Hạ Tuyên Như nhìn Tịch Mộ Yên tay xách một túi lớn, mắt mở to kinh ngạc, thốt lên: "Miểu Miểu, thầy Tịch, hai người thật giỏi, kiếm được nhiều đồ thế này!"
Lúc này Ôn Miểu Miểu mới nhận ra, nhóm cậu và Tịch Mộ Yên là nhóm đầu tiên quay về với nhiều đồ nhất.
Điều này có thể hiểu được, bởi vì dù hành trình tìm kho báu của hai người rất suôn sẻ, nhưng ban đầu họ đã chọn con đường cáp treo, vốn là con đường tốn thời gian nhất và xa điểm cắm trại nhất.
Hạ Tuyên Như vừa khen xong, Kỳ Dã cũng bước tới, nhìn vào túi đồ của họ rồi kinh ngạc đến mức há hốc miệng: "Trời ạ... Miểu Miểu và thầy Tịch hoàn thành hết rồi sao? Nhìn số đồ này thì chắc chắn là hoàn thành trọn vẹn rồi! Ban đầu tôi cứ tưởng tôi với A Ngôn đã làm tốt lắm, chúng tôi chỉ còn một thử thách chưa qua, không ngờ lại thiếu nhiều đồ đến vậy!"
Thực ra, lúc này Ôn Miểu Miểu vì vừa bị Tịch Mộ Yên tạm thời đánh dấu mà Tịch Mộ Yên lại là một Alpha đỉnh cấp, nên hương tin tức tố của Ôn Miểu Miểu vẫn còn phảng phất quanh người. Hương thơm của cậu nhẹ nhàng, hòa quyện với mùi nho tím đặc trưng của cậu, tuy không quá nồng, nhưng vẫn có một chút ngọt ngào.
Ở đây ai cũng là Alpha hoặc Omega nên mọi người đều ngầm hiểu mà không ai nói ra điều gì.
Họ không nhắc đến, Ôn Miểu Miểu cũng cứ thế cho rằng chuyện bị Tịch Mộ Yên đánh dấu tạm thời chỉ là bí mật giữa hai người họ, làm cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Nghe Hạ Tuyên Như và Kỳ Dã nói, Ôn Miểu Miểu theo phản xạ nhìn sang túi của Kỳ Dã và Lăng Lam, tuy không phải là ít nhưng vẫn ít hơn túi của Tịch Mộ Yên rất nhiều.
Ôn Miểu Miểu bối rối giơ hai bàn tay nhỏ lên và giải thích khiêm tốn: "Đây... Tất cả là nhờ công của anh Tịch thôi!"
"Làm gì có?" Nhưng ngay sau đó, Tịch Mộ Yên lập tức ôn tồn đáp: "Nếu không phải nhờ Miểu Miểu mở được cánh cửa đá cuối cùng, chúng tôi đã phải đi bộ về thay vì đi cáp treo rồi, số đồ này có khi vì quá nặng mà tôi cũng vứt dọc đường thôi, không đem về được."
Rõ ràng Tịch Mộ Yên chỉ đang nói đùa để làm Ôn Miểu Miểu vui, bởi vì với sức mạnh của một Alpha đỉnh cấp như hắn thì túi đồ này chẳng đáng là bao.
Nhưng sự chú ý của mọi người lại không tập trung vào chi tiết đó —— "Cánh cửa cuối cùng sao?" Hạ Tuyên Như lập tức hỏi: "Thử thách cuối cùng của hai người là gì? Không có mặt nạ quỷ dọa sao?"
Nghe vậy, trước khi Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên kịp trả lời, Kỳ Dã đã nhanh miệng xen vào: "Bọn tôi cũng gặp mặt nạ quỷ! Xấu kinh khủng, A Ngôn nhà tôi ghét mấy thứ xấu xí nhất! Nhưng bọn tôi không vượt qua được thử thách cuối cùng, không có mã khóa, cũng chẳng biết làm sao để mở cửa..."
"Đúng vậy, đúng vậy..." Hạ Tuyên Như gật đầu đồng tình: "Mặt nạ quỷ làm tôi sợ chết khiếp!"
Nói đến đây, cô còn giơ tay lên ôm ngực, ra vẻ vẫn còn sợ hãi.
Lúc này, Lăng Lam và Hàn Ngôn cũng bước tới tham gia câu chuyện. Lăng Lam vòng tay ôm eo Hạ Tuyên Như, hỏi: "Vậy hai người vượt qua thử thách đó rồi sao?"
Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên đều gật đầu.
Nhớ lại lời Tịch Mộ Yên vừa nói, Hàn Ngôn tò mò hỏi: "Miểu Miểu làm sao mở được cửa? Cửa đó hẳn là có cơ quan, cậu tìm thấy chỗ nào sao?"
Ôn Miểu Miểu: "......"
Cứu với!Cậu thật sự không muốn trả lời câu hỏi này chút nào!
Theo phản xạ, Ôn Miểu Miểu liếc nhìn Tịch Mộ Yên cầu cứu nhưng Tịch Mộ Yên lại cố tình không nói gì, chỉ nhìn cậu với ánh mắt trêu chọc, khóe môi còn nhếch lên, rõ ràng là đang chờ cậu tự trả lời.
Không còn cách nào khác, Ôn Miểu Miểu đành cúi đầu, lí nhí trả lời: "Thực ra... Thực ra tôi cũng không biết cơ quan ở đâu, chỉ là may mắn thôi, mở được cửa..."
Ngay khi cậu vừa dứt lời, Tần Cầm đã bước tới, cười nói: "Mọi người đến đủ rồi à? Đang nói chuyện gì thế?"
"Bọn tôi đang nói về thử thách cuối cùng." Kỳ Dã vội vàng quay đầu hỏi: "Chị Tần, thử thách cuối cùng đó rốt cuộc là gì?"
"Thử thách cuối cùng thật ra không khó." Tần Cầm bắt đầu giải thích như một giáo viên giảng bài toán: "Chỉ là không dễ nghĩ ra. Đó thực ra là một hệ thống cảm biến trọng lực, chỉ cần cảm biến nhận thấy một khu vực có trọng lượng vượt quá ngưỡng nhất định, cửa sẽ tự động mở."
"Món này cao cấp vậy sao..."
Mọi người đồng loạt cảm thán, ánh mắt nhìn Ôn Miểu Miểu bỗng tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Ôn Miểu Miểu chột dạ muốn chết, cúi đầu càng thấp.
Cậu thầm cảm thấy may mắn... May là lúc đó chỉ có cậu và Tịch Mộ Yên cùng với máy quay ở đó.
Mặc dù cảnh đó đã bị máy quay ghi lại, nhưng ít nhất nó sẽ không được phát sóng ngay lập tức, vậy nên nếu có xấu hổ thì cũng không phải ngay bây giờ...
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, Ôn Miểu Miểu đã nghe thấy Tần Cầm cười nói: "Trong nhóm CP chỉ có "Mù mịt khói sóng" vượt qua thử thách cuối cùng. Trên cửa có camera ghi lại khoảnh khắc xuất sắc đó, để tôi cho các bạn xem nhé."
Ôn Miểu Miểu: "!!!"
Cứu với!!! Không cần đâu!!!
Tịch Mộ Yên cũng mở miệng muốn ngăn lại: "Khoan đã..."
Nhưng hắn vừa mới nói được hai từ, Tần Cầm đã nhấn nút phát video...
Ngay lập tức, màn hình lớn tại khu cắm trại bắt đầu chiếu cảnh Ôn Miểu Miểu bị dọa bởi mặt quỷ, sau đó nhảy dựng lên và bám vào người Tịch Mộ Yên rồi cửa mở ra toàn bộ quá trình...
Video vẫn tiếp tục và không lâu nữa sẽ đến cảnh Ôn Miểu Miểu hôn má Tịch Mộ Yên.
"Có thể dừng lại được rồi." Tịch Mộ Yên bỗng lên tiếng: "Mọi người đã thấy cảnh cửa mở rồi."
Nếu có thể, Tịch Mộ Yên hoàn toàn không muốn bất kỳ ai khác nhìn thấy cảnh Ôn Miểu Miểu dễ thương và mềm mại như vậy.
Tần Cầm thoáng lúng túng một giây, sau đó hiểu ra và tạm dừng video.
Nhưng chỉ việc phát đến đây thôi cũng đủ khiến Ôn Miểu Miểu xấu hổ muốn chết!
Khuôn mặt cậu đỏ từ má lên tận cổ!
Bốn cặp đôi còn lại rõ ràng cũng không ngờ rằng Ôn Miểu Miểu lại mở cửa theo cách đó, sau khi hết ngạc nhiên, họ không thể nhịn được cười. Nhưng trước khi ai kịp cười thành tiếng, Tịch Mộ Yên đã nói tiếp, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng đầy ý nhị: "Ban đầu tôi định rằng nếu chúng ta tìm được nhiều nguyên liệu nhất, có thể chia sẻ với mọi người. Nhưng giờ thấy mọi người vui vẻ thế này, có vẻ không cần chia thêm thức ăn nữa."
Ôn Miểu Miểu sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tịch Mộ Yên.
Tịch Mộ Yên... là đang bảo vệ danh dự cho cậu sao?
Lời "đe dọa" của Tịch Mộ Yên quả thật rất có hiệu quả, cả bốn người kia lập tức thay đổi sắc mặt, đồng thanh khen ngợi: "Miểu Miểu thật là giỏi, có thể nghĩ ra cách này, đúng là... người thông minh giả vờ ngốc!"
Ôn Miểu Miểu không nhịn được mà bật cười khúc khích.
Cậu cười, cả đám còn lại cũng không kìm được mà phá lên cười theo. Tịch Mộ Yên cúi người xuống, ghé sát tai Ôn Miểu Miểu và cười nhẹ hỏi: "Còn xấu hổ nữa không?"
Ôn Miểu Miểu dùng ngón trỏ và ngón cái tạo thành một khoảng nhỏ, thành thật nói: "Vẫn còn chút chút, chỉ chút xíu thôi mà!"
Cậu trông ngoan ngoãn quá mức, Tịch Mộ Yên không thể kiềm chế được, hắn nhẹ nhàng xoa đầu cậu, vuốt ve mái tóc tím nhẹ nhàng của Ôn Miểu Miểu.
Mười lăm phút sau, mọi người đã bày biện xong các dụng cụ nấu ăn ngoài trời, buổi tiệc nướng chính thức bắt đầu.
Trên lò nướng đã có sẵn các xiên thịt, nhưng trong khi chúng chưa chín, Tần Cầm đang nghịch điện thoại và trên màn hình lớn hiện ra một trò chơi nhỏ có tên: "Bạn có hay ăn dấm không?"
"Tụi mình chơi trò nhỏ này nhé." Tần Cầm vui vẻ đề nghị: "Có 10 câu hỏi, các bạn chỉ cần nhắn Yes (Có) hoặc No (Không) là được, để xem ai trong chúng ta hay ghen nhất!"
Mọi người đều hào hứng nhìn lên màn hình lớn.
Tần Cầm nhấn một nút trên điện thoại, câu hỏi đầu tiên hiện ra trên màn hình ——
Có ai đó nhìn bạn CP của bạn một cái, bạn có ghen không?
Nhìn thấy câu hỏi này, Ôn Miểu Miểu hơi do dự một chút, rồi nhắn No (Không).
Dù sao thì... Dù sao Tịch Mộ Yên với ngoại hình và địa vị như vậy, ai gặp cũng sẽ phải nhìn hắn nhiều hơn một chút... Ôn Miểu Miểu nghĩ, nếu mà ghen chuyện này thì ngày nào cũng phải ghen tị từ sáng đến tối mất thôi! Hơn nữa... Hơn nữa cậu đâu có tư cách gì mà ghen.
Cùng lúc cậu nhắn tin, Ôn Miểu Miểu cũng nhìn thấy Tịch Mộ Yên nhắn đáp án là No.
Ôn Miểu Miểu theo bản năng liếc nhìn Tịch Mộ Yên một cái, bắt gặp ánh mắt của hắn, Tịch Mộ Yên mỉm cười dịu dàng.
Nụ cười hoàn hảo không tì vết, nhưng Ôn Miểu Miểu hoàn toàn không biết ý nghĩ thật sự trong lòng Tịch Mộ Yên ——
Làm sao mà không ghen được? Đây là vợ mình, sao lại để người khác ngắm nhiều hơn? Nhưng tạm thời không thể để Miểu Miểu biết điều này, dạo này bọn trẻ thường không thích bạn đời quá chiếm hữu.
Cả sáu người đều nhắn tin trả lời, ngoài Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên, Hàn Ngôn cũng chọn No.
Kỳ Dã lập tức nửa đùa nửa thật than thở: "A Ngôn, người khác nhìn tôi nhiều hơn một cái mà em cũng không ghen à? Có phải em không thích tôi không?"
Hàn Ngôn bật cười, hỏi ngược lại: "Nếu em nói ghen thì anh có định từ giờ không lên sân khấu nữa không?"
Kỳ Dã lập tức cứng họng, vì nghề của họ cho phép người khác nhìn nhiều là điều quá bình thường.
Màn hình lớn tiếp tục hiện câu hỏi thứ hai ——
Có ai đó công khai khen ngợi bạn CP trước mặt bạn, bạn có ghen không?
Lần này Ôn Miểu Miểu lập tức chọn No, nếu có ai đó khen Tịch Mộ Yên, cậu sẽ rất vui!
Tịch Mộ Yên thoáng chút do dự, nhưng cuối cùng cũng chọn No.
Lần này cả sáu người đều chọn "No" nhưng ngoài Tịch Mộ Yên và Ôn Miểu Miểu, những người còn lại, bao gồm cả Tần Cầm, đều không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn Tịch Mộ Yên một cái.
Hiển nhiên, tất cả đều nhớ đến lần trước khi Ôn Miểu Miểu nhảy múa và Tịch Mộ Yên, với hành động trẻ con của mình, đã chặn mọi người chỉ vì họ khen ngợi Ôn Miểu Miểu.
Nhưng Tịch Mộ Yên quả thật không hổ danh là ảnh đế với khả năng kiểm soát biểu cảm siêu phàm, dù bị mọi người nhìn như thế, hắn vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như thể hành động đó không phải do hắn làm.
Tiếp đến là câu hỏi thứ ba:"Nếu người yêu của bạn khen ngợi ai đó trước mặt bạn, bạn có ghen không?"
Ôn Miểu Miểu lần này lại do dự. Cậu thích nghe người khác khen Tịch Mộ Yên nhưng nếu nghĩ đến việc Tịch Mộ Yên khen ngợi ai đó khác thì... Ôn Miểu Miểu cảm thấy lòng mình như đang bị chua xót dâng trào chỉ khi tưởng tượng ra Tịch Mộ Yên nói những lời như "đẹp", "dễ thương" hay "tuyệt vời" với người khác.
Sau một hồi đắn đo, Ôn Miểu Miểu thành thật chọn "Yes".
Sau khi gửi câu trả lời, Ôn Miểu Miểu không kìm được mà lén nhìn Tịch Mộ Yên. Tịch Mộ Yên quay lại, khẽ nói nhỏ: "Anh sẽ không khen người khác đâu."
Ôn Miểu Miểu ngẩn người, nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm thì đã thấy câu trả lời của Tịch Mộ Yên xuất hiện.
Tịch Mộ Yên lại một lần nữa chọn "No".
Lần này, trong cả sáu người, chỉ có mình hắn chọn "No".
Kỳ Dã không nhịn được mà hỏi: "Thầy Tịch, anh... rộng lượng vậy sao?"
Tịch Mộ Yên mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười ôn hòa, lịch lãm như một quý ông, trả lời một cách tự tin: "Tất nhiên rồi, người yêu của tôi có thể tự do khen ngợi ai đó. Đó là quyền của em ấy."
Mọi người: "???"
Lạ thay, có người thật sự tin lời hắn. Người đó không ai khác chính là Ôn Miểu Miểu, cậu thành thật nói: "Anh... Anh Tịch thật sự có lòng rộng lớn!"
Tịch Mộ Yên cảm thấy rất hài lòng, tự chấm cho mình thêm một điểm.
Câu hỏi vẫn tiếp tục, với những tình huống tương tự liên quan đến ghen tuông. Rồi cuối cùng cũng đến câu hỏi cuối cùng:
"Có ai đó đến gần người yêu của bạn và người yêu của bạn còn mỉm cười với người đó. Bạn có ghen không?"
Câu hỏi này rõ ràng khiến hầu hết mọi người sẽ cảm thấy ghen tuông.
Nhưng trong số sáu người, vẫn có một người khác biệt.
Không ai khác ngoài Tịch Mộ Yên...
Kỳ Dã không thể tin nổi mà hỏi: "Thầy Tịch, điều này mà anh cũng nhẫn nhịn được sao?"
Ôn Miểu Miểu cũng không kìm được mà ngước lên nhìn Tịch Mộ Yên.
Tịch Mộ Yên chậm rãi trả lời, ánh mắt vẫn nhìn vào Ôn Miểu Miểu với giọng nói dường như đang tranh công: "Nếu có ai đó đến gần người yêu của tôi, chứng tỏ người yêu tôi rất tuyệt vời. Nếu người yêu tôi mỉm cười với họ, chứng tỏ tôi chưa đủ tốt. Vậy thì tôi còn tư cách gì để ghen chứ?"
Mọi người: "???" Tin nổi không???
Ôn Miểu Miểu nhìn Tịch Mộ Yên với ánh mắt ngưỡng mộ, rồi nói nhỏ: "Anh... anh Tịch, anh thật sự rất giỏi, thậm chí có thể suy nghĩ như vậy..."
Sau khi trò chơi nhỏ kết thúc, lòng ngưỡng mộ của Ôn Miểu Miểu đối với Tịch Mộ Yên tăng thêm tám bậc, còn Tịch Mộ Yên thì vẫn đang đắc ý. Cho đến khi...khi trò chơi kết thúc, thịt nướng cũng vừa chín, Kỳ Dã định đưa một xiên cho Hàn Ngôn nhưng Tần Cầm đã kịp gọi anh ta lại: "Khoan đã, đừng ăn vội, chúng ta vẫn còn một vị khách đặc biệt sẽ tham gia buổi dã ngoại hôm nay!"
Mọi người đều ngạc nhiên, không ai nghĩ rằng còn có phân đoạn này.
Khi vị khách đặc biệt xuất hiện, mọi người lại càng bất ngờ hơn.
Người đến không ai khác chính là Lâm Đình!
Lâm Đình, cùng tuổi với Tịch Mộ Yên, cũng là một Alpha đỉnh cấp. Nếu Tịch Mộ Yên là ảnh đế trẻ tuổi nhất của quốc gia H thì Lâm Đình lại là thị đế trẻ tuổi nhất. Mặc dù khí chất và phong cách của Lâm Đình có phần thua kém Tịch Mộ Yên nhưng về độ nổi tiếng và sự nghiệp, Lâm Đình không hề kém cạnh. Hơn nữa, Lâm Đình còn đóng vai nhiều nhân vật khác nhau và nổi tiếng với sự đa dạng trong diễn xuất.
*Thị đế là danh hiệu dành cho nam diễn viên xuất sắc trong lĩnh vực truyền hình, còn Ảnh đế là dành cho nam diễn viên xuất sắc trong lĩnh vực điện ảnh.
Mặc dù năm người trong nhóm tham gia chương trình đều là những người nổi tiếng có tiếng tăm, không ai trong số họ đến đây để tăng độ nổi tiếng, họ chỉ đơn giản là tham gia để thể hiện tình cảm đôi lứa và nghỉ ngơi thư giãn.
Nhưng tại sao Lâm Đình lại đến đây làm khách mời đặc biệt?
Dù Lâm Đình và Tịch Mộ Yên đều là Alpha và khá nổi tiếng, nhưng thực ra hai người họ chỉ là người quen sơ giao. Ngược lại, Lâm Đình lại thân thiết hơn với Kỳ Dã.
Vì vậy, Kỳ Dã là người đầu tiên phản ứng, lập tức bật hỏi: "Anh Lâm? Sao anh lại đến đây? Anh đang đóng phim ở Côn Thành à?"
Ngoài lý do này ra, Kỳ Dã thật sự không thể nghĩ ra lý do gì để Lâm Đình có mặt ở đây làm khách mời đặc biệt.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Đình mỉm cười và lắc đầu phủ nhận: "Không phải, tôi vừa đáp chuyến bay đến đây hôm nay."
Cả nhóm càng thêm kinh ngạc. Kỳ Dã đùa: "Vậy là anh đặc biệt đến đây để xem chúng tôi thể hiện tình cảm à?"
Lâm Đình chỉ cười nhẹ, sau đó bất ngờ nhìn thẳng vào Ôn Miểu Miểu.
Giây tiếp theo, anh ta thả một quả bom bất ngờ: "Tôi đến đây để gặp Miểu Miểu. Trước đây, khi xem video cậu nhảy trên Weibo, tôi đã bị cuốn hút bởi sự quyến rũ của cậu và sau nhiều suy nghĩ, tôi không thể kiềm chế được mà quyết định phải gặp cậu ngoài đời."
Ôn Miểu Miểu hoàn toàn ngây người.
Cậu đương nhiên biết Lâm Đình là ai, bởi vì Lâm Đình thực sự rất nổi tiếng. Chính vì thế, Ôn Miểu Miểu không ngờ rằng Lâm Đình lại có thể nói ra những lời như vậy!
Cậu ngơ ngác không biết phải phản ứng thế nào, chỉ nhìn Lâm Đình bước thêm vài bước đến gần hơn, chân thành khen ngợi: "Miểu Miểu, điệu nhảy của cậu thật sự rất lôi cuốn."
Ôn Miểu Miểu sững sờ thêm vài giây, sau đó mới nhận ra Lâm Đình đang khen ngợi mình. Vì lịch sự, cậu mỉm cười bẽn lẽn và định nói "Cảm ơn" nhưng vừa khẽ hé môi, chưa kịp nói thì Tịch Mộ Yên đã bước nhanh tới, đứng chắn giữa cậu và Lâm Đình, chặn đứng ánh mắt của hai người.
Cằm của Tịch Mộ Yên căng ra đến mức rõ ràng và ánh mắt hắn nhìn Lâm Đình sắc bén như lưỡi dao, giống như một con thú hoang đang bảo vệ lãnh thổ của mình, sẵn sàng lao vào chiến đấu bất cứ lúc nào.
*Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha ha ha ha! Tiểu Tịch đã "lật thuyền" rồi!
Tiểu Tịch: "Tôi không ghen", "Tôi rất rộng lượng", "Là do tôi chưa tốt..."