Banner: TheJuneTeam
---------- ❤----------
"Không, không đau". Cố Hạo ngượng ngùng mà lắc đầu.
"Nương tử, nàng, nàng có khỏe không?"
Cố Hạo vừa nói xong, Vân Y liền nhớ lại. Tối hôm qua một khắc khi Cố Hạo tiến vào kia, thân thể của nguyên chủ đau đớn tê tâm liệt phế, mới có thể cào mặt Cố Hạo nặng như vậy. Cố Hạo cũng không phải loại người cưỡng ép người khác, nên chỉ làm qua loa cho xong việc. Mặc dù chính bản thân hắn có chút không thoải mái.
"Vẫn còn tốt lắm"
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến Vân Y liền cảm giác hạ thân khó chịu. Cảm giác đau nhức kia khiến cô khó mà thích ứng được. Chỉ là so với cái loại đau đớn khi bệnh của cô phát tác lúc trước thì chẳng là gì cả, chỉ như bị muỗi chích vậy, chẳng đáng để nhắc đến.
"Nương tử, nàng có đói bụng không? Ta vừa mới làm cơm xong"
Cố Hạo cảm thấy tuy rằng nương tử không thích mình, nhưng dù sao nàng cũng là nương tử của hắn. Hắn cũng không để ý nhiều đến thái độ của nàng đối với hắn, nhưng mà tối hôm qua hắn cũng có chút ít không vui.
Đại phu có nói với hắn, nếu một nữ tử đã gả cho nam nhân, cho dù ban đầu không vui, chỉ cần qua một thời gian liền cam tâm tình nguyện thôi.
Thế nên Cố Hạo liền cảm thấy nhất định là Vân Y bởi vì bị bán đi cho nên không cam lòng, dù sao trước đây nàng cũng là nha hoàn của nhà giàu. Qua thời gian nữa, hẳn là nàng sẽ nghĩ rõ ràng.
Tuy rằng dung mạo Vân Y lớn lên bình thường, nhưng khiến người ta chú ý nhất chính là đôi mắt kia của cô, một mắt biết nói chuyện.
"Được" Vân Y khẽ mỉm cười làm Cố Hạo suýt chút nữa cảm thấy mắt mình mù rồi.
【Đinh - - Độ hảo cảm +5, tổng độ hảo cảm là 65, ký chủ cố gắng lên!】
Lúc âm thanh máy móc vang lên, Vân Y liền sững sốt. Cô đã làm gì đâu mà độ hảo cảm lại tăng lên thế?
Nhưng mà cho dù vì cái gì thì Vân Y cũng không thèm hỏi, quản nó làm chi chứ, chỉ cần tăng độ hảo cảm là được rồi.
Ăn cơm xong, Cố Hạo định lên núi săn thú, nhưng hắn lại không yên tâm về thê tử của mình. Vạn nhất lúc hắn đi săn, nàng ấy chạy trốn thì phải làm sao? Nàng là thê tử hắn tốn mấy chục lượng để mua về, chạy rồi thì biết đi tìm ai mà khóc đây.
Cứ như vậy, hai người liền chơi trò ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, im lặng không ai nói gì.
Vân Y nhìn vết thương trên mặt của Cố Hạo, hiện tại đã rớm máu sắp chảy ra.
"Có đau không? Đã bôi thuốc chưa?" Vân Y hỏi, trong giọng nói mang theo vẻ đau lòng mà cô không phát hiện.
"A" Cố Hạo sững sốt một lát rồi mới phản ứng lại được. Nương tử của mình nói lời đó là có ý gì?
"Không đau. Có, có thuốc." Hắn thường xuyên lên núi săn thú, thỉnh thoảng sẽ bị thương cho nên ở nhà có chuẩn bị sẵn một ít thuốc trị thương.
"Để ở đâu?"
"Để ta đi lấy cho nàng" Cố Hạo nói xong liền vội vàng xoay người đi, không cẩn thẩn mà va trúng cái bàn bên cạnh.
Một tiếng âm thanh vang dội vang lên. Vân Y chỉ nghe thấy tiếng âm thanh thôi liền cảm thấy thật là đau à nha.
"Nương tử, để ở đây này" Cố Hạo tưởng rằng là do Vân Y bị thương ở đâu nên cần bôi thuốc. Là hắn quên mất đi, nương tử của mình vốn là nha hoàn nhà giàu, luôn được nuông chiều làm sao có thể chịu được như thế.
Vân Y nhận thuốc từ tay Cố Hạo, lại đi đến trước mặt hắn, dùng ngón tay dính một chút thuốc rồi xoa lên mặt Cố Hạo.
-18.5.2018-