Vân Y dứt lời, Nhan Ngọc Lam ghét bỏ nhìn cô, "Xin lỗi, ta không cần, ta vừa nhìn đã thấy cô không phải người tốt."
Nhan Ngọc Lam thập phần không khách khí.
Vân Y cũng không để ý thái độ của cô ta, cười cười "Nhan tiểu thư, không biết vì sao cô lại có thành kiến với ta như vậy?"
Nhan Ngọc Lam hừ lạnh một tiếng, trợn mắt.
"Ta cảnh cáo cô, tránh xa ca ca ta một chút."
Vừa rồi, Nhan Ngọc Lam nhận ra Nhan Mạc Qua với Vân Y rất có hứng thú, ánh mắt luôn lơ đãng đặt trên người nàng ta.
"Ta... cùng Nhan tướng quân cũng không có giao tình gì? Vì sao Nhan tiểu thư lại hiều nhầm như vậy? Cho dù có giao tình, cũng đâu đến phiên Nhan tiểu thư chỉ trích?"
"Ca ca là của ta, hắn chỉ có thể là của ta, ai cũng không thể đoạt đi." Nhan Ngọc Lam giống như tuyên thệ, đánh dấu chủ quyền với Nhan Mạc Qua.
Thật vừa vặn.
Nhan Mạc Qua và Vân Cảnh vừa mới đi vào hoa viên, đã nghe được lời nói của nàng ta. Nhan Mạc Qua còn chưa biết nên phản ứng như thế nào, Nhan Ngọc Lam đã nói tiếp.
"Hơn nữa, cô cũng tránh xa Cảnh ca ca ra một chút, hắn cũng là của ta, loại người như cô, bạch liên hoa, đừng có lúc nào cũng làm bộ làm tịch trước mặt nam nhân."
"Nhan...Nhan tiểu thư...cô nói lời này...là có ý gì?" Vân Y giống như bị dọa sợ, mở to mắt, hoảng sợ nhìn nhà nước.
"Ý tứ của ta chính là, người ta thích, cô không được tiếp cận, ngoan ngoãn tránh xa ra, hiểu chưa?"
Lời nói của Nhan Ngọc Lam làm Vân Cảnh cảm thấy ghê tởm trong lòng.
Mà Nhan Mạc Qua lần đầu tiên biết được muội muội lại có tư tưởng lớn mật như thế, sợ ngây người.
Cũng lúc này, lòi ra một gương mặt quen thuộc.
Chính là Lạc Thư Cẩn.
Ha ha.
Vân Y cảm thấy kỳ thật thế giới này thật nhỏ bé, ở đâu cũng có thể thấy mặt hắn.
Hơn nữa hệ thống cũng không thèm cho cô một câu.
"Xin lỗi, quấy rầy nhị vị, ta muốn hỏi một chút, nhà xí ở đâu nhỉ?" Lạc Thư Cẩn cất tiếng, đồng thời cũng kinh động tới Nhan Ngọc Lam.
Bất quá, Nhan Ngọc Lam nhìn thấy Lạc Thư Cẩn, đôi mắt liền sáng lên.
Bộ dáng hoa si kia, đừng nói là Lạc Thư Cẩn, Vân Cảnh còn có Nhan Mạc Qua đã nghe được mấy lời vừa rồi của nàng ta, đều cảm thấy có chút chịu không nổi.
"Vị soái ca này...Đã lâu không thấy, lần trước vội vàng từ biệt, ta còn chưa kịp hỏi tên ngươi đâu......" Nhan Ngọc Lam quên mất mình vừa nói cái gì.
Trực tiếp tiến đến bên cạnh Lạc Thư Cẩn, lần nữa, hoàn toàn là dáng vẻ ruồi bâu...
Lạc Thư Cẩn trong mắt hiện lên một tia chán ghét, rồi mới lùi lại một bước, cẩn thận mà nhìn chằm chằm Nhan Ngọc Lam, giống như Nhan Ngọc Lam là mãnh thú ăn thịt người, "Cô nương, thỉnh tự trọng."