Vừa nói, hai người vừa đi vào thang máy: “Cô phải chuẩn bị tốt tâm lý đấy, mỗi lần tôi đi thang máy đều sẽ bị cúp điện hoặc đủ loại vấn đề, nhưng cô không phải sợ, nhanh thì nửa tiếng, lâu thì ba tiếng là chúng ta có thể được giải cứu rồi.”
Nghê Miểu gật đầu, cô thật sự đang rất đói bụng, không có sức lực nói chuyện, chỉ hy vọng Hoàng Lộ Lộ nể mặt cô giúp cô ấy giải quyết vấn đề phiền toái mà cho cô một bữa cơm no.
Thang máy đi thẳng một đường lên trên, mãi đến cửa nhà vẫn không xảy ra bất cứ sự cố nào, Hoàng Lộ Lộ kinh ngạc không thôi. Đây là lần đầu tiên trong vòng một tháng tới trở lại đây cô đi thang máy thuận lợi vậy.
“Vận may của tôi luôn khá tốt.” Đối với chuyện này, Nghê Miểu giải thích đơn giản.
Mở cửa, căn phòng được trang trí rất tinh xảo thoải mái, còn có một cửa sổ sát đất rất lớn, bởi vì ở tầng cao nên hầu như ngắm được khung cảnh của toàn thành phố.
Nghê Miểu ngồi trên sô pha, tuy rằng cũng từng nhìn thấy thứ này trong trí nhớ của nguyên thân nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô đích thân trải nghiệm. Mềm mại quá, thật thoải mái, khiến cô tưởng như muốn hóa ra nguyên hình lăn vài vòng trên thứ này.
Nhưng cô cũng biết điều này không thực tế, vì nguyên hình của cô quá lớn, đừng nói là căn nhà này, ngay cả tòa nhà này cũng không chứa nổi cô.
Hoàng Lộ Lộ mau chóng cầm một chiếc hộp gỗ sẫm màu đi ra.
Mở hộp ra, bên trong là một chuỗi vòng tay bằng ngọc thạch, ngọc tròn đều màu vàng ấm, còn tản ra mùi thanh hương nhàn nhạt, hình như là mùi đàn hương.
Nhưng ở trong mắt Nghê Miểu, thứ chiếc vòng tay này đang toả ra là luồng sương đen đậm đặc, luồng sương như có sinh mệnh không ngừng hướng về phía Hoàng Lộ Lộ, nhưng chúng nó rất thông minh vòng qua Nghê Miểu.
“Cái vòng tay này không có vấn đề gì đúng không? Tôi và Tiểu Bạch là bạn thân mười năm rồi, cô ấy là loại người nào tôi hiểu rõ nhất, bình thường đều rất dịu dàng, đến mắng chửi người ta cũng không nói thành lời, lúc nào cũng bị người ta bắt nạt...”
“Vòng tay này chính là ngọn nguồn của mọi vấn đề.” Nghê Miểu mở miệng ngắt lời cô ấy.
Miệng Hoàng Lộ Lộ còn đang giương nụ cười, những lời chưa nói đã bị nghẹn trong cổ họng
“Vòng tay có oán khí rất nồng, còn có một loại phù chú có thể di chuyển khí vận của cô.” Vừa nói, Nghê Miểu vừa bóp nát một hạt châu, một tờ giấy màu vàng rơi ra xoá tan hy vọng cuối cùng của Hoàng Lộ Lộ.
Phù chú còn bọc một tờ giấy khác, mở tờ giấy bên trong thì thấy ngày sinh tháng đẻ của Hoàng Lộ Lộ.
Hoàng Lộ Lộ mất một lúc để tiếp thu hiện thực, sau khi bình tĩnh lại thì lấy di động ra gọi điện cho một số điện thoại.