Có điều, lúc Tô Khê nhìn về phía cô, Vân Y lại nắm lấy tay của Mạch Khê Ngạn.
Cô khiêu khích nhìn về phía Tô Khê, nở nụ cười sáng lạn, khiến Tô Khê hận không thể lập tức nhào đến xé rách khuôn mặt của cô.
Lúc Vân Y nắm tay Mạch Khê Ngạn, trong con ngươi sâu thẩm của hắn có chút dao động, có điều, không có ai chú ý đến.
Tô Khê nhìn người đứng bên cạnh Vân Y, cô ta trợn to đôi mắt..... đây là, Mạch Khê Ngạn?
Hắn, hắn, không phải hắn bị nhiễm virus, đã chết rồi sao?
Sao có thể xuất hiện ở đây chứ? Hơn nữa thoạt nhìn cũng không tệ lắm? Còn đi cùng với Vân Y nữa?
Lúc nhìn cảnh này, trong lòng Tô Khê đột nhiên cảm thấy, hai người Vân Y và Mạch Khê Ngạn này, là đang cố ý khoe khoang trước mặt mình sao?
Trong lúc Tô Khê còn đang tức giận, Vân Y cuối cùng cũng nhớ đến cốt truyện, Tô Khê này, không phải là khi hãm hại chính mình mà lâm vào cảnh khổ sao?
Cũng bởi vì lần đó, sau khi bị zombie bắt, Tô Khê mới thức tỉnh dị năng.
Nếu vậy thì, hiện tại Tô Khê chỉ là một người bình thường ư?
Cũng khó trách, trong thời kỳ mạt thế này, một cô gái lớn lên xinh đẹp như thế nhưng lại không có chút năng lực nào.
Khuôn mặt xinh đẹp này, đã không thể trở thành vũ khí của cô ta được nữa, ngược lại sẽ trở thành thứ khiến cô ta rơi vào vực sâu địa ngục.
"Chào mọi người, tôi là Vân Y, đây là đồng đội của tôi, Mạch Khê Ngạn." Vân Y giới thiệu với người đàn ông đứng đối diện.
"Tôi là người dẫn đầu đội ngũ này, Đỗ Bác Văn." Người dẫn đầu cũng không định giới thiệu những người còn lại trên xe cho Vân Y và Mạch Khê Ngạn biết, chỉ bảo hai người bọn họ lên xe, rồi để mọi người tự làm quen với nhau.
"Xin chào, tôi là Lãnh Tuyết Nga, rất vui khi được làm quen với cô. Zombie phía dưới là do cô giết sao? Wow, cô lợi hại thật đó." Cô gái trẻ bị dọa sợ ban nãy giờ đây đang hưng phấn nói chuyện.
Lãnh Tuyết Nga?
Vân Y híp mắt lại, đây không phải chính là em gái của nam chính Lãnh Thiên Tịch sao?
Cô nhìn xung quanh một vòng, phát hiện nam chính cũng không có ở chỗ này.
Rồi lại nhìn lướt qua Tô Khê, sau đó nở nụ cười, " Zombie dưới đó.... Cũng không phải do tôi giết. Lúc tôi tới đây thì đã như vậy rồi."
"A?" Cô gái trẻ nghe thế thì thất vọng ra mặt, không hề có ý che dấu.
Mà những người khác vừa nghe Vân Y nói như vậy, thì nghĩ, lúc nãy bọn họ hiểu lầm rồi, còn nghĩ là gặp được một người mạnh cơ.
Ai biết......
Cùng lắm chỉ là một kẻ yếu bình thường thôi, trong nháy mắt liền xua đi ý nghĩ muốn kết bạn.
"Ấy, anh trai này, anh đẹp trai thế. Tại sao anh lại không nói câu nào vậy?" Lãnh Tuyết Nga lách đến trước mặt Mạch Khê Ngạn, hai mắt hiện lên hình trái tim.
Vân Y thấy Lãnh Tuyết Nga như vậy, bèn kéo Mạch Khê Ngạn lại, chắn trước mặt hắn, "Ngại quá, anh ấy không thích nói chuyện, hơn nữa, cô cũng đừng dựa gần như vậy."
Lời này của Vân Y không hề cố kỵ đến tâm tình của Lãnh Tuyết Nga chút nào, mà lúc Tô Khê nghe thấy Vân Y nói như vậy, ý hận trong mắt càng tăng thêm.
"Cô làm gì vậy?" Lãnh Tuyết Nga bất mãn, "Lại không phải bạn trai của cô, tôi dựa gần như vậy thì liên quan gì đến cô chứ."
Lãnh Tuyết Nga bị Vân Y nói như thế, thái độ với cô cũng xấu đi.
"Ai nói anh ấy không phải bạn trai của tôi." Vân Y vừa dứt lời, Tô Khê lập tức nhìn về phía cô.
Vẻ mặt kinh ngạc và sự không cam lòng của cô ta bộc phát, rõ ràng là của cô ta, là của cô ta!
Mà Mạch Khê Ngạn, hơi nghiêng đầu, ánh mắt chậm rãi dừng ở trên người Vân Y, chỉ là........ không hề nói gì cả.