Đúng rồi.
"Tiến sĩ? Tiến sĩ?" Vân Y lên tiếng kêu, nhìn khắp nơi xung quanh, nhưng mà, chỗ hắn té xỉu ban nãy, lại không có người.
Vân Y liếc trái liếc phải khắp phòng thí nghiệm, không thấy.... Mạch Khê Ngạn đâu cả?
Cô nhíu mày lại, hắn đi đâu rồi?
Không xong rồi.
Không phải là đã đi ra ngoài rồi đấy chứ?
Vân Y vội vàng mở cánh cửa cơ quan trong phòng thí nghiệm đi ra ngoài, nếu như tìm không thấy, thì sao cô có thể công lược nữa đây?
Cô mở cửa phòng thí nghiệm đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, cô từ từ ngẩng đầu lên, vì vừa mới tỉnh lại nên đầu óc còn hơi chậm chạp, vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Chỉ là, thời điểm nhìn thấy những thứ đứng trước cửa, Vân Y suýt chút nữa đã mở miệng chửi tục.
Con zombie ghê tởm đằng kia, đang chậm chạp bước đi, từng bước cứng đờ, trên miệng chảy nước miếng, khuôn mặt đầy máu me và bọc mủ đã thối rửa.
Ông trời ơi, tại sao lại thế này, cô chỉ vừa hôn mê một lúc thôi mà virus zombie đã nhanh chóng lan truyền ra ngoài rồi đấy à?
Đờ mờ, cô hiện tại còn chưa có kích hoạt dị năng đâu, không thể chết được.
Tiếng bước chân của zombie ngày càng gần, hơn nữa, còn hưng phấn gào thét, nhưng lúc này cửa phòng thí nghiệm đã đóng lại.
Một làn sóng lớn zombie đang lại đây, bước chân của bọn chúng cũng nhanh hơn, còn mang theo âm thanh gào thét như dã thú, tựa như là sắp được ăn bữa tiệc đầy máu.
Vân Y nuốt nước miếng, đưa mắt nhìn bốn phía, bên cạnh phòng thí nghiệm này vậy mà lại có một góc chết không có zombie ư?
Sau khi phát hiện tình huống này, đôi mắt Vân Y sáng lên, nhanh chóng chạy trốn đến chỗ đó.
Không biết là do mệt mỏi hay là do đói bụng, mà tiếng bước chân của Vân Y có hơi nặng nề khiến lũ zombie nghe được, bọn chúng lại càng thêm hưng phấn.
Vân Y cứ chạy liên tục về phía trước, không hề để ý xem mình đã chạy được bao xa, cũng không để ý xem mình đang chạy đến nơi nào. Chạy mãi đến khi phía sau không còn vang lên tiếng gào thét hưng phấn nữa, cô mới dừng lại thở phào một hơi.
Chỉ là, xung quanh nơi này tuy không có zombie sống, nhưng lại tràn đầy thi thể của bọn chúng.
Thân thể và đầu đã bị tách ra, có con còn bị tách thành từng mảnh, không con nào còn được toàn thây, cả khu này toàn là máu thịt be bét.
Mùi thịt thối rữa nồng đậm khiến Vân Y lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ này bắt đầu nôn mửa.
Đáng tiếc là lúc này bụng cô lại trống không, nên cũng không nôn ra được gì cả.
Lúc này cô mới nhớ ra, không phải cô còn có một cái không gian dự trữ một số lượng lớn lương thực sao?
Đờ mờ, tại sao lúc nãy cô lại không nhớ ra cơ chứ?
Chỉ là, tại nơi nồng đậm mùi thối này, Vân Y cũng không tài nào ăn cho nổi.
Tại sao lúc nãy còn ở phòng thí nghiệm cô lại không nhớ lấy ra ăn cơ chứ?
Với tình huống hiện tại, Vân Y quyết định trước tiên vẫn là nên đi tìm một nơi vừa an toàn vừa không có mùi thối để lấp đầy bụng trước. Sau đó lại đến ngoại ô, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, vùng ngoại ô này là nơi sấm sét hay đánh xuống nhất, cô nên đi thử thời may một chút.
Nếu không thì với cái cơ thể nhỏ này, chỉ có dị năng không gian thôi thì làm gì được đây chứ?
Trong thời mạt thế này, nếu không có năng lực tự bảo vệ mình, đừng nói là tìm Mạch Khê Ngạn, có khi chưa tìm được hắn chính cô đã ngởm củ tỏi trước rồi.
Vân Y đi tìm một nơi sạch sẽ lấp đầy bụng, sau khi ăn xong liền vội vã chạy tới nơi hay có sấm sét ở ngoại ô.
Trên bầu trời vùng ngoại ô lúc này ——
Những tia chớp lập lòe xuất hiện, tiếng sấm vang lên ầm ầm, cả vùng trời đều tối đi. Vân Y vừa đến, lập tức rùng mình lại.
- 5.2.2019-
Lá la ~ Hôm nay còn ai ở nhà đọc truyện không nhỉ
T mang quà năm mới đến đây
Mọi người năm mới an lành
P.s: Còn 2 chương nữa tối t đăng tiếp nha