. Cô ta sau đó từ bên trong chui ra, tự hỏi vừa rồi là bị cái gì quăng đi, mà khoan, Ma Sói đang lồng lộn như vậy sao tự nhiên lại im ắng thế? Đập vào mắt là Yêu Nữ đứng cùng Ma Sói, chính y đã chộp đầu cô ta quăng sang đây, lẽ nào Ma Sói lại cùng một phe với Yêu Nữ? Phía sau hai người đó, Manocanh Man thấy Cường đang bước tới cầu thang, không đúng, vừa rồi chẳng phải còn hừng hực khí thế, sao giờ lại bỏ đi rồi?
- Cô đã dùng mê hồn thuật lên hai người kia phải không? - Manocanh Man bây giờ mới nhận ra, nhìn hành động có thể thấy bọn họ đang trong trạng thái thôi miên, thứ quỷ thuật này quả nhiên mạnh mẽ, có thể thao túng được Ma Sói chắc phải tốn kha khá linh lực.
- Tiếc là nó không có tác dụng lên tôi - Manocanh Man cười phá lên, mê hồn thuật có điểm yếu là chỉ ảnh hưởng đến người khác giới, như cô ta thì ngoại hình có khác nhưng bản chất thì giống, nên sẽ không bị ảnh hưởng.
Trước đây Yêu Nữ chỉ có thể ra lệnh cho người trúng thuật, giờ thì cấp độ đã cao hơn, có thể điều khiển cả hành động của người đó. Có lẽ Yêu Nữ ở lại chặn đường cho Cường chạy thoát, sẽ không có chuyện Manocanh Man để vuột mất con mồi dễ dàng như vậy, thấy cậu sắp đi mất, cô ta lập tức đuổi theo. Vừa chạy được hai bước, Manocanh Man liền thấy sau gáy lạnh toát, Ma Sói đã ở sát bên cạnh, bàn tay giương vuốt quạt xuống.
Hự!
Yêu Nữ nhìn theo Cường tới khi bóng lưng cậu khuất hẳn, ánh mắt tràn đầy bi thương. Cả đời này có lẽ cô chỉ thực sự được hạnh phúc trong những phút ngắn ngủi vừa qua, tuy còn nhiều tiếc nuối nhưng cô không hối hận. Tình cảnh hiện tại gợi nhớ tới một cố sự mà cô từng nghe qua, về mối lương duyên đắng cay giữa một kỹ nữ và một nhà sư.
Dân gian từng lưu truyền một chuyện, xảy ra cũng lâu rồi, tại phố Hiến sầm uất có nổi lên một nàng kỹ nữ xinh đẹp như hoa như nguyệt, cầm kỳ thi họa đều hay, đặc biệt là nàng múa thì không ai sánh được. Vì tài sắc hơn người nên nàng được các đại gia và công tử trong ngoài trấn vô cùng yêu thích, nhưng ngoài ngâm thơ và đàn hát mua vui, hiếm có ai được thưởng thức tài múa của nàng. Lại có người vì quá si mê nên muốn mua nàng về làm vợ, song dẫu có đổi ngàn vàng cũng không nhận được cái gật đầu của mỹ nhân.
Cho tới một ngày, trên phố xuất hiện một vị tăng nhân, trên người bận áo cà sa, tay lần tràng hạt, đi một bước lại quỳ lạy một cái, vừa đi vừa niệm Phật Nam Mô. Người đi đường hiếu kỳ đứng xem, ai đó hỏi tăng nhân làm gì vậy, vị tăng nhân cung kính đáp:
"Năm nay cả mấy thôn bên đều hạn hán mất mùa, bần tăng nhất bộ nhất bái xin Phật tổ hiển linh cứu độ cho muôn dân bách tính, Nam Mô A Di Đà Phật."
Người ta cho là tăng nhân gàn dở, không ai bận tâm tới nữa, chỉ duy có nàng kỹ nữ ngồi trên lầu son nhìn xuống, thấy vị tăng nhân vừa đi vừa lạy thì lấy làm thích thú. Âm thầm đi theo, dọc đường nhờ người cho ngân lượng, nước uống và đồ ăn, nhưng tăng nhân chỉ nhận ít đồ chay, còn lại đều chia hết cho ăn xin xung quanh.
Nàng kỹ nữ muốn dùng nhan sắc trêu đùa vị tăng nhân nên một lần có ra mặt để mê hoặc ngài ấy, không ngờ người bị mê hoặc lại là nàng. Ngày ngày nàng lấy cớ qua gặp vị tăng nhân, nghe ngài ấy giảng đạo, trò chuyện qua lại, tình cảm ngày càng sâu đậm.
Mấy hôm sau trời đổ mưa lớn, các thôn bên nghe đã thoát cảnh hạn hán, vị tăng nhân dù tay đã chai, đầu gối đã rớm máu, nhưng trong lòng hết sức mừng rỡ. Ngài quyết định hôm sau sẽ rời đi.
Nàng kỹ nữ hay tin thì vội chạy tới, nước mắt hòa với mưa, nàng nói:
"Ngài có phải rất ghét ta không?"
"Tại sao lại nói bần tăng ghét nữ thí chủ?"
"Ngài thấy ta làm nghề này, nghĩ ta thân phận hèn hạ, chê ta không xứng với ngài."
"Nữ thí chủ làm nghề ca múa mua vui cho đời, đấy là một việc tốt, bần tăng tuyệt đối không có suy nghĩ kinh thường nào như vậy."
"Hay là ta không đủ xinh đẹp, nên ngài mới không yêu ta?"
"Nữ thí chủ rất xinh đẹp, lại tài năng xuất chúng, chỉ là bần tăng một lòng hướng Phật, đối với bần tăng nữ thí chủ và bông hoa giống nhau, đều để ngắm nhìn, không thể vì yêu thích mà giữ lấy."
Dứt lời vị tăng nhân liền rời đi, nàng kỹ nữ không cam tâm, nói:
"Ta không tin ngài mãi mãi nhất tâm hướng Phật, ngài cứ đi, ta sẽ theo sau ngài, nếu ngài quay đầu lại với ta, vậy tức là trong tim ngài có ta."
Và thế là nàng kỹ nữ bước theo dấu chân của vị tăng nhân, ban đầu nàng vừa đi vừa hát, giọng nàng trong trẻo, lánh lót như chim ca, nhưng dẫu có hát tới hộc máu vị tăng nhân cũng không quay đầu. Nàng kỹ nữ liền dùng những điệu múa tuyệt trần để vị tăng nhân chú ý, người qua đường trầm trồ khen ngợi nàng, nhiều người khuyên nàng bỏ cuộc, họ thấy nàng chỉ có thể mỉm cười câm lặng mà xót thương.
Tới khi đôi chân nàng đã chảy máu đầm đìa, cánh tay đã nặng tới không thể khua lên được, nàng kỹ nữ chỉ còn biết lặng lẽ đi theo phía sau. Nàng dẫm vào từng bước chân của vị tăng nhân, in xuống đó một vệt máu, mỗi bước một đau đớn, tưởng như có trăm ngàn lưỡi dao cứa vào lòng bàn chân nàng, nhức nhối thấu tâm can. Vị tăng nhân vẫn bước tiếp, không một lần ngoái đầu, quả nhiên trong tim ngài ấy không có hình bóng nàng.
Rồi cái ngày đó cũng đến, nàng kỹ nữ không thể bước tiếp, nàng gục xuống bên đường, máu hòa với lệ, ánh mắt nhìn theo tới khi bóng áo cà sa khất hẳn. Nàng bấy giờ mới ngộ ra, tất cả những điều mình làm nếu không phải ở trước mặt ngài, thì dù có chết đi cũng chỉ uổng phí.
- Thật uổng phí! - Manocanh Man chậc lưỡi nói, cô ta nhìn xác Yêu Nữ bị xe làm năm mảnh dưới đất, ánh mắt khinh miệt - May mà vẫn còn ra hình người, vẫn dùng được, lần sau đừng xé xác con mồi ra như vậy, rất mất mỹ quan.
Ma Sói đã trở lại dạng người, nghe Manocanh Man nói thì kinh hãi, hiện trường tan hoang ở đây là do y làm ra, Yêu Nữ ấy vậy mà lại do y sát hại. Ma Sói lắp bắp hỏi:
- Tất cả... những việc này là để ...trả thù cho Đại Ca sao? Cô ấy...
- Tất nhiên là không chỉ để trả thù rồi - Manocanh Man nhấn giọng, mặt tràn đầy đắc ý cùng tham vọng, nói - Cái ta muốn là xây dựng một tổ chức 11 Âm Binh thực sự, không phải là một lũ người sống làm trò giả thần giả quỷ, mà là những Âm Binh thật, do ta điều khiển.
Nói tới đây Manocanh Man nhìn xác Yêu Nữ, nghĩ gì đó một lúc, sau mới tiếp:
- Mau đến lấy xác Quân về đây, hắn đã nằm trong đấy đủ lâu rồi, ta không muốn chờ thêm nữa, kế hoạch phải được tiến hành ngay bây giờ - Cô ta ngừng lời, đưa mắt nhìn Ma Sói, trong mắt ánh lên tia sát khí - Nếu gặp cản trở thì cứ thẳng tay giết đi, ta không cần những kẻ có năng lực yếu kém trong tổ chức. Chính vì những kẻ đó mà Đại Ca phải chết, thậm chí nó còn hủy mất cái xác quý giá đó, kể cả giờ không giết đi, thì sau khi xong việc ta cũng sẽ tìm nó, để vận hành thử nghiệm năng lực mới của tổ chức.
VÁN BÀI ĐÃ ĐI DẦN TỚI HỒI KẾT
LIỆU NGƯỜI ĐỨNG SAU CÓ PHẢI MANOCANH MAN?
CƯỜNG ĐÃ ĐI ĐÂU?
Mời mọi người đón đọc chương sau sẽ rõ