• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách đó không xa, một chiếc xe tải lớn đang chạy tới với vận tốc khá nhanh, nếu người phụ nữ vẫn giữ nguyên tốc độ này đi tiếp, chắc chắn sẽ bị xe tông phải.

Khi chân cô ấy sắp bước lên đường cái, Nghê Miểu đã giữ chặt tay cô ấy, thuận tiện chuyển động ngón tay xua tan luồng sương đen bao quanh người cô gái.

Xe vận tải lớn chạy như bay qua hai người, dường như cảm nhận được cơn gió mạnh mẽ, cô gái cuối cùng cũng hồi phục tinh thần. Trong giây lát, hai mắt cô ấy đong đầy nước mắt, chân mềm nhũn ngồi xổm trên mặt đất, nhỏ giọng khóc, thanh âm đứt quãng: “Cảm ơn cô...”

Chờ đến lúc cô gái bình tĩnh lại, trạm xe buýt chỉ còn lại hai người các cô, Nghê Miểu như không xương ngồi tựa lưng vào ghế. Cô gái thấy vậy thì ngượng ngùng lau nước mắt: “Để cô chê cười rồi.”

“Tôi tên là Hoàng Lộ Lộ, tôi cũng không biết mình bị làm sao nữa. Bắt đầu từ một tháng trước thân thể của tôi bắt đầu xảy ra những chuyện kỳ lạ, thường xuyên làm ra một số hành động khó hiểu, hơn nữa tính tình cũng trở nên gắt gỏng hơn. Tôi có cảm giác như có thứ gì đó sắp phá hủy thân thể của tôi, đến lúc đó, có khả năng tôi sẽ không còn là tôi nữa.” Trên mặt cô gái, cũng chính là Hoàng Lộ Lộ tràn đầy tuyệt vọng, cô ấy không biết tại sao bản thân sẽ chia sẻ chuyện này với một người xa lạ, nhưng cô gái trước mặt khiến cô ấy cảm thấy nội tâm thanh thản hơn.

Cùng lắm thì người bình thường cũng chỉ xem cô ấy là bệnh nhân tâm thần thôi, Hoàng Lộ Lộ cười khổ một tiếng, chuẩn bị rời đi.

“Cảm giác của cô không sai.” Nghê Miểu đứng lên nói: “Đúng là cô đã dính phải thứ dơ bẩn, thứ đó còn dần dần hút đi khí vận(1) và sinh khí(2) của cô.”

(1) Số mệnh

(2) Sức sống

Hoàng Lộ Lộ vừa mừng vừa không dám tin, không ngờ thật sự có người tin tưởng những điều cô ấy nói. Lý trí nói với cô ấy, lời Nghê Miểu quá hoang đường, không phù hợp với giá trị quan, phù hợp với xã hội mà cô ấy đang sinh sống, nhưng nhìn con ngươi trong trẻo, sâu thẳm của Nghê Miểu, cô ấy lại không tự chủ được tin tưởng những lời nói ấy.

“Có phải gần đây cô nhận được thứ gì đó khả nghi không?” Nghê Miểu hỏi.

“Không có mà.” Nói xong, Hoàng Lộ Lộ hơi chần chờ xoa cổ mình, nơi đó lộ ra một mảnh dây chuyền màu bạc.

“Đưa tôi xem thử.” Nghê Miểu vươn tay.

Hoàng Lộ Lộ cắn môi, lấy vòng cổ xuống: “Đây là quà chồng tôi tặng tôi, chúng tôi kết hôn 5 năm, tình cảm vẫn luôn rất tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK