Chân cậu phản ứng nhanh hơn tim, mà tim lại phản ứng nhanh hơn não, trước khi cậu kịp nhận thức được, chân đã tự động xoay người lại, chuẩn bị chạy trốn.
Thật ra ngay cả Ôn Miểu Miểu cũng khó mà giải thích được tại sao mình lại muốn chạy trốn. Có lẽ là do quá ngượng ngùng, không biết phải đối diện thế nào. Hoặc có lẽ vì người mà cậu tưởng chỉ tồn tại trên điện thoại và trong giấc mơ suốt bao năm qua bỗng nhiên lại xuất hiện ngay trước mắt khiến cậu không thể nào tin nổi. Niềm vui bất ngờ bị sự hoảng loạn lấn át.
Tóm lại, cơ thể cậu đã chọn cách đối phó một cách tự nhiên nhất.
Nhưng Ôn Miểu Miểu không thể chạy trốn.
Bởi vì vừa mới xoay người, còn chưa kịp bước đi thì cậu đã nghe thấy một giọng nam trầm ấm vang lên sau lưng: "Miểu Miểu?"
Giọng nói chứa đựng cả sự ngạc nhiên lẫn thắc mắc nhưng lại rất nhẹ nhàng, như đang gọi một chú nai con giữa rừng, sợ làm nó giật mình nên âm thanh rất khẽ và dịu dàng.
Chỉ hai từ đơn giản ấy thôi cũng đủ khiến Ôn Miểu Miểu khựng lại, chân không thể bước tiếp.
Cậu không dám quay lại, chỉ đứng im tại chỗ, căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ. Nhưng vóc dáng cậu đẹp đến nỗi dù chỉ đứng yên như vậy thì cũng không hề lúng túng, mà trông như một tư thế vũ đạo hoàn hảo.
Cho đến khi tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần, một bàn tay lớn chạm nhẹ lên vai cậu, cảm giác ấm áp xuyên qua lớp vải mỏng manh, truyền đến tận da thịt khiến Ôn Miểu Miểu run lên không kiểm soát.
Ngay lập tức, Tịch Mộ Yên rút tay lại. Cuối cùng, Ôn Miểu Miểu cũng quay người lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt mình.
Ôn Miểu Miểu cao 1m75, thực ra đã được xem là cao ráo trong số các Omega, nhưng khi đứng cạnh Tịch Mộ Yên cao 1m91, cậu vẫn thấp hơn nhiều. Với thân hình tinh tế của một Omega, cậu không thể sánh với sự rắn chắc của một Alpha hàng đầu. Lúc này, Tịch Mộ Yên đứng trước mặt cậu như muốn bao trọn cả cậu vào lòng.
Càng gần nhau, mùi hương tin tức tố của Tịch Mộ Yên vốn chỉ thoang thoảng giờ đã trở nên rõ ràng hơn.
Ôn Miểu Miểu cảm thấy như mình đang bị nhấn chìm trong một bình rượu Brandy, đầu óc quay cuồng. Cậu chỉ dám ngẩng lên nhìn thoáng qua Tịch Mộ Yên rồi lập tức cúi đầu xuống, để lại cho hắn một cái đỉnh đầu tròn tròn với mái tóc tím nhạt đáng yêu như một củ khoai tím.
Có lẽ cậu không biết đôi mắt mình đẹp đến thế nào ——
Đôi mắt to tròn hơi ửng đỏ ở đuôi, lông mi dài và cong vút, ánh nhìn e thẹn và ngượng ngùng nhưng lại trong trẻo và ngây thơ như hai quả nho tím mọng nước, khiến người ta muốn hái ngay.
Tịch Mộ Yên đứng đó, ngón tay khẽ cuộn lại, mắt nhìn xuống đỉnh đầu của Ôn Miểu Miểu, giọng nói trở nên trầm thấp và kiềm chế hơn: "Thật sự là em, anh xin lỗi, có làm em sợ không?"
Ôn Miểu Miểu vội vàng lắc đầu, cuối cùng cậu lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Tịch Mộ Yên một lần nữa, nhỏ giọng chào: "Thầy... Thầy Tịch ạ."
Hơi thở của Tịch Mộ Yên chợt ngưng lại trong giây lát, hắn theo bản năng hỏi lại: "Em vừa gọi anh là gì?"
Ôn Miểu Miểu không hiểu có gì sai với cách xưng hô đó nhưng cũng không dám hỏi lại, chỉ nhỏ giọng lặp lại: "Em gọi anh... Không, gọi là thầy Tịch."
Ngón tay Tịch Mộ Yên theo bản năng nắm chặt lại, có lẽ sợ dọa Ôn Miểu Miểu, hắn giấu tay ra sau lưng, trên mặt vẫn không để lộ cảm xúc gì. Những câu hỏi chất chứa trong cổ họng bị nuốt xuống, cuối cùng hắn chỉ chọn một câu hỏi xã giao bình thường: "Em đến đây ăn cơm với bạn à?"
Ôn Miểu Miểu không muốn Tịch Mộ Yên biết rằng cậu đến gặp Tống Thời Hâm nên gật đầu nói lấp lửng: "Dạ... Đúng vậy, em đến đây ăn cơm."
Cậu vừa dứt lời, chưa kịp nghe Tịch Mộ Yên đáp lại thì một giọng nói nam xa lạ vang lên phía sau, nhưng không phải gọi cậu: "Thầy Tịch, anh..."
Không biết có phải thấy Ôn Miểu Miểu đang đối diện với Tịch Mộ Yên hay không mà trợ lý của Chu Khách bỗng nhiên im lặng.
Cậu ta tròn xoe mắt, ánh nhìn không ngừng nhìn về phía Ôn Miểu Miểu.
Mặc dù Ôn Miểu Miểu thường xuyên nhận được ánh nhìn vì ngoại hình xuất chúng của mình nhưng hầu hết những ánh mắt đó chỉ lướt qua rồi ngừng lại. Đôi khi, có những ánh mắt khiến cậu cảm thấy khó chịu nhưng cũng nhanh chóng tránh đi. Tuy nhiên, ánh nhìn đang chăm chú dõi theo cậu lúc này lại khác biệt hoàn toàn so với những ánh mắt trước đây. Nó chứa đựng sự đánh giá và tò mò quá mức, như thể đang dùng tia X-quang để nhìn thấu cậu khiến Ôn Miểu Miểu cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Không chịu nổi nữa, Ôn Miểu Miểu lùi lại một bước, nhanh chóng nói với Tịch Mộ Yên: "Xin lỗi thầy Tịch, em đi trước." rồi quay người bỏ đi, không dám nhìn lại Tịch Mộ Yên lần nào, bước chân vội vã như một chú thỏ con hoảng loạn.
Nhưng chưa đi được bao xa, giọng nói trầm ấm của Tịch Mộ Yên lại vang lên sau lưng cậu, vẫn dịu dàng và quen thuộc như trước: "Miểu Miểu, trà hoa anh đào lạnh ở quán này ngon lắm, chắc là hợp khẩu vị của em, có thể thử xem."
Bước chân của Ôn Miểu Miểu khựng lại, không kìm được mà quay đầu nhìn lại.
Tịch Mộ Yên vẫn nhớ khẩu vị của cậu!
Bảy năm, đã gần bảy năm họ không gặp nhau, vậy mà Tịch Mộ Yên vẫn nhận ra dáng vẻ của cậu, vẫn nhớ khẩu vị của cậu...
Niềm vui bất ngờ và nỗi sợ hãi cùng lúc dâng lên trong lòng Ôn Miểu Miểu khiến cậu trong khoảnh khắc không biết phải phản ứng thế nào.
Nhưng rất nhanh sau đó, Ôn Miểu Miểu trở lại với thực tại.
Bảy năm không gặp, khoảng cách giữa cậu và Tịch Mộ Yên giờ đây còn lớn hơn trước rất nhiều. Nếu ngày xưa sự khác biệt giữa họ chỉ là khoảng cách giữa hai gia đình, thì bây giờ...
Bây giờ khoảng cách giữa họ đã trở nên quá lớn. Dù cả hai đều thuộc giới giải trí nhưng Tịch Mộ Yên là một ảnh đế danh tiếng mà ai cũng biết đến, còn cậu chỉ là một người vô danh giữa đám đông. Khoảng cách giữa họ giờ đây rộng lớn như cả một dải ngân hà.
Nhận ra điều này, Ôn Miểu Miểu lại cúi đầu, ngập ngừng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn... Cảm ơn thầy Tịch đã giới thiệu, em sẽ thử."
Nói xong, không chờ Tịch Mộ Yên đáp lại, Ôn Miểu Miểu lại quay người bỏ chạy, lần này còn nhanh hơn lúc trước, như thể sợ rằng nếu chậm một chút, Tịch Mộ Yên sẽ gọi lại và nói thêm điều gì đó.
Tịch Mộ Yên chăm chú nhìn theo bóng dáng cậu, cho đến khi nó biến mất sau khúc quanh, hắn mới dời ánh mắt, quay sang nhìn trợ lý của Chu Khách rồi lịch sự hỏi: "Vất vả cho cậu đã đi một chuyến, Chu đạo tìm tôi à?"
Trợ lý của Chu Khách vẫn còn đang ngơ ngác, phải mất vài giây mới gật đầu vội vàng: "À đúng rồi, không có gì vất vả! Đạo diễn Chu thấy anh vẫn chưa về nên muốn tìm anh uống rượu."
Tịch Mộ Yên gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi bước đi theo hướng vừa đến.
Trợ lý vội vàng theo sau, khuôn mặt tràn ngập tò mò và một chút ghen tị không nhận ra. Suốt dọc đường, cậu ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ánh mắt không ngừng dò xét. Cuối cùng, ngay cả Tịch Mộ Yên cũng không thể bỏ qua ánh nhìn quá mức mãnh liệt đó. Trước khi trở lại phòng riêng, Tịch Mộ Yên thấp giọng hỏi: "Cậu có chuyện muốn nói à?"
Bị bất ngờ hỏi thẳng, trợ lý ban đầu hoảng loạn lắc đầu nhưng vừa lắc đầu vừa lén nhìn biểu cảm của Tịch Mộ Yên. Thấy hắn vẫn ôn hòa như thường, không có dấu hiệu khó chịu thì trợ lý cuối cùng không kìm nén được, mạnh dạn hỏi: "Chuyện là... Thầy Tịch, anh quen biết với Omega vừa rồi ạ?"
"Ừ." Tịch Mộ Yên gật đầu không chút do dự, trong mắt hiện lên một chút dịu dàng, không ngần ngại trả lời "Quen biết đã lâu rồi, em ấy là bảo vật tôi đã đánh mất nhiều năm."
Trợ lý: "!!!"
Tuy nhiên, Tịch Mộ Yên vẫn bình thản như thường, như thể câu nói vừa rồi không có gì đặc biệt và kéo màn che để bước vào phòng.
Khi Ôn Miểu Miểu quay lại phòng riêng, Tống Thời Hâm và quản lý của anh ta cuối cùng cũng đến, chỉ ngồi xuống trước cậu một phút, thậm chí nhân viên phục vụ còn chưa kịp mang trà đến.
Trong phòng thoang thoảng hương cam quýt, Ôn Miểu Miểu nhận ra đó là mùi hương từ pheromone của Tống Thời Hâm. Còn quản lý của Tống Thời Hâm có lẽ là một Beta, vì thế Ôn Miểu Miểu không ngửi thấy bất kỳ pheromone nào.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, trong đôi mắt Tống Thời Hâm thoáng qua một chút ngạc nhiên không thể che giấu. Anh ta đã từng nhìn thấy ảnh của Ôn Miểu Miểu nhưng không ngờ ngoài đời cậu còn đẹp hơn trong ảnh. Tuy nhiên, cảm xúc ngạc nhiên đó chỉ kéo dài trong giây lát rồi nhanh chóng chuyển thành sự khinh thường.
Theo quan điểm của Tống Thời Hâm, hệ thống hôn phối quốc gia đã ghép đôi cho anh ta với một Omega, người ngoài việc có gương mặt đẹp để "điểm tô" thì còn lại chẳng có gì xứng đáng với anh ta.
Ôn Miểu Miểu không biết suy nghĩ của Tống Thời Hâm nhưng cậu có thể cảm nhận được phần nào từ biểu cảm của anh ta. Tuy vậy, cậu chỉ có thể làm như không biết gì và vẫn lịch sự chào hỏi: "Chào thầy Tống, chào anh Tiền, tôi vừa đi vệ sinh một chút."
Người còn lại là quản lý của Tống Thời Hâm, Ôn Miểu Miểu không biết tên đầy đủ, chỉ biết hắn ta họ Tiền.
Cùng là lời chào hỏi nhưng thái độ của Ôn Miểu Miểu khi đối diện với Tống Thời Hâm hoàn toàn khác so với khi cậu gặp Tịch Mộ Yên. Khi đứng trước Tống Thời Hâm, cậu tỏ ra tự nhiên, không sợ hãi cũng không tỏ ra thân thiết quá mức.
"Chào cậu." quản lý của Tống Thời Hâm mỉm cười một cách chuyên nghiệp rồi tình cờ hỏi: "Cậu trông có vẻ hơi thở dốc, có phải là bị fan nhận ra trong toilet nên phải chạy về đây không?"
Ôn Miểu Miểu ngẩn người. Hầu hết Omega đều có thể chất như vậy, chỉ cần vận động nhẹ cũng có thể khiến họ thở dốc và mặt đỏ lên.
Cậu vừa chạy từ toilet về đây nên việc bị nhìn ra tình trạng này cũng không có gì lạ.
Theo bản năng, cậu hít sâu một hơi, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào với câu hỏi có vẻ bình thường nhưng thực ra lại khá khó chịu này.
Nhưng chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, cậu đã nghe thấy Tống Thời Hâm cười ha ha hai tiếng rồi châm biếm: "Ôn Miểu Miểu, cậu thực sự có fan sao?"
Ôn Miểu Miểu sững lại, đôi môi hồng lập tức mím lại.
Cậu cảm thấy rất tức giận, như thể một ngọn lửa bùng lên trong lòng, cháy lan đến cả não bộ.
Thực ra, nếu bình thường nghe những lời như vậy, dù biết đó là lời mỉa mai thì Ôn Miểu Miểu cùng lắm chỉ cảm thấy buồn một chút, sẽ không tức giận như vậy. Vì cậu biết mình là người vô danh, không có lý do gì để yêu cầu người khác im lặng. Nhưng có lẽ vì vừa mới gặp lại Tịch Mộ Yên một cách bất ngờ, một lần nữa nhận thức sâu sắc rằng khoảng cách giữa cậu và Tịch Mộ Yên là không thể vượt qua nên bây giờ nghe thấy những lời như vậy, Ôn Miểu Miểu cảm thấy vô cùng chói tai.
Nén giận một lúc, cuối cùng Ôn Miểu Miểu vẫn không kìm được, dũng cảm đáp trả Tống Thời Hâm: "Tôi nghĩ thầy Tống phải bận rộn lắm mới rảnh gặp một người vô danh như tôi, chắc không phải chỉ để cười nhạo tôi chứ?"
Ôn Miểu Miểu từ nhỏ không giỏi cãi vã nên đây là câu phản pháo mạnh mẽ nhất mà cậu có thể nói ra. Nói xong, cậu cúi đầu, thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may quá, ít nhất mình cũng không bị lắp bắp.
Có lẽ không ngờ Ôn Miểu Miểu lại dám cứng cỏi như vậy, Tống Thời Hâm ngạc nhiên một chút nhưng rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, hừ lạnh nói: "Tôi không rảnh như vậy. Tôi tìm cậu là để bàn chuyện chính."
Chu Khách một tay cầm ly rượu, tay còn lại vỗ lên vai Tịch Mộ Yên, rõ ràng là đã ngà ngà say, vui vẻ không kiềm chế được, nói: "Tiểu Tịch, để tôi nói cho mà nghe. Hôm nay nếu người khác đi toilet lâu như vậy mà không quay lại, tôi chắc chắn sẽ nghĩ rằng họ đang giải quyết chuyện "chính sự"!"
Từ "chính sự" ở đây ai cũng hiểu ý nghĩa là gì, bởi vì trong giới này, ai cũng quá quen với những chuyện như vậy, nếu có ai không hiểu thì chắc chắn là đang giả vờ ngây thơ.
Vì vậy, khi Chu Khách vừa dứt lời, cả phòng lập tức bật cười rộn rã. Ngay cả biên kịch và diễn viên phụ cũng hưởng ứng: "Không sai, không sai, nếu không phải vì tiểu Tịch nổi tiếng là không dính đến chuyện tình cảm thì tôi cũng sẽ nghĩ như vậy ha ha ha ha!"
Tịch Mộ Yên bị trêu chọc như thế cũng không hề tỏ ra xấu hổ. Hắn chỉ cười bất đắc dĩ, nửa đùa nửa thật nói: "Chu đạo cùng các thầy đừng đùa với tôi nữa, tôi chỉ là vừa gặp một người bạn cũ nhiều năm không gặp thôi."
"Bạn cũ?" Chu Khách đã thật sự say, hơn nữa ở đây toàn là người trong đội của mình, nên ông nói chuyện rất thoải mái, cười lớn: "Đi lâu như vậy, tôi còn tưởng là người tình cũ chứ ha ha ha ha!"
Nụ cười trên môi Tịch Mộ Yên thoáng ngưng lại trong giây lát, nhưng hắn không phủ nhận, chỉ đơn giản nâng ly rượu lên cụng với Chu Khách, rồi ngửa đầu uống cạn ly rượu đầy trong một hơi.
Sau khi đặt ly rượu xuống, như chợt nghĩ đến điều gì, Tịch Mộ Yên nghiêm túc hẳn lên, hiếm khi thấy hắn có vẻ khẩn trương như vậy, ghé tai Chu Khách thấp giọng nói: "Tôi ra ngoài chút, sẽ quay lại ngay." Không để Chu Khách kịp hỏi thêm, Tịch Mộ Yên đã nhanh chóng rời khỏi phòng riêng.
Thỏ con vừa rồi chạy trốn quá nhanh, đến mức Tịch Mộ Yên thậm chí còn chưa kịp lấy thông tin liên lạc của cậu.
Nhờ nhân viên phục vụ hỗ trợ tìm ra phòng riêng của Ôn Miểu Miểu, Tịch Mộ Yên nhắm thẳng mục tiêu tìm đến.
Nhà hàng này có mức giá cao ngất ngưởng nên hầu hết khách hàng ở đây đều là những người giàu có. Do đó, Tịch Mộ Yên không cần phải che giấu khi đi qua hành lang, cũng không sợ gây ra sự chú ý hay náo động gì.
Tuy nhiên, khi Tịch Mộ Yên tìm đến phòng riêng của Ôn Miểu Miểu, hắn vẫn hơi ngạc nhiên trong chốc lát.
Không biết do nhân viên phục vụ sơ suất hay Ôn Miểu Miểu trong lúc vội vàng quay lại đã không để ý, mà tấm rèm che của phòng riêng không kéo kín, để lộ một khe hở nhỏ.
Qua khe hở đó, Tịch Mộ Yên dễ dàng nhìn thấy người đang ngồi bên trong ——
Người đang ngồi đối diện chú thỏ con của hắn lại là Tống Thời Hâm.
Cả hai đều là người trong giới, đều là Alpha. Tống Thời Hâm hiện tại là ngôi sao đang nổi, dù chưa đạt đến đẳng cấp như Tịch Mộ Yên nhưng họ vẫn từng gặp nhau trong một vài sự kiện trong giới.
Chỉ có điều, Tịch Mộ Yên không ngờ rằng Tống Thời Hâm lại quen biết thỏ con của hắn, thậm chí còn quen thuộc đến mức có thể cùng ngồi ăn cơm với nhau.
Nhưng trước khi Tịch Mộ Yên kịp có bất kỳ cảm xúc gì, hắn đã nghe thấy giọng nói đầy khinh miệt của Tống Thời Hâm truyền qua khe hở: "Xin lỗi, tôi sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân này. Tôi cần một người bạn đời có thể xứng đôi với tôi về sự nghiệp chứ không phải chỉ biết lợi dụng danh tiếng của tôi."
Nghe đến từ nào đó trong câu nói, hơi thở của Tịch Mộ Yên đột nhiên như ngừng lại.
*Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tịch mau hành động đi! Bảo bối Miểu Miểu cần anh!