CHƯƠNG 3
“Nhóc, tôi có chuyện phải ra ngoài, buổi tối chắc sẽ về được. Cậu ở đây làm xong ghi chép xác chết, có xác chết đến thì phải bỏ vào ngăn lạnh. Nhớ kỹ, cho dù là chuyện lớn đến đâu cũng không được mở chiếc ngăn lạnh số hai ra.”
Tôi vội vàng gật đầu, sau đó ông ta lại quay người đi ra ngoài.
Không ngờ ông ta vừa đi thì tôi lại bắt đầu bận rộn, các khoa bệnh không ngừng đưa xác đến nhà xác, một buổi chiều có đến tám thi thể được đưa đến đây.
Nhà xác là nơi tạm thời đặt thi thể, mỗi buổi sáng sẽ có một vài chiếc xe tang đỗ ở cửa sau, người nhà khóc lóc đến đưa thi thể đi, đưa đến nhà quàn để hoả táng.
Sau đó tôi đột nhiên phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, chỉ còn thừa lại có ba ngăn lạnh trống thôi!
Vừa mới cầu nguyện là đừng có thi thể nào được đưa tới nữa thì bên cấp cứu lại đưa bốn thi thể tới, toàn bộ đều là chết do tai nạn xe.
Bây giờ thì tôi hoàn toàn băn khoăn rồi, trước khi đi Ông Lưu đã căn dặn, nếu có xác chết đến thì phải bỏ vào ngăn lạnh, bây giờ ngăn lạnh không đủ dùng thì làm sao đây.
Sau khi đặt ba thi thể vào xong thì chỉ còn lại một cô gái khoảng mười mấy tuổi, từ dưới cổ trở xuống máu thịt lẫn lộn, chiếc váy trắng cũng bị nhuộm thành màu đỏ rồi, khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ, khiến người ta nhìn một cái cũng phải động lòng.
Tôi nhớ đến lời dạy bảo của Ông Lưu nên vội vàng xoá bỏ đi suy nghĩ này, tôi thầm niệm a di đà phật, sau đó đặt cô ta lên chiếc giường để xác ở chính giữa, suy nghĩ xem nên làm thế nào.
Lúc này đã là chín giờ tối rồi nhưng Ông Lưu vẫn chưa quay về, tôi thầm oán Ông Lưu một câu rồi kéo ghế ra ngồi xuống, yên lặng đợi ông ta về.
Không ngờ đợi đến cả nửa đêm 12 giờ nhưng ông ta vẫn chưa quay lại. Tôi buồn ngủ rồi nên liền lên giường ở phòng trực ban nằm ngủ.
Trong mơ màng, tôi đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, thế là tôi vội vàng ngồi dậy, nghe thấy tiếng động đó là từ nhà xác truyền ra.
Tôi lặng lẽ đi qua, tiếng động đó đột nhiên biến mất rồi.
Tôi gãi gãi đầu, trong lòng hoài nghi rằng có phải là mình đã nghe lầm rồi hay không, vào lúc tôi quay người định rời khỏi thì cái tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt đó lại vang lên nữa, giống như là có thứ gì đó đang cào vào tường vậy, thanh âm sắc bén, khiến người ta sởn cả gai ốc.
Tôi đột ngột bật đèn lên, nơi khởi nguồn của âm thanh đó chính là từ chiếc ngăn lạnh thứ hai!
Tôi toát mồ hôi lạnh, Ông Lưu đã cảnh cáo tôi là ngàn vạn lần không được mở chiếc ngăn lạnh thứ hai ra, bên trong rốt cuộc là có thứ gì vậy chứ?
Lúc này tiếng kẽo kẹt biến mất rồi, tôi đứng ở nơi không xa nhìn chằm chằm vào chiếc ngăn lạnh thứ hai.
Càng không cho tôi mở ra, thì tôi càng hứng thú với cái ngăn lạnh thứ hai này, trong lòng có một thanh âm đang không ngừng nói: Mở ra đi, mở ra đi, mở ra xem thử bên trong đó có gì đi.
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, lại có một thi thể được đưa tới, bác sĩ đưa xác đến nói, bởi vì nguyên nhân chết không rõ nên bên cảnh sát muốn mượn ngăn lạnh của nhà xác một tí, ngày mai sẽ lấy đi.
Tôi đưa mắt nhìn một cái, nửa thân trên của người chết bị tông nát rồi, chiếc đầu hoàn toàn không còn nữa, căn bản là nhìn không ra tuổi tác và tướng mạo, nhưng nhìn nửa thân dưới thì là một ông già khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi.
Thi thể của cô gái kia còn không có chỗ để, bây giờ lại có thêm một ông già, tôi gãi tai bức tóc rồi đặt thi thể lên một chiếc giường xác khác, sau đó quay người đi hỏi thăm bác sĩ trực ban số điện thoại của Ông Lưu.
Ông ta có đến hay không không quan trọng, quan trọng là phải nói cho tôi biết bây giờ tôi phải làm sao đây.