CHƯƠNG 4
Bác sĩ trực ban là chủ nhiệm Trương của Ngoại khoa, tôi gọi bà ấy là dì Trương, bà ấy rất thích tôi, nhưng khi nghe tôi hỏi đến số điện thoại của Ông Lưu, bà ấy liền không ngừng lắc đầu.
“Trương Chính Ninh à, cái ông Ông Lưu đó cổ quái lắm, bọn ta ai cũng không có số điện thoại của ông ta hết. Hơn nữa dì đoán ông ta cũng không có điện thoại đâu. Mỗi ngày ổng đều ở trong nhà xác, ngay cả ăn cơm cũng ăn ở đó, gần như là không có nói chuyện với bọn ta nữa…”
Tôi bất lực, chỉ đành hỏi bà ấy là ngăn lạnh không đủ dùng nữa thì nên làm sao đây, bà ấy nói bà ấy cũng không biết, mấy chuyện này chỉ có thể hỏi Ông Lưu.
Đi tới cửa nhà xác, tôi lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kẽo kẹt.
Lúc này, tôi quyết tâm, nhanh chóng đẩy cửa xông vào mở đèn, rõ ràng nghe thấy tiếng động đó chính là phát ra từ chiếc ngăn lạnh số hai!
Tôi lúc này chợt hoảng loạn lên, Ông Lưu ơi là Ông Lưu, ông không về thì cũng thôi đi, đằng này ông còn kiên trì không cho tôi mở cửa ngăn lạnh thứ hai nữa, vậy bên trong đó không ngừng vang lên tiếng động, tôi rốt cuộc là nên làm sao đây?
Chăng lẽ, xác chết trong đó…trá thi (thi thể đột nhiên nhúc nhích, là do các bộ phận thần kinh chưa chết hoàn toàn co giật gây ra) và đang điên cuồng cào cửa ngăn lạnh sao? Ngăn lạnh được khoá rồi, bên trong không thể mở ra, chỉ có thể dùng chìa khoá mở từ bên ngoài thôi.
Tôi đang suy nghĩ thì tiếng kẽo kẹt đó lại vang lên lần nữa, lần này thanh âm đặc biệt lớn, truyền đến cả bên ngoài hành lang, cả hành lang đều tràn ngập cái thanh âm nhức tai này.
Vài bác sĩ trực ban cùng tầng lầu bất mãn, đứng ở hành lang kêu la: “Này, nhà xác kia làm gì vậy? Ma ám hả?”
Tôi sợ đến mức không nói nên lời, vội vàng đóng cửa lại, như vậy thì tiếng động truyền ra ngoài sẽ nhỏ hơn.
Thanh âm chói tai này dường như là không có ý định ngừng lại, cứ vang lên không ngớt, trong lúc tôi đang xoắn xuýt có nên mở ngăn lạnh ra không thì đột nhiên nghe thấy một tiếng bịch.
Quay đầu lại, cái xác chết nam không đầu nằm trên chiếc giường xác thứ hai đột nhiên rơi xuống đất rồi!
Tôi kinh hoảng đến ngây ngốc, vừa nãy tôi đích thực là có lùi lại về sau một bước nhỏ, nhưng tôi cách cái xác nam không đầu đó tận mấy mét lận mà, cho nên tôi căn bản là không thể đụng trúng khiến cái xác nam này ngã xuống đất được.
Cửa nhà xác bị đóng, trong phòng này chỉ có tôi là một người sống sờ sờ, cho nên lời giải thích duy nhất chính là…xác chết nam không đầu đã tự mình rơi xuống đất!
Hai chuyện quỷ dị này khiến tôi biến thành chim sợ cành cong, tôi đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, trong đầu chỉ sinh ra một suy nghĩ: Chạy! Không làm công việc này nữa!
Nhưng khuôn mặt trắng bệch của chị gái đột nhiên hiện ra trước mắt tôi, chị ấy lớn hơn tôi ba tuổi, vừa mới lên Đại học thì đã bị khám ra có bệnh máu trắng, còn tôi từ nhỏ đã không học hành đàng hoàng, tốt nghiệp tiểu học xong thì không đi học nữa, so với chị ấy thì cái mạng rách của tôi có sá là gì chứ?
Vừa nghĩ đến chị gái, tôi lập tức không còn sợ nữa, tôi đột nhiên giậm chân một cái: “Mẹ nó im hết cho ông coi!”
Cũng thật kỳ lạ, sau khi tôi thốt ra lời này trong lúc cấp bách thì cả căn nhà xác liền yên tĩnh trở lại.
Lá gan tôi lại càng cứng rắn hơn nữa, tôi từ từ ôm lấy cái xác nam không đầu lên rồi đặt lên giường lại.
Lúc này tôi mới tỉ mỉ đánh giá cái xác này, đây chắc là một ông già độ chừng sáu mươi tuổi, điều kiện gia đình bình thường, trên tay và trên người không có đeo bất kỳ thứ gì cả, quần và áo đều dính đầy máu và đất bùn, nhìn không ra kiểu dáng gì, nhưng chắc chắn không phải là quần áo tốt.
Vào ban đêm bị xe tông chết cũng thật là tội nghiệp. Tôi nghe người già trong thôn nói, bình thường những người chết bất đắc kỳ tử sau khi chết sẽ không cam tâm, hồn phách sẽ ra ngoài gây chuyện, vừa nãy cỗ thi thể này rớt xuống, chắc không phải là do hồn phách của thi thể này đang gây náo loạn đó chứ
Lúc này, đằng sau truyền đến một tiếng kẽo kẹt, tôi lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy cánh cửa đột nhiên bị mở ra rồi.
Bên ngoài cửa, không có ai hết!