Biểu tình của hai sư đồ đều có phần cao ngạo, ánh mắt họ nhìn về phía Nghê Miểu toàn là khinh miệt.
“Bây giờ kẻ nào cũng được gọi là đại sư hay sao?” Nghiêm Chấn khinh thường nói.
Nghê Miểu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn gã ta, cùng với nữ quỷ khuôn mặt trắng bệch và một thân hỉ phục đỏ sẫm phía sau lưng gã.
Nữ quỷ cảm nhận được tầm mắt Nghê Miểu thì nâng một đôi không tròng lên nhìn qua, ngay sau đó cô ta lập tức sợ tới mức sắc mặt cứng đờ, hơi cúi đầu hành lễ với Nghê Miểu sau đó biến mất không thấy tăm hơi.
“Lâm Liệt, Nghê đại sư là khách em mời đến, mong anh biết tôn trọng một chút.” Người phụ nữ, cũng chính là Triệu Dung sắc mặt rất khó coi, cũng không có ấn tượng gì tốt với hai thầy trò Âu Dương đại sư.
“Chị Dung, chị đừng trách anh Liệt, ngày hôm qua anh ấy ở công ty tăng ca, cả một đêm không ngủ, hôm nay tinh thần mới không tốt.” Người phụ bên cạnh Lâm Liệt hát đệm vào, nhìn qua thì có vẻ rất hiểu lòng người làm người hoà giải, thế nhưng Nghê Miểu không hề bỏ lỡ sự khiêu khích chợt lóe trong mắt cô ta.
Khoé miệng Triệu Dung cong lên thành nụ cười lạnh: “Phải không? Xem ra cô còn biết rõ chuyện này hơn tôi đấy.”
Người phụ nữ mặc đồ công sở ra vẻ vô tội nói: “Nào có, chị Dung, em là thư ký của anh Liệt, anh Liệt tăng ca thì đương nhiên em cũng không được về sớm rồi.”
“Được rồi, Triệu Dung, đừng náo loạn nữa, chính sự quan trọng. Âu Dương đại sư, còn phiền ngài tìm ra nguyên nhân ở nơi này.” Lâm Liệt nói.
Âu Dương đại sư gật đầu, thuận tay đưa lên vuốt chòm râu: “Tôi nói trước, nếu như gặp phải thứ "hàng dởm", tôi và đồ đệ cũng chỉ có thể lo cho bản thân, người nào mà không có năng lực tự bảo vệ mình thì tốt hơn hết vẫn nên nhanh chóng rời đi đi.”
Những lời này đang nói tới ai, người ở đây đều nghe ra được, Nghê Miểu cũng không tức giận, chắp tay sau lưng đi dạo trong toà nhà, coi như không nghe thấy.
Nghê Miểu đi từ tầng một dần lên tầng trên, khi tới tầng ba cuối cùng cô cũng trông thấy luồng sương đen dày đặc trong một căn phòng.
Cô tiến lên trước đẩy cửa phòng ra, cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi.