• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy Tịch Mộ Yên nói, cụ thể hơn là nghe thấy cách Tịch Mộ Yên gọi Ôn Miểu Miểu, người quay phim ngay lập tức cảm thấy bồn chồn trong lòng ——

Anh ta chưa quên trước đây Tịch Mộ Yên đã chính miệng thừa nhận rằng hai người họ đã quen nhau từ lâu!

Bây giờ thì rõ ràng rồi, lúc Tịch Mộ Yên thi đại học mà chọn ngành văn học cổ điển chính là vì Ôn Miểu Miểu, vậy là họ đã sớm quen sao? Và từ khi đó Tịch Mộ Yên đã có thái độ khác thường với Ôn Miểu Miểu? 

Nhưng nếu đã như vậy, tại sao trong ba năm Tịch Mộ Yên nổi tiếng rực rỡ, trước khi tham gia chương trình này lại chưa từng có ai biết về mối quan hệ của họ?

Người quay phim rất tò mò về chuyện giữa Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên và cảm giác rằng nếu thực sự có thể khai thác câu chuyện đằng sau này, chương trình của họ chắc chắn sẽ có một cú đột phá lớn!

Tuy nhiên, người quay phim cũng không quên rằng trước đó khi anh ta chỉ vô tình đề cập đến một chủ đề liên quan, cả Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên đều thay đổi sắc mặt.

Thực ra Ôn Miểu Miểu thì không sao, nhưng anh ta thật sự lo sợ khi thấy sắc mặt của Tịch Mộ Yên.

Dù sao thì, Tịch Mộ Yên trông có vẻ là người rất ôn hòa và lịch thiệp trong hầu hết các tình huống nhưng khi hắn thực sự nghiêm mặt thì tạo ra cảm giác áp bức mạnh mẽ, giống hệt như những nhân vật phản diện đáng sợ nhất trong các bộ phim điện ảnh kinh điển! 

Chỉ cần nhớ lại thôi cũng làm người quay phim thấy khiếp sợ, vì vậy anh ta không dám hỏi thêm, chỉ dám nửa thật nửa đùa khen ngợi: "Thầy Tịch đúng là quá đỉnh, sau khi đoạn này phát sóng xong, thầy nhất định sẽ có một danh hiệu mới – "Thần dự đoán của quốc gia H"!"

Tịch Mộ Yên thì không quan tâm lắm nhưng Ôn Miểu Miểu lại lập tức đỏ bừng hai tai, gật đầu lia lịa.

Ôn Miểu Miểu đồng ý hoàn toàn, uy lực của Tịch Mộ Yên thực sự quá lớn!

Cho đến khi vào trong động của núi Linh Nhai, Ôn Miểu Miểu vẫn còn trong trạng thái mơ màng.

Trước đó, cậu chưa từng nghĩ đến việc Tịch Mộ Yên năm đó lại chọn ngành văn học vì... vì lý do như thế này!

Không trách được, không trách được mỗi lần Ôn Miểu Miểu nói "Anh Tịch, anh giỏi quá!" thì Tịch Mộ Yên luôn trông rất vui vẻ!

Hơn nữa, Tịch Mộ Yên mới đây... mới đây còn gọi cậu ấy là "bạn nhỏ" nữa!

Cách gọi này làm Ôn Miểu Miểu vừa thấy ngượng lại vừa phấn khích.

Dù đã cách bảy năm nhưng nếu Tịch Mộ Yên vẫn thích nghe lời khen như vậy, Ôn Miểu Miểu nghĩ mình sẽ nói nhiều hơn để làm hắn vui.

Dù sao thì trong lòng Ôn Miểu Miểu, Tịch Mộ Yên thật sự rất tài giỏi! Cái gì cũng có thể làm tốt!

Ôn Miểu Miểu từ nhỏ đã là một cậu bé ngoan nên khi đã quyết tâm thì chắc chắn sẽ thực hiện nhanh chóng. 

Và khi vào trong động núi Linh Nhai, những điều xảy ra đã tạo điều kiện thuận lợi cực lớn cho quyết tâm của Ôn Miểu Miểu ——

Mở khóa mật mã trên cửa đá chỉ là chướng ngại đầu tiên trong hành trình tìm kho báu, sau khi vào trong, họ chỉ nhận được một tấm bản đồ và một túi gia vị nhỏ...

Rõ ràng là ekip chương trình đã lên kế hoạch từ trước, sẽ không dễ dàng để các khách mời có được nguyên liệu nấu ăn phong phú.

May thay, vừa bước vào động, không gian vẫn đủ rộng rãi, trên vách động còn có đèn nên không quá tối tăm. Tịch Mộ Yên nhanh chóng dựa vào bản đồ tìm ra vị trí của cánh cửa thứ hai — ngay trước một cây đại thụ trong động, bên cạnh cây có hai chiếc rương gỗ được khóa lại.

Ôn Miểu Miểu cúi đầu nhìn hai chiếc rương gỗ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Mộ Yên, đôi mắt cậu sáng rực, giọng nói cũng đầy chân thành: "Anh... anh Tịch, anh thật giỏi! Tìm được nhanh quá!"

Đáy mắt Tịch Mộ Yên lập tức ánh lên nụ cười, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích định nói gì đó nhưng chưa kịp nói, từ sâu trong động bỗng vang lên âm thanh điện từ rè rè.

Ôn Miểu Miểu bị dọa sợ, cả người theo bản năng run lên như một chú thỏ nhỏ.

"Đừng sợ." ngay sau đó, Ôn Miểu Miểu cảm thấy trên đỉnh đầu mình ấm lên, là bàn tay ấm áp của Tịch Mộ Yên đang nhẹ nhàng đặt lên, mang theo sự trấn an rõ rệt. Hắn nói với giọng trầm ấm: "Anh Tịch ở đây rồi."

Khi Tịch Mộ Yên xoa đầu, Ôn Miểu Miểu giống như bị hóa đá, đứng yên không nhúc nhích.

Chỉ khi Tịch Mộ Yên rút tay lại, Ôn Miểu Miểu mới hoàn hồn. Cậu nghe thấy âm thanh rè rè từ điện tử vẫn chưa dứt rồi lén nhìn Tịch Mộ Yên một cái, sau đó tự cho rằng Tịch Mộ Yên không chú ý, Ôn Miểu Miểu nhanh chóng lén lút dịch một bước nhỏ lại gần hắn.

Nhìn dáng vẻ đó giống hệt một chú mèo con khi gặp nguy hiểm, theo bản năng tìm kiếm cảm giác an toàn từ người mà mình quen thuộc.

Nhưng giác quan của một Alpha đỉnh cao không giống người bình thường, vậy nên ngay khi Ôn Miểu Miểu vừa tới gần, Tịch Mộ Yên lập tức cảm nhận được. Hắn hạ mắt nhìn khoảng cách ngắn lại giữa hai người, môi khẽ nhếch lên nhưng không vạch trần. 

Không thể vạch trần được, vì nếu vạch trần thì mèo con sẽ xấu hổ mà chạy mất.

Cuối cùng, âm thanh rè rè biến mất, thay vào đó là giọng nói khàn khàn của một người đàn ông đang đọc thơ: "Khô đằng lão thụ hôn quạ, tiểu kiều nước chảy nhân gia, cổ đạo gió tây ngựa gầy, mặt trời chiều ngã về tây, đoạn trường người ở thiên nhai... Khụ khụ khụ khụ, người... Ở... Thiên... Nhai..."

Tiếng ho khan nghe vô cùng chân thực, trong tình cảnh này, làm người nghe nổi da gà.

Khuôn mặt nhỏ của Ôn Miểu Miểu nhăn nhó lại, cậu theo bản năng định đưa tay lên che tai nhưng rồi cảm thấy như vậy trước máy quay thì thật mất mặt...Nhưng... nhưng thật sự rất đáng sợ!

Cứu với... Đây có phải là phân đoạn tìm kho báu không, hay là đang vào nhà ma vậy!

Thế là, Ôn Miểu Miểu không nhịn được, lại trộm dịch thêm hai bước nhỏ về phía Tịch Mộ Yên, cho đến khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn qua lớp áo vải, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ ngay giây tiếp theo, giọng nói trầm ấm của Tịch Mộ Yên vang lên trên đỉnh đầu cậu: "Bạn nhỏ, sợ rồi sao?"

Ôn Miểu Miểu giật mình, hai tay vốn buông thõng lập tức nắm chặt lại, không dám ngẩng đầu nhìn Tịch Mộ Yên. 

Thôi rồi! Bị Tịch Mộ Yên bắt quả tang rồi!

Nhưng ngay sau đó, cậu nghe thấy Tịch Mộ Yên ôn tồn hỏi: "Sợ à, có muốn nắm tay không?"

Vừa hỏi, Tịch Mộ Yên vừa đưa tay ra trước Ôn Miểu Miểu.

Ôn Miểu Miểu nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn ngay trước mắt, đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên ——

Còn có thể... có thể có chuyện tốt như thế này nữa sao?! 

Giọng nói của Tịch Mộ Yên như có một sức hút kỳ diệu, ngay khi hắn vừa dứt lời, Ôn Miểu Miểu đã không chút do dự mà vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay của Tịch Mộ Yên.

Nắm tay Tịch Mộ Yên a a a a!

Ôn Miểu Miểu trong lòng gần như muốn hét lên, ngay lập tức quên đi hết mọi thứ đáng sợ và tất nhiên cũng quên luôn những manh mối cần tìm... 

Bàn tay của Ôn Miểu Miểu, giống như bản thân cậu, trông có vẻ rất nhỏ nhắn nhưng thực tế lại mềm mại vô cùng, làn da mịn màng đến lạ thường.

Vì vậy, khi Tịch Mộ Yên nhẹ nhàng khép các ngón tay lại để nắm lấy tay Ôn Miểu Miểu, hắn rất cẩn thận, sợ rằng chỉ cần mạnh tay một chút thôi là sẽ làm cậu đau.

Cảm giác mềm mại ấy lan tỏa trong lòng bàn tay của Tịch Mộ Yên khiến yết hầu của hắn khẽ di chuyển.

Hắn đột nhiên hạ mắt xuống rồi nhanh chóng tập trung vào việc tìm manh mối.

Tầm mắt quét một lượt quanh khu vực có thể thấy rõ và Tịch Mộ Yên ngay lập tức nhận ra thứ mình đang cần tìm ——

Ở góc bên phải có một cành cây khô, còn bên trái, trên tường treo một con quạ đen làm bằng đồ chơi.

Tịch Mộ Yên nắm tay Ôn Miểu Miểu đi đến chỗ đó, lần lượt lấy cành cây khô và con quạ đen xuống rồi quay trở lại cạnh gốc cây lớn, ngồi xổm xuống và nhìn vào cái hố ở cạnh cây. Phát hiện có hai dấu vết mờ mờ do cọ xát, hắn thử đặt cành khô và con quạ đen vào đúng vị trí đó.

Vừa đặt xong thì nghe thấy một tiếng "Cùm cụp", cái khóa của một trong hai chiếc rương gỗ bên cạnh đã được mở.

Không có gì ngạc nhiên, ngay lập tức Tịch Mộ Yên lại nhận được một lời khen đầy ngưỡng mộ từ Ôn Miểu Miểu ——

"Anh Tịch, anh... anh thật là giỏi!"

Không chỉ phát hiện ra manh mối từ âm thanh đáng sợ mà điều quan trọng hơn là hắn còn dám chạm vào những đạo cụ kỳ quặc này!

Tịch Mộ Yên bật cười: "Vẫn chưa giỏi đâu, chiếc rương này chắc chắn không có gì hay ho đâu, em tin không?" 

Những chiếc rương dễ mở như thế này chắc chắn không thể chứa đồ vật gì giá trị.

Và quả nhiên, khi Tịch Mộ Yên mở nắp rương, bên trong chiếc rương gỗ to đùng chỉ có một bộ đồ ăn nhỏ xíu.

Vẫn chưa có nguyên liệu nấu ăn.

Tuy vậy, Ôn Miểu Miểu rất tin tưởng vào Tịch Mộ Yên, khuôn mặt cậu không hề tỏ ra thất vọng, lập tức nói: "Không sao đâu... Chiếc rương bên cạnh chắc chắn sẽ có đồ tốt!"

Tịch Mộ Yên cười một tiếng và đáp lại: "Nếu Miểu Miểu nói có, vậy chắc chắn sẽ có."

Nhưng âm thanh manh mối lúc nãy đã được sử dụng hết, trước mắt cũng không thấy có dấu hiệu nào khác. Nhớ lại câu tiếp theo trong bài thơ — tiểu kiều nước chảy nhân gia — Tịch Mộ Yên mở bản đồ ra tìm kiếm.

"Tìm thấy rồi." rất nhanh Tịch Mộ Yên chỉ tay vào một điểm trên bản đồ, mỉm cười: "Manh mối nằm ở đây."

Dứt lời, hắn nắm tay Ôn Miểu Miểu tiếp tục đi sâu vào trong động. Người quay phim theo sau hai người, thấy cả hai đều quay lưng lại, lập tức đặc tả cận cảnh đôi tay đang nắm chặt của họ.

Đi thêm một đoạn không xa, Ôn Miểu Miểu nghe thấy tiếng nước chảy. Đôi tai nhỏ của cậu dựng lên, cậu còn theo bản năng lay lay tay Tịch Mộ Yên, hào hứng nói: "Ở đó! Có cây cầu nhỏ và dòng nước chảy!"

Ôn Miểu Miểu có lẽ chưa nhận ra, có thể do tác dụng của việc tạm thời đánh dấu hoặc cũng có thể do hoàn cảnh hiện tại nhưng thái độ của cậu lúc này với Tịch Mộ Yên đã giống như khi cậu còn nhỏ. 

Tịch Mộ Yên mỉm cười đầy ấm áp, gật đầu đáp lại: "Thấy rồi, Miểu Miểu giỏi quá."

Nghe được lời khen, Ôn Miểu Miểu lại thẹn thùng, cậu cúi đầu, mũi chân cọ cọ trên mặt đất, nhỏ giọng nói: "Em... em có giúp gì được đâu."

"Ai bảo thế?" Tịch Mộ Yên nhướng mày, ngữ khí nghiêm túc nói: "Miểu Miểu đã giúp rất nhiều rồi, nếu không có sự cổ vũ của em, anh đã chẳng thể tìm ra manh mối đâu."

Ôn Miểu Miểu ngạc nhiên, dù biết rằng Tịch Mộ Yên chỉ đang nói để cậu vui, nhưng... nhưng cậu vẫn rất vui!

Trong lòng cậu thầm quyết tâm, nhất định sẽ tiếp tục cố gắng cổ vũ Tịch Mộ Yên thật tốt!

Ba người cùng đi tới một cây cầu nhỏ, bên dưới cầu là dòng suối còn trên vách đá cạnh cầu là một bức tranh các chòm sao.

Tuy nhiên, đó không phải là bức tranh hoàn chỉnh, chỉ có bốn chòm sao cần được vẽ thêm và trên bản đồ các chữ cái nằm rải rác khắp nơi.

Tịch Mộ Yên liếc mắt nhìn Ôn Miểu Miểu, cười hỏi: "Miểu Miểu, anh đã từng dạy em rồi, em còn nhớ không?"

Mặt Ôn Miểu Miểu ngay lập tức đỏ bừng. Cậu cúi đầu, nhỏ giọng nhưng thẳng thắn đáp: "Nhớ... nhớ ra được, nhưng không biết vẽ."

"Chỉ cần nhận ra được đã rất giỏi rồi." Tịch Mộ Yên không ngần ngại khích lệ: "Lúc trước anh chỉ dạy em nhận biết thôi, đâu có dạy vẽ đâu."

Vừa nói, Tịch Mộ Yên vừa cầm lấy một cây bút từ đám dụng cụ bên cạnh và bắt đầu nối những điểm trên bản vẽ rải rác lại với nhau.

Chưa đến năm phút, Tịch Mộ Yên đã phác họa xong bốn chòm sao.

"Miểu Miểu." Tịch Mộ Yên lại nhìn về phía Ôn Miểu Miểu, mỉm cười nói: "Nhận ra được không?"

Ôn Miểu Miểu ngẩng đầu lên nhìn bốn chòm sao mà Tịch Mộ Yên vừa phác họa, giống như đang ở trong lớp bị gọi lên trả bài vậy, lập tức ngoan ngoãn trả lời: "Cái thứ nhất là chòm Tiểu Hùng, cái thứ hai là chòm Tiên Hậu, cái thứ ba là chòm Thợ Săn và cuối cùng là chòm Thiên Cầm!"

Chưa kịp để Tịch Mộ Yên nói gì, Ôn Miểu Miểu đã quay lại nhìn hắn với ánh mắt chân thành và nói: "Anh Tịch, anh thật là giỏi, vẽ cũng ra hết được!" 

"Cả thầy Tịch lẫn Miểu Miểu đều giỏi thật." người quay phim không nhịn được lên tiếng: "Trình độ quá cao, mấy cái này mà hai người cũng hiểu!"

Ôn Miểu Miểu bị khen đến thẹn thùng, cậu giơ bàn tay nhỏ dài, ngượng ngùng nói: "Tôi không giỏi đâu, tất cả là do... do anh Tịch dạy tôi."

Người quay phim bất ngờ như lóe sáng một ý tưởng, lập tức quay sang nhìn Tịch Mộ Yên, tò mò hỏi: "Thầy Tịch, có phải anh học về chòm sao cũng là vì..."

"Không sai." chưa để người quay phim nói hết câu, Tịch Mộ Yên như đã đoán được câu hỏi, bình tĩnh đáp: "Lúc đó tôi học cái này cũng chỉ để nghe Miểu Miểu khen tôi giỏi."

Ôn Miểu Miểu: "!!!"

Vậy tức là, năm đó Tịch Mộ Yên đã học tất cả những kỹ năng này chỉ để được cậu khen sao? Điều này thật quá khó tin!

Người quay phim thực sự thán phục, giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi Tịch Mộ Yên.

Sau khi vẽ xong bốn chòm sao, manh mối cũng đã lộ ra. Trong bốn chòm sao mà Tịch Mộ Yên vừa phác họa, mỗi chòm đều chứa một chữ cái, ghép lại thì thành "SAVE".

"Nếu không đoán sai" Tịch Mộ Yên nói nhỏ: "thì đây chính là mật mã của chiếc rương còn lại."

Thế là ba người quay lại, nhập bốn chữ cái này vào khóa trên chiếc rương gỗ còn lại. "Cùm cụp" một tiếng, chiếc rương mở ra.

Đúng như Ôn Miểu Miểu đã đoán, trong chiếc rương đầy ắp nguyên liệu nấu ăn tươi mới!

"Tuyệt quá!" Ôn Miểu Miểu vui mừng không kìm được. 

Như vậy thì Tịch Mộ Yên buổi tối chắc chắn sẽ tới ăn!

"Tuyệt quá." Tịch Mộ Yên cũng cười: "Không lo tối nay em bị đói nữa."

Ôn Miểu Miểu ngẩn người ra, trong lòng không kìm được mà thầm nghĩ ——

Cậu và Tịch Mộ Yên thật sự rất ăn ý với nhau, thật tuyệt!

.......

Sau đó, Tịch Mộ Yên lại nắm tay Ôn Miểu Miểu tiếp tục đi theo bản đồ, họ thuận lợi vượt qua ba cửa ải nữa và thành công lấy được dụng cụ cùng nguyên liệu nấu ăn mà tổ chương trình chuẩn bị.

Dĩ nhiên vẫn là Tịch Mộ Yên phụ trách sử dụng những kỹ năng mà hắn từng học để trêu đùa bạn nhỏ, tìm kiếm manh mối. Còn "bạn nhỏ" Ôn Miểu Miểu thì chỉ cần làm nhiệm vụ của mình là hết lời khen ngợi!

Cuối cùng, họ tiến tới cửa ải cuối cùng — ngay tại lối ra khỏi hang động.

Nơi này không có thêm nguyên liệu hay dụng cụ nấu ăn nào nữa. Chỉ cần mở được cửa và bước ra ngoài là xong.

Nhưng điều kỳ lạ là lần này cạnh cửa không có ổ khóa, cũng không rõ phải nhập mật mã ở đâu.

Khu vực này hẹp và tối hơn nhiều so với lối vào, hai bên còn có hai đường hầm hẹp hơn, âm u hơn, trông rất đáng sợ. 

Ôn Miểu Miểu vô thức nắm chặt tay Tịch Mộ Yên.

Tịch Mộ Yên để yên cho cậu nắm tay, không nói gì, chỉ đứng đó đánh giá cánh cửa đá trước mặt từ trên xuống dưới. Sau đó, hắn kết luận: "Lần này chắc là cửa cơ quan, kích hoạt thứ gì đó thì nó sẽ tự động mở ra."

Tạm dừng một chút, Tịch Mộ Yên thành thật nói thêm: "Nhưng điều kiện để kích hoạt là gì thì tạm thời anh cũng chưa nghĩ ra."

Không thể trách Tịch Mộ Yên được, bởi vì xung quanh không có bất kỳ manh mối nào rõ ràng.

Tịch Mộ Yên không nghĩ ra, Ôn Miểu Miểu lại càng không thể nên cậu ngoan ngoãn đứng im tại chỗ chờ đợi, cố gắng không làm phiền hắn suy nghĩ.

Nhưng chỉ chưa đến nửa phút sau khi Tịch Mộ Yên nói xong, Ôn Miểu Miểu bỗng nghe thấy một âm thanh kỳ lạ vang lên từ phía bên trái, giống như có thứ gì đó đang hú hét.

Cậu theo bản năng quay đầu về phía bên trái nhìn...

Chỉ một cái nhìn thoáng qua đã khiến tóc gáy của Ôn Miểu Miểu dựng đứng lên ——

Cứu với!!! Có một cái mặt quỷ a a a a!

Có lẽ vì thấy Ôn Miểu Miểu đờ ra nhìn, cái mặt quỷ kia còn lè lưỡi dài ra chọc ghẹo cậu.

Ôn Miểu Miểu sợ đến mức đầu óc trống rỗng, cậu theo bản năng nhảy dựng lên và leo thẳng lên người Tịch Mộ Yên như một chú gấu nhỏ.

Tịch Mộ Yên vội đưa tay đỡ lấy cậu, vừa vỗ nhẹ lên lưng để trấn an, vừa nói: "Đừng sợ, đừng sợ, tất cả chỉ là..."Tịch Mộ Yên đang định nói "Chỉ là giả thôi." thì đột nhiên cánh cửa đá trước mặt, có lẽ vì cú nhảy của Ôn Miểu Miểu, trời xui đất khiến mà kích hoạt được cơ quan, thế là cửa mở ra! 

Ôn Miểu Miểu thực sự bị dọa ngốc, cậu ngơ ngác nhìn cửa đá mở ra, còn tưởng rằng đây cũng là nhờ công lao của Tịch Mộ Yên. Trong đầu, ngoài ý nghĩ muốn khen ngợi hắn thì cậu đã quên hết mọi thứ. Vì vậy, sau khi nhìn cửa đá mở trong hai giây, Ôn Miểu Miểu quay đầu lại, tiến sát vào mặt Tịch Mộ Yên và lớn tiếng nói: "Anh Tịch, anh thật là giỏi!"

Nói xong, chưa kịp để Tịch Mộ Yên trả lời, Ôn Miểu Miểu đã giống như hồi nhỏ, vòng tay qua cổ Tịch Mộ Yên, đặt đôi môi mềm mại của mình lên má hắn, "chụt" một tiếng vang dội rồi cậu nói thêm: "Miểu Miểu thưởng cho anh một nụ hôn nhé!" 

Tịch Mộ Yên...

Tịch Mộ Yên gần như muốn lập tức hóa thành một con thú ngay tại chỗ.

*Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Tịch lần này đã được khen thưởng rồi nhỉ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK