Banner: TheJuneTeam
---------- ❤----------
Nhìn động tác của Vân Y, Cố Hạo cảm thấy trong lòng mềm nhũn, vẫn là nương tử của mình nhìn đẹp mắt nhất.
"Nương tử, buối tối lạnh lắm, ngâm chân trước khi ngủ sẽ tốt hơn."
Kỳ thật chủ yếu là do đại phu nói với hắn, nếu thân thể của nữ tử bị nhiễm lạnh sẽ dễ dàng sinh ra bệnh. Cho nên tốt nhất vẫn là ngâm chân trong nước nóng, có lợi cho bản thân, lại không bị nhiễm lạnh.
Vân Y cũng không nghĩ nhiều. Chỉ là nhìn động tác ôn nhu của Cố Hạo, viền mắt đỏ lại ướt át.
Cố Hạo vốn định đem nước nóng sau khi ngâm chân đổ đi, nhưng khi vừa nhấc mắt lên lại thấy viền mắt ẩm ướt mông lung của Vân Y.
"Nương tử, nương tử, nương tử nàng làm sao thế?"
Cố Hạo tưởng rằng do hắn không cẩn thận khiến nương tử bị đau. Vội vàng đứng dậy ngồi xổm xuống trước mặt Vân Y, định dùng tay mình lau khóe mắt cho cô, lại phát hiện tay mình sau khi giúp cô ngâm chân còn chưa có rửa sạch.
Nhìn thấy Cố Hạo sốt ruột như thế, Vân Y liền ôm chặt Cố Hạo nghẹn ngào. Khiến hắn tưởng rằng chính mình làm cô ủy khuất.
"Nương tử, không khóc nha, không khóc nha."
Cố Hạo vụng về không biết nên an ủi nương tử của mình như thế nào. Chỉ là âm thầm quyết định trong lòng, nếu như nương tử cảm thấy ủy khuất thì mình thà nhịn đau cũng để nương tử rời đi. Chẳng qua một phần không nỡ dưới đáy lòng kia khiến hắn luôn mãi đè nén lại.
"A Hạo, A Hạo, chàng thật là tốt." Vân Y nghẹn ngào, ôm Cố Hạo khóc thút thít.
"Nương tử ngốc, ta khồng tốt với nàng, chẳng lẽ lại đi tốt với người khác sao?"
Vân Y ôm Cố Hạo một lát, chắc là cảm thấy mệt nên rất nhanh liền ngủ mất.
Cố Hạo đem chậu nước đổ đi. Lúc trở về phòng nhìn thấy nương tử của mình nằm trên giường, tư thế rúc vào một chỗ, trong lòng liền thấy ấm áp.
Ngày hôm sau
Trời dần dần sáng, bầu trời xanh nhạt còn sót lại vài vì sao, mặt đất mơ hồ, dường như có một tầng lụa mỏng màu xám bao lấy.
Đồng hồ sinh học của Cố Hạo rất chuẩn, lúc thức dậy nhìn thấy Vân Y còn đang ngủ, dung nhan lúc ngủ thật yên tĩnh, nếu yên lặng lắng nghe còn có thể nghe được tiếng nỉ non của Vân Y. Lúc nghe được lời Vân Y nói, trái tim của Cố Hạo mềm nhũn, như đang đắm chìm bên trong cây kẹo ngọt vậy.
Vân Y nói: "A Hạo, chàng thật tốt"
"Nương tử, ta sẽ tốt với nàng cả đời" Cố Hạo cũng không định để Vân Y rời đi nữa, chỉ là càng thêm dụng tâm chăm sóc.
Sau khi Vân Y tới nơi này hai tháng, Cố Hạo thật sự thực hiện được lời hứa mà hắn hứa với Vân Y, đối với cô cực kỳ tốt.
Vân Y cái gì cũng không cần làm gì cả, dù là việc nhà hay tìm kế sinh nhai, đều do một mình Cố Hạo gánh vác. Chỉ là thỉnh thoảng, cô cũng sẽ đến bờ sông giặt quần áo.
Người trong thôn đều rối rít ghen tị, Vân Y này sao mệnh lại tốt như thế, lại được gả cho Cố Hạo.
Lúc trước Cố Hạo là người cô độc, trong nhà không có người khác, lại là người thật thà không tâm cơ. Làm gì có nhà nào chịu đem con gái gả cho hắn. Thật không nghĩ tới Cố Hạo sau khi mua được một nha đầu từ mẹ mìn về làm tức phụ, lại trở thành một tướng công nhị thập tứ hiếu*.
Mà những cô nương còn chưa gả đi trong thôn, đều sôi nổi lấy Cố Hạo làm hình mẫu, muốn tìm cho mình một người tướng công như thế.
Nhưng mà Cố Hạo lại chỉ có một, làm sao có thể dễ dàng tìm thấy người tiếp theo đây. Phải biết rằng trong cốt truyện, Cố Hạo chính là nam thứ vì nữ chính mà chết đó.
Việc khiến Vân Y không vui là, vì sao độ hảo cảm của Cố Hạo chỉ dừng lại ở 90, mà không tăng thêm tí nào nữa.
[Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬) vào thời nhà Nguyên biên soạn.]
-19.5.2018-
Bạn Cố Hạo thiệt sự là trai vùng núi mà, vừa chất phác thật thà, lại thương vợ nữa ≧◡≦