Đây là phần thưởng mà chương trình đã chuẩn bị trước. Nếu họ có thể ra khỏi cửa hang này, sẽ được một chuyến xe điện đến điểm cắm trại. Ngược lại, nếu trong thời gian quy định mà không mở được cửa này, họ sẽ phải quay lại từ cửa ban đầu và tự đi bộ đến điểm cắm trại.
May mắn thay, nhờ cú nhảy trời xui đất khiến của Ôn Miểu Miểu, họ đã vô tình kích hoạt được cơ quan và mở được cửa!
Mở được cửa đương nhiên là chuyện tốt nhưng khi nghĩ đến lý do cửa mở và nhớ lại hành động của mình lúc nãy, Ôn Miểu Miểu không dám ngẩng đầu lên...
Ban đầu, việc bị dọa đến mức phải nhảy lên người Tịch Mộ Yên đã đủ xấu hổ rồi nhưng so với chuyện sau đó... Ôn Miểu Miểu cảm thấy, mất mặt chỉ là chuyện nhỏ!
Cậu cậu cậu... Cậu thực sự đã choáng váng đến mức dám hôn lên mặt Tịch Mộ Yên ôi ôi ôi!
Rõ ràng... Rõ ràng đã bảy năm trôi qua, nhưng không hiểu sao, càng ở gần Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu càng dễ dàng trở lại trạng thái như bảy năm trước, như thể bảy năm này chưa từng xảy ra.
Nhưng dù sao thì, dù sao hiện tại cũng không phải là bảy năm trước nữa, Ôn Miểu Miểu không thể ngăn mình nghĩ liệu Tịch Mộ Yên bây giờ sẽ đối xử với cậu như thế nào?
Liệu Tịch Mộ Yên có nghĩ rằng cậu cố tình giả vờ ngây ngô, thực ra là có ý đồ tiếp cận Tịch Mộ Yên như một tiểu yêu tinh không?
Hoặc... liệu Tịch Mộ Yên có thấy phiền khi bị cậu hôn không? Ôn Miểu Miểu nhớ rõ, người ta thường nói Tịch Mộ Yên hiện tại rất sạch sẽ, cực kỳ chú trọng, thậm chí bị vô tình chạm vào tay thôi cũng phải đi rửa ngay. Nhưng vừa nãy... vừa nãy cậu còn để lại nước miếng trên mặt Tịch Mộ Yên ôi ôi ôi!
Ôn Miểu Miểu mải nghĩ đến mức khuôn mặt nhỏ lúc đỏ lúc trắng, thậm chí không nhận ra xe điện đã tới.
"Miểu Miểu." giọng nói nhẹ nhàng của Tịch Mộ Yên vang lên trên đầu cậu: "Miểu Miểu? Tỉnh lại nào, xe điện tới rồi."
Sau khi ngẩn ngơ vài giây, Ôn Miểu Miểu mới giật mình tỉnh lại, cậu nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn Tịch Mộ Yên một cái rồi vội vàng cúi xuống, bước nhanh lên xe điện và chọn hàng ghế cuối cùng.
Xe điện có bốn dãy ghế, lúc này chỉ có tài xế ngồi ở hàng ghế đầu, còn ba hàng ghế còn lại đều trống.
Ôn Miểu Miểu cố tình ngồi ở hàng cuối, cậu nghĩ rằng Tịch Mộ Yên chắc sẽ chọn ngồi ở dãy phía trước.
Dù sao... Dù sao sau khi bị cậu hôn, Tịch Mộ Yên vẫn luôn im lặng, Ôn Miểu Miểu không biết liệu Tịch Mộ Yên có đang giận hay không.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Tịch Mộ Yên đã bước tới, khom lưng ngồi ngay bên cạnh Ôn Miểu Miểu.
Ôn Miểu Miểu giật mình, theo bản năng rụt về phía bên cạnh.
Nhưng như thể Tịch Mộ Yên có đôi mắt phía bên kia, ngay khi Ôn Miểu Miểu vừa rụt lại, cậu đã nghe thấy hắn hỏi với giọng trầm: "Trốn cái gì?"
Giây phút này, khuôn mặt nghiêm túc của Tịch Mộ Yên vẫn căng thẳng, hàm răng siết chặt, cơ thể căng cứng. Ba từ hắn nói ra như thể bị ép từ cổ họng ra, trông hắn như một con thú hoang phải kiềm chế trước một con mồi ngon lành, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Nhưng Ôn Miểu Miểu không biết điều đó, cậu có nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng nổi nguyên nhân thực sự khiến Tịch Mộ Yên im lặng!
Nghe Tịch Mộ Yên hỏi vậy, lông mi dài của Ôn Miểu Miểu khẽ run rẩy, cậu lập tức không dám động đậy.
Một lát sau, cậu không để ý đến máy quay phía trước, mím đôi môi hồng hào rồi nhỏ giọng mở lời xin lỗi: "Tịch... thầy Tịch, em xin lỗi..."
Nhưng cậu vừa nói được vài từ thì nghe thấy tiếng cười trầm của Tịch Mộ Yên vang lên.
Ôn Miểu Miểu ngay lập tức im lặng, những ngón tay mảnh khảnh lại xoắn vào nhau, đôi mắt to tròn đầy lo lắng, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa tiếng cười của Tịch Mộ Yên là gì.
Tịch Mộ Yên thật sự cười vì quá buồn cười. Ánh mắt hắn từ từ lướt xuống từ đỉnh đầu nhỏ xíu của Ôn Miểu Miểu, qua chiếc mũi nhỏ đáng yêu và dừng lại trên đôi môi hồng hồng đang mím chặt...
Khi ánh mắt chạm đến đôi môi ấy, cảm giác mềm mại ẩm ướt của khoảnh khắc trước đó như lập tức dội về tim Tịch Mộ Yên.
Ánh mắt Tịch Mộ Yên trở nên càng sâu thẳm hơn, yết hầu hắn khẽ động rồi bất ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh nhất có thể, hắn hỏi nhỏ: "Miểu Miểu, em là kẻ lừa đảo à? Vừa mới hôn anh một cái, giờ lại không gọi anh là anh Tịch?"
Bộ dạng này quả thật giống như một chú mèo con, lúc trước còn ngoan ngoãn đưa cá khô, nhưng ngay sau đó lại rụt móng vuốt nhỏ về.
Không ngờ Tịch Mộ Yên lại nói thẳng ra chuyện "hôn anh một cái", Ôn Miểu Miểu lập tức đỏ mặt tía tai, vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, lời nói cũng lắp bắp: "Không... Không phải, em chỉ... chỉ sợ anh giận..."
Ôn Miểu Miểu không nói rõ tại sao lại sợ nhưng cậu tin rằng với sự tinh tế của Tịch Mộ Yên, hắn chắc chắn sẽ hiểu ngay.
Nhưng ngay khi ý nghĩ này lóe lên, Ôn Miểu Miểu lại nghe Tịch Mộ Yên hỏi nhỏ: "Vì sao em lại sợ anh giận?"
Ôn Miểu Miểu: "..."
Cứu với... Tịch Mộ Yên thực sự không phải cố ý hỏi vậy sao!
Dù trong lòng nghĩ thế, bên ngoài Ôn Miểu Miểu vẫn rất ngoan ngoãn, không dám chất vấn Tịch Mộ Yên, giọng nói nhỏ hơn nữa, gần như thì thầm từ kẽ môi: "Em... sợ anh, sợ anh giận vì em đã hôn anh..."
Nghe được điều mình mong đợi, Tịch Mộ Yên cảm thấy thỏa mãn một cách kỳ lạ. Hắn nhướng mày và nói: "Nếu em lại gọi anh là thầy Tịch thì anh thật sự sẽ giận đấy."
Ôn Miểu Miểu: "!"
Vậy có nghĩa là... Tịch Mộ Yên không giận vì bị cậu hôn sao?
Trong lòng Ôn Miểu Miểu nhen nhóm một tia hy vọng, cậu ngoan ngoãn sửa lại cách gọi rồi định xin lỗi tiếp: "Tịch... anh Tịch, em xin..."
Nhưng Tịch Mộ Yên lại ngắt lời cậu một lần nữa. Hắn giơ ngón trỏ lên, đặt nhẹ lên môi ra hiệu "suỵt", rồi với giọng trầm ấm nói: "Nếu em xin lỗi nữa, anh thật sự sẽ giận đấy."
Đôi mắt to tròn của Ôn Miểu Miểu chớp chớp đầy bối rối.
Vậy... không cần xin lỗi sao?
Nhìn thấy nét mặt mơ màng của Ôn Miểu Miểu, Tịch Mộ Yên thở dài nhẹ nhàng, sự tức giận ban nãy dần tan biến. Giọng nói của hắn thêm phần bất lực nhưng rất chân thành: "Miểu Miểu, anh không giận. Ngược lại, anh rất vui, anh rất thích phần thưởng em vừa tặng."
Ôn Miểu Miểu: "!!!"
Tịch Mộ Yên không chỉ không giận, không khó chịu, không nghĩ cậu là kẻ xảo trá mà còn rất vui, rất thích sao!
Điều này quá khó tin, cậu... cậu không phải đang nằm mơ chứ!
Nhìn vào đôi mắt tròn xoe như quả nho tím của Ôn Miểu Miểu, từ bối rối, ngạc nhiên rồi lại càng mơ hồ hơn, Tịch Mộ Yên không kìm được mà cau mày, cuối cùng hỏi: "Miểu Miểu, em đang nghĩ gì vậy?"
Ôn Miểu Miểu còn đang ngẩn ngơ, vô tình nói ra điều đang nghĩ trong lòng: "Em... em thấy chuyện này quá không chân thật, cứ như đang nằm mơ vậy!"
Tịch Mộ Yên lập tức cảm thấy tim mình chùng xuống, một cảm giác chua xót dâng lên.
Miểu Miểu của hắn không nên như thế này.
Miểu Miểu của hắn nên táo bạo hơn, tinh nghịch hơn và rạng rỡ hơn rất nhiều.
Nhưng điều đó Tịch Mộ Yên không thể nói ra.
Vì để làm cho "chú thỏ nhút nhát" này trở lại thành "chú mèo nhỏ tinh nghịch", cần phải có thời gian và sự nỗ lực không ngừng, chứ không phải bằng sự chất vấn hay nóng nảy.
Vì vậy giọng nói của Tịch Mộ Yên trở nên trầm hơn, gần như dịu dàng hết mức, hắn nói nhẹ nhàng: "Miểu Miểu, anh nghĩ... em đã tặng anh một phần thưởng, anh cũng nên đáp lễ em."
Đôi lông mi dài của Ôn Miểu Miểu lại khẽ run rẩy, cậu theo bản năng hỏi: "Đáp lễ... đáp lễ gì ạ?"
Lần này, Tịch Mộ Yên không trả lời ngay, nhưng giây sau đó hắn đưa ra câu trả lời bằng hành động ——
Tịch Mộ Yên nhẹ nhàng giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, chạm nhẹ vào môi mình, nhưng lần này không phải là "suỵt", mà là một nụ hôn nhẹ nhàng.
Sau đó, khóe môi anh cong lên, đón lấy ánh mắt mơ hồ của Ôn Miểu Miểu, hắn khẽ chạm ngón tay vừa hôn lên vào má của Ôn Miểu Miểu rồi thì thầm bên tai cậu: "Đáp lễ."
Tạm dừng một chút, Tịch Mộ Yên trầm giọng hỏi: "Miểu Miểu, bây giờ em có thấy thật hơn chưa?"
Ánh mắt Ôn Miểu Miểu trống rỗng, một lúc sau cậu đưa tay chạm vào chỗ vừa bị Tịch Mộ Yên chạm nhẹ, ngẩn ngơ đáp: "Bây giờ... bây giờ lại càng giống đang mơ hơn!"
*Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tịch hôm nay vẫn làm người sao?