Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 5

Giọt mồ hôi vừa rơi xuống lại toát ra lần nữa, tôi vừa định đi đóng cửa thì cánh cửa đó lại kẽo kẹt một tiếng, tự đóng lại rồi!

Giống như là đang phối hợp với tiếng đóng cửa, tiếng động kẽo kẹt bên trong chiếc ngăn lạnh thứ hai lại vang lên lần nữa, kẽo kẹt…kẽo kẹt…kẽo kẹt…còn chói tai hơn cả khi nãy nữa.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, rồi đi về hướng của ngăn lạnh, những chiếc ngăn lạnh trong nhà xác được sắp xếp ngay ngắn, giống như chiếc tủ để quần áo trong nhà tắm công cộng vậy, tôi đứng trước chiếc ngăn lạnh thứ hai, lấy xâu chìa khoá ra, do dự ngập ngừng không biết có nên mở ra không.

Cái thứ trong ngăn lạnh giống như là biết tôi định mở cửa nên liền yên tĩnh lại.

Tôi từ từ ngồi xổm xuống, trái tim đã nhảy tót lên đến tận cổ họng rồi, ổ khoá của những chiếc tủ khác đều là màu vàng, nhưng ổ khoá của chiếc ngăn lạnh này lại không giống như vậy, nó có màu xanh, một màu xanh lá đậm phát ra một cảm giác âm lãnh.

Tôi tìm chiếc chìa khoá ngăn lạnh thứ hai từ xâu chìa khoá, sau đó run rẩy nhét vào.

Chìa khoá vừa nhét vào, tôi lại căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, vừa định xoay chìa khoá thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai tôi.

Cả cơ thể tôi lúc này đều lạnh toát, vừa nãy cửa đã bị đóng lại rồi, nếu như có người đi vào thì tôi nhất định sẽ nghe thấy tiếng mở cửa!

Tôi đột nhiên quay đầu lại, thì ra là chủ nhiệm Trương của Ngoại khoa.

“Hả? Dì Trương…sao lại là dì?”

Tôi run rẩy đứng dậy, chìa khoá còn chưa rút ra vẫn còn cắm ở trên ngăn lạnh.

Chủ nhiệm Trương mỉm cười nói: “Trương Chính Ninh à, con làm gì vậy? Cửa cũng không đóng, dì ở phòng trực nghe thấy nhà xác ồn ào không chịu được.”

Tôi vội vàng đứng dậy và chỉ tay vào chiếc ngăn lạnh số hai: “Dì Trương, tiếng động đó được phát ra từ ngăn lạnh số hai đó, nhưng mà thầy Lưu không cho con mở tủ số hai ra…”

Lúc này, tôi rõ ràng chú ý thấy sắc mặt của chủ nhiệm Trương lập tức biến đổi.

“Con nói…cái tiếng kẽo kẹt vừa nãy là từ ngăn lạnh số hai phát ra sao!”

Bà ấy bất giác lùi lại sau hai bước, tôi gật đầu, ánh mắt bà ấy hoảng loạn rồi lại lùi về sau một bước.

“Trương Chính Ninh à, không được động vào gì hết! Nghe chưa? Đợi thầy Lưu về, ông ta sẽ có cách thôi.”

Nói xong thì bà ấy đã đi đến cửa rồi, còn ngừng một lát rồi thở dài, giống như là muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói mà ra ngoài rồi.

Tôi ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết bà ấy có ý gì nữa, điều khiến tôi càng băn khoăn hơn chính là, vừa nãy chủ nhiệm Trương nói là tôi không đóng cửa, nhưng tôi nhớ rõ ràng là cửa đã đóng lại rồi mà.

Bị bà ấy làm gián đoạn như vậy, tôi càng không dám mở ngăn lạnh ra nữa, lúc này tiếng kẽo kẹt cũng đã biến mất, tôi vội vàng rút chìa khoá ra, rồi ngồi xuống lại, để cho mình thả lỏng một chút.

Lúc này tôi nghe thấy bên ngoài hành lang truyền đến giọng nói của vài bác sĩ trực ban: “Nghe nói chiếc ngăn lạnh thứ hai lại vang tiếng động lên rồi a…haiz…tội nghiệp cho Trương Chính Ninh mới 16 tuổi…”

“Phải đó, thằng bé này cũng không tệ, đáng tiếc…”

“Ông Lưu chết tiệt đó cũng không về nữa rồi.”

“Ông ta thật là…”

Trong lòng tôi càng thêm hoảng loạn, nhưng lúc tôi đi ra hành lang hỏi bọn họ thì bọn họ đã giải tán rồi, không chịu nói cho tôi biết gì hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang