Thấy một màn này, mọi người còn có gì không rõ nữa, đại sư thật và đại sư giả nhìn bằng mắt là biết. Sắc mặt Lâm Liệt càng khó coi hơn, âm trầm đưa mắt nhìn thư ký. Hai tên đại sư là thư ký đề cử, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!
Nghê Miểu lại không chú ý tới bọn họ, ánh mắt cô dừng trên lan can của tầng hai, nữ quỷ khuôn mặt đáng sợ đó chính là nha hoàn ở bên cạnh cô trong ảo cảnh.
“Nghê đại sư, cô đang nhìn gì vậy?” Triệu Dung hỏi.
Nghê Miểu tiện tay bắt lấy một luồng sương đen trong phòng, khiến đôi mắt của mỗi người ở đây đều được một sợi sương đen bao quanh. Mọi người chỉ thấy mí mắt chợt lạnh, sau đó khi giương mắt, thứ họ thấy lại là một nữ quỷ lơ lửng giữa không trung.
“A!”
Tiếng hét chói tai đồng thời vang lên, Dương Tử Hào kéo Hoàng Lộ Lộ bên cạnh tới gần, bàn tay to che khuất đôi mắt cô ấy.
Tiếng hét chói tai dường như lấy lòng nữ quỷ, nữ quỷ cười hai tiếng ghê rợn, sau đó đột nhiên phi xuống dưới, mang theo một luồng sương đen đậm đặc. Nếu như để luồng sương đen đó chui vào thân thể, dù không chết cũng phải đau đớn như bị lột da.
Nghê Miểu vươn một bàn tay ra, ánh kim quang loé lên trong tay cô. Khi nữ quỷ sắp tới gần, một tay cô bắt lấy cô ta, vo lại rồi nhét vào chiếc túi mà Diêm Vương tặng.
Lần nữa vung tay lên, phần lớn sương đen đã tan bớt, mọi người cảm nhận được sự lạnh lẽo bao quanh thân mình cũng đã biến mất.
Mọi chuyện đã được giải quyết, Triệu Dung lưu số điện thoại của Nghê Miểu lại, đồng thời chuyển khoản cho cô một trăm vạn ngay tại nhà hàng.
Hoàng Lộ Lộ rời đi trước, trước lúc còn lo lắng nắm tay Triệu Dung. Triệu Dung miễn cưỡng nở nụ cười tươi: “Mình không sao, cậu đừng lo lắng, chờ mình xử lý xong chuyện trong nhà sẽ liên lạc với cậu.”
Ngồi trên xe về nhà, Nghê Miểu lấy chiếc túi của mình ra, cô lấy từ trong ra một vật thể hình cầu đang tản ra khí lạnh, sau đó mỹ mãn cấu từng miếng cho vào trong miệng.
Hoàng Lộ Lộ ngồi cạnh nhìn cô ăn ngon lành thì nuốt nước miếng hỏi: “Cô đang ăn gì thế?”
“Nữ quỷ vừa nãy đấy.” Nghê Miểu thuận miệng đáp: “Đông lạnh đấy nhé, buốt tim luôn, có muốn ăn một miếng không?”
“Không cần đâu.” Biểu tình của Hoàng Lộ Lộ lập tức cứng đờ, sau đó bất động thanh sắc kéo giãn khoảng cách với Nghê Miểu.
“Đúng rồi, đợt trước tôi thấy tiệm hoa của Bạch Đan đóng cửa, cô ta cũng dọn ra khỏi chỗ ở tôi tìm giúp rồi. Còn một ít nợ nần cũng đã chuyển hết, có thông báo gửi về điện thoại của tôi.” Hoàng Lộ Lộ nói.
“Còn sớm.” Nghê Miểu vừa nhai một đống đóng băng trong tay vừa nói: “Khí vận đã cướp đi sẽ quay về toàn bộ, khí vận của bản thân cô ta cũng sẽ dần dần xói mòn, cả những thứ cô từng phải chịu, cô ta cũng sẽ được trải nghiệm.”