Mắt Nghê Hồng Nguyệt ngập nước mắt, thoạt nhìn vừa yếu đuối vừa đáng thương: “Nghê Miểu không thích con cũng là chuyện bình thường, con vẫn nên quay về thì hơn, không nên ở đây cản trở tầm mắt của mọi người.”
Cô ta vừa nói xong câu đó, Nghê Miểu nhận ra xung quanh cặp vợ chồng trung niên bắt đầu tràn ngập luồng sương đen nhạt màu.
“Nơi đây là nhà của con, con còn muốn đi nơi nào nữa? Nên đi cũng không phải là nó đi! Dì Chu! Đi thu dọn đồ đạc cho Nghê Miểu, bảo nó cút ra khỏi nhà của chúng ta!” Người đàn ông trung niên tức giận nói.
Nghê Miểu dựa vào lan can, cười như không cười nhìn Nghê Hồng Nguyệt: “Không ngờ được đấy, chị cũng có bản lĩnh lắm.”
Nghê Hồng Nguyệt cúi đầu, nhìn qua có vẻ như vô cùng tổn thương và đau lòng.
“Cô còn không biết xấu hổ đứng đó châm chọc mỉa mai, trước khi Hồng Nguyệt trở về tôi đã nói với cô ra sao? Không nghĩ tới sự bao dung của cô lại nhỏ nhoi đến vậy, một chút nhường nhịn cũng không có, cô hẳn nên thấy may mắn vì Hồng Nguyệt không bị thương quá nghiêm trọng, bằng không tôi không chỉ đuổi cô ra khỏi cửa đơn giản như vậy đâu.” Ánh mắt sắc bén của người phụ nữ trung niên nhìn thẳng vào Nghê Miểu.
Nghê Miểu buông tay, tiêu sái xách hành lý người làm đã thu dọn đi.
“Nể tình hai người cũng nuôi con nhiều năm, con sẽ nói một câu cuối cùng.” Bước chân của Nghê Miểu chợt dừng lại: “Đứa con gái này của hai người không phải người đơn giản, cố gắng cẩn thận một chút.”
Giọng nói vừa dứt, Nghê Hồng Nguyệt khóc càng khổ sở hơn, ánh mắt cặp vợ chồng như con dao sắc lẻm có thể cắt sống Nghê Miểu ngay tại hiện trường.
Nghê Miểu tự giác thấy mình đã hết trách nhiệm, bèn kéo hành lí rời khỏi biệt thự.
Người làm đứng phía sau nghi ngờ nhìn bóng dáng cô: “Cô Nghê Miểu... có sức như vậy từ bao giờ nhỉ?"
Nghê Hồng Nguyệt sờ băng gạc trên tay. Chỉ cần dùng chút mưu mẹo cô ta đã có thể đuổi Nghê Miểu ra khỏi biệt thự nên lúc này trong lòng đang mừng như điên. Đời trước vì sự tồn tại của Nghê Miểu nên cô ta phải chịu nhiều đau khổ, rồi làm ra đủ các loại trò cười cho thiên hạ. Nói đến thiên kim nhà họ Nghê, người ta chỉ biết Nghê Miểu chứ không biết Nghê Hồng Nguyệt là ai. Cuối cùng, cô ta còn bị người nhà ghét bỏ, ra cửa giải sầu thì bị đám lưu manh làm nhục, còn thiên kim giả thì ngày càng sống tốt, sau này còn gả cho vị hôn phu gia cảnh giàu có, cả đời cơm áo vô lo.
Có lẽ là ông trời cũng không nhìn nổi nữa, nên mới cho cô ta cơ hội sống lại một đời, còn tặng cho cô ta một chiếc bàn tay vàng.
“Hệ thống.” Nghê Hồng Nguyệt lặng lẽ siết chặt nắm tay: “Mở ra nhiệm vụ tiếp theo đi, tôi muốn trở nên trắng trẻo, trở nên xinh đẹp, lúc này đây, tôi nhất định phải cướp về hết tất cả những thứ vốn thuộc về mình.”
Một lát sau, một giọng nói máy móc vang lên: “Được, ký chủ.”
Mặt trời chói chang rọi lên đầu, thái dương vừa nóng rát vừa oi bức, một cơn gió thổi tới cũng mang theo luồng không khí nóng hầm hập. Nghê Miểu kéo hành lý đi trên đường cái, cơ thể bị hơi nóng bốc lên làm khó chịu.
Lúc này, bụng cô bỗng phát ra tiếng, Nghê Miểu xoa bụng, hơi hối hận, sớm biết vậy thì ăn no rồi hẵng đi. Hành lý này ngoài giấy chứng nhận và quần áo thì chẳng có gì hết, Nghê Miểu cuối cùng cũng hiểu được ý của câu nói "không có tiền một bước cũng khó đi".
Nghê Miểu lang thang không mục đích một hồi, đi đến một trạm giao thông công cộng ngồi xuống. Cô đang định ngồi xuống suy nghĩ cẩn thận xem nên đi chỗ nào.
“Em đã nói là một lát nữa em sẽ về rồi mà! Anh cứ vài phút lại gọi một cuộc điện thoại là có ý gì đây? Không tin em?” Một giọng nữ có phần chói tai vang bên tai Nghê Miểu.
Đầu kia điện thoại truyền đến loáng thoáng một giọng nam. Người phụ nữ trước mặt cô đang mặt một bộ tây trang nữ, trên mặt chứa đầy vẻ hung hăng dữ tợn.
Bác gái ngồi một bên chờ phương tiện giao thông công cộng bĩu môi, kề tai nói nhỏ với bạn mình, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn không phải lời nói hay ho gì.
Nhưng lực chú ý của Nghê Miểu lại không hề rơi vào bọn họ, cô nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, trên người cô ấy có một luồng sương đen nhạt màu, luồng sương này dường như còn đang không ngừng tác động vào cô ấy.
Người phụ nữ cúp điện thoại, sự hung hăng trên mặt cũng được thu lại, biến thành mờ mịt mông lung, sau đó Nghê Miểu nhìn thấy luồng sương đen ấy trở nên đậm hơn một ít, mắt người phụ nữ dần dần mất đi thần thái, chân cũng bắt đầu chuyển động.