CHƯƠNG 2
Tôi sững sờ, không dám hỏi tại sao mà tiếp tục mở ngăn lạnh số ba.
Ngăn lạnh số ba là một người đàn ông vạm vỡ, trên người có rất nhiều vết thương, chỗ nghiêm trọng nhất là ở trái tim, thịt bị lộn ngược ra ngoài, bên trong là một màu đỏ tươi nhức mắt.
Điều quỷ dị chính là đôi mắt của người đàn ông vạm vỡ này mở ra rất to, trừng chằm chằm vào tôi!
Tôi rùng mình, rồi quay qua nhìn Ông Lưu một cái, trong lòng dâng lên một sự chột dạ thiếu tự tin.
Một cảm giác ghê tởm lại lần nữa xông lên, tôi quay đầu sang hướng khác hít thở sâu vài hơi, lúc này mới đỡ hơn một chút.
Ông Lưu đi tới, nhếch đôi môi không có chút huyết sắc lên: “Nhóc, sau này đều phải giao lưu với mấy thứ này, chén cơm này cậu có còn muốn ăn nữa không?”
“Ăn!”
Tôi cắn răng nói, lương của nhà xác là mười hai triệu, không ít hơn ba mẹ tôi làm giúp việc chăm sóc người già chút nào, điều quan trọng nhất là tuổi của tôi quá nhỏ, ngoại trừ làm việc này thì những nơi khác đều không cần tôi.
“Vậy cậu vác cái xác nam này trước đi, nếu như vác nổi thì ở lại, còn vác không nổi thì đi.”
Tôi gật đầu, rồi xoa xoa tay, sau đó quay sang bên khác hít thở sâu vài hơi, đôi tay túm lấy vai của người đàn ông, dùng sức kéo ra.
Sau đó quay người lại vác anh ta lên lưng, so với người thiếu phụ kia thì nặng hơn rất nhiều, tôi cắn răng dùng hết sức mình, kéo cả cơ thể anh ta ra.
Lúc này toàn bộ trọng lực của anh ta đều áp lên lưng tôi, tôi cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, lục phủ ngũ tạng đều đau nhói, suýt chút nữa là ném anh ta xuống đất luôn rồi.
Nghĩ đến bệnh của chị gái tôi, tôi đành cắn răng cầm cự, không ngừng nói với chính mình, Trương Chính Ninh, cho dù có chết cũng phải kiên trì! Nếu không kiên trì thì mạng của chị mày sẽ không còn nữa!
Nghĩ như vậy, tôi liền cảm thấy cả cơ thể mình lại tràn trề sức lực, tôi cứng rắn vác trọng lượng của người đàn ông lên lưng, tiến lên trước một bước.
Từ nhỏ cơ thể tôi đã yếu ớt, đến bây giờ cũng chỉ mới đến một mét sáu thôi, đi bước này tôi cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng trở nên khó khăn rồi, lục phủ ngũ tạng bị đè nén vô cùng khó chịu.
Ông Lưu đứng bên cạnh tôi, không nói gì cả.
Tôi cắn răng đi về phía trước, cuối cùng cũng đi đến trước giường, sau đó từ từ đặt thi thể xuống, cảm thấy như cả cơ thể tôi đều bị hạ đường huyết rồi vậy.
“Quá chậm…”
Ông Lưu lắc đầu rồi hờ hững ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc lên và từ từ hút.
Tôi không dám nghỉ ngơi nhiều mà cắn chặt răng vác người đàn ông vạm vỡ này lên lần nữa, thi thể còn chưa rời khỏi giường thì tôi đã cảm thấy có chút không chống nổi nữa rồi.
Sau khi ngừng một chút, tôi mới từ từ cõng thi thể nam lên, rồi lê lết đến chỗ ngăn lạnh, khi tôi đặt người đàn ông vào ngăn lạnh xong, cả người tôi đều mềm nhũn ngồi dưới đất.
Ông Lưu tiếp tục hút thuốc, không nói tiếng nào.
Nghỉ ngơi một lát, tôi sợ ông ta lại nói tôi nên liền đứng dậy tiếp tục di chuyển chiếc ngăn lạnh thứ tư, lần này bên trong mà một đứa bé gái độ chừng mười tuổi, trên thi thể không có vết thương, chắc là chết vì bệnh.
Lúc tôi di chuyển hết tất cả thi thể xong thì đã là buổi trưa rồi, Ông Lưu đứng dậy, quay người rời khỏi và vứt lại một câu: “Ở lại đi.”
Nước mắt tôi đột nhiên tuôn ra ngoài, tôi cảm giác như những vất vả khi nãy của mình hoàn toàn không lãng phí chút nào, chị ơi, ba mẹ ơi, con có thể kiếm tiền được rồi!
Ông Lưu rời khỏi được vài phút thì đột nhiên lại quay về.