• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng của Tịch Mộ Yên vốn đã rất dễ nghe, như một ly rượu ngon len lỏi vào lòng, thêm vào đó lúc này giọng hắn còn khàn khàn vì cảm xúc, lại còn hát bài hát như thế này... Thật sự làm người ta không thể chịu nổi!

Sau khi Tịch Mộ Yên hát xong một bài, Ôn Miểu Miểu - người trước đó còn lộ nửa khuôn mặt ra ngoài chăn, bây giờ gần như đã hoàn toàn chui vào trong. Chỉ còn lộ ra một cái đầu nhỏ tím tím, tóc tai bù xù.

Trốn trong chăn dày, Ôn Miểu Miểu cảm thấy tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết. Như thể có ai đó đang gõ liên tục vào trái tim cậu.   

Hơn nữa... Dù chăn có dày đến mấy, vẫn không thể che giấu được mùi hương tin tức tố của Tịch Mộ Yên, hương Brandy nồng nàn đó cứ nhẹ nhàng từng đợt từng đợt xâm nhập vào ổ chăn, bao vây lấy Ôn Miểu Miểu.

Ôn Miểu Miểu không thể kiềm chế được, trong chăn cậu siết chặt tấm ga giường.

Tại sao... Tại sao Tịch Mộ Yên lại chọn hát bài này cơ chứ!!!

Biết trước thế này... Biết trước thì đã không để Tịch Mộ Yên hát rồi!!!

"Miểu Miểu" giọng nói khàn khàn của Tịch Mộ Yên bỗng vang lên ngay trên đầu Ôn Miểu Miểu, ngay sau đó, một góc chăn bị hất lên, ánh mắt của Tịch Mộ Yên quét qua dưới chăn, giọng nói vẫn rất nghiêm túc: "Trùm kín như vậy sẽ ngộp mất."

Lúc này Ôn Miểu Miểu thật sự như dị ứng với Tịch Mộ Yên, chỉ cần nghe giọng hắn là cảm thấy cả người tê rần như bị điện giật. Nghe hắn nói, Ôn Miểu Miểu theo bản năng muốn trốn nhưng không còn chỗ nào để trốn cả. Trong lúc hoảng loạn, cậu úp mặt vào gối, xoay người thì cánh tay vô tình chạm nhẹ vào tủ đầu giường bên cạnh.

Không biết bên trong ngăn kéo có thứ gì nhưng khi đụng vào phát ra một tiếng động rất nhỏ.

Ôn Miểu Miểu chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị Tịch Mộ Yên nắm lấy.

"Đụng vào đâu?" Giọng Tịch Mộ Yên ngay lập tức trở nên lo lắng: "Có đau không?"

Ôn Miểu Miểu lắc đầu, thật thà đáp: "Không đau."

Chỉ là đụng nhẹ vào thôi, cậu không thấy đau chút nào.

Tuy vậy, Tịch Mộ Yên vẫn nhìn thấy một mảng da nhỏ trên cánh tay của Ôn Miểu Miểu ửng đỏ.

Lông mày của Tịch Mộ Yên liền nhíu lại.

Theo ánh mắt của Tịch Mộ Yên nhìn xuống, Ôn Miểu Miểu cũng thấy được mảng da đổi màu của mình.

Đang chuẩn bị nói thêm "Không sao đâu" để Tịch Mộ Yên yên tâm thì bất ngờ, Tịch Mộ Yên cúi xuống.

Ngay sau đó, cánh tay của Ôn Miểu Miểu cảm nhận được một làn khí ấm áp phả lên.

Môi của Tịch Mộ Yên rất gần nhưng lại cách ra một chút, không thực sự chạm vào làn da mịn màng của Ôn Miểu Miểu.   

Hắn thổi nhẹ nhàng lên đó rồi ngồi dậy, nhìn xuống Ôn Miểu Miểu, đôi mắt sâu thẳm hơi cong lên rồi mỉm cười: "Ca ca thổi thổi, đau đau bay đi."

Câu nói này nghe thì chỉ như một lời an ủi trẻ con nhưng vào lúc này, khi được Tịch Mộ Yên nói ra, lại có một cảm giác khác lạ không thể diễn tả.

Ôn Miểu Miểu rất khó hiểu nhưng ngay khi nghe câu đó, cậu cảm thấy cả cánh tay mình tê dại, thậm chí những ngón chân cuộn lại dưới lớp chăn cũng không thể kiểm soát được.

Để đánh lạc hướng suy nghĩ, Ôn Miểu Miểu lập tức ngồi dậy, giơ tay với lấy ngăn kéo của tủ đầu giường.

Mặc dù khả năng rất nhỏ nhưng Ôn Miểu Miểu vẫn lo lắng, sợ rằng vừa rồi mình đã vô tình làm hỏng thứ gì trong ngăn kéo. Cậu muốn tự mình kiểm tra để yên tâm.

Tuy nhiên, khi ngăn kéo được kéo ra và nhìn thấy rõ những món đồ bên trong, đôi mắt trong sáng của Ôn Miểu Miểu bỗng chốc phủ đầy sương mù, ngơ ngác và mơ hồ.

"Đây... đây là cái gì vậy?" Ôn Miểu Miểu ngước lên nhìn Tịch Mộ Yên với ánh mắt do dự, theo bản năng tìm câu trả lời từ hắn. Trong ngăn kéo có những món đồ như tai mèo, đuôi mèo, còng tay, dây xích kim loại, và lông vũ...

Tịch Mộ Yên bỗng nhiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Vào khoảnh khắc này, Tịch Mộ Yên thật sự muốn gọi điện cho Tần Cầm để phàn nàn về việc họ đã chọn phòng như thế nào! Liệu đây có phải là phòng đứng đắn không?"

Đây là những món đồ chơi nhỏ." Tịch Mộ Yên kiềm chế ánh mắt mình, trả lời như một người lớn đáp lại sự tò mò của một đứa trẻ: "Sau này em sẽ hiểu."

Không hài lòng với câu trả lời đó, Ôn Miểu Miểu vô thức bĩu môi.

Cậu ngập ngừng một lát, cuối cùng không kìm được mà chọn lấy thứ có vẻ bình thường nhất - chiếc băng đô tai mèo.

Cầm lên và giơ về phía Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu hỏi với giọng đầy nghi hoặc: "Đây chẳng phải chỉ là băng đô thôi sao? Mà... dùng nó để chơi như thế nào?"

Ôn Miểu Miểu là kiểu người, một khi đã quyết định thì sẽ làm cho đến nơi đến chốn. Vì vậy, nếu cậu đã quyết tâm muốn cùng Tịch Mộ Yên thử xem có thể sống hòa hợp như trước đây hay không, thì nhất định sẽ luôn tìm cách chứng minh điều đó.   

Lần này cũng không phải ngoại lệ.

Thấy Tịch Mộ Yên không trả lời, Ôn Miểu Miểu liền kéo nhẹ vạt áo choàng của hắn, giọng nói mềm mại hơn, nài nỉ: "Anh... anh à, nói cho em biết được không?"

Tịch Mộ Yên nhắm mắt lại, cố kìm chế, răng cắn chặt bật ra một tiếng chửi thề.

Thật khó chịu.

Lý trí rất rõ ràng rằng trả lời chỉ làm mình thêm khó chịu nhưng sự ham muốn mãnh liệt của một Alpha đang dâng trào khiến Tịch Mộ Yên không thể kiềm chế được. Giọng hắn khàn khàn, dụ dỗ: "Vậy em đeo nó lên, để anh xem nào."

Ôn Miểu Miểu hoàn toàn không nghi ngờ gì Tịch Mộ Yên, hơn nữa cậu không nghĩ rằng việc đeo một chiếc băng đô tai mèo lại có gì phải đề phòng.

Nghe Tịch Mộ Yên nói vậy, Ôn Miểu Miểu lập tức không do dự, đeo chiếc băng đô tai mèo lên đầu mình.

Chiếc tai mèo có màu trắng tinh khôi, kết hợp với mái tóc màu tím khoai môn của Ôn Miểu Miểu càng tạo nên sự hài hòa, rất phù hợp.

Tịch Mộ Yên không thể rời mắt khỏi cậu.

Yết hầu của Tịch Mộ Yên khẽ chuyển động, giọng khàn khàn thốt lên: "Rất hợp với em."

"Bé mèo của anh."

Bốn từ cuối cùng Tịch Mộ Yên không nói ra, chỉ gọi thầm trong lòng.

Không kiềm chế được, hắn giơ tay lên, ngón tay thon dài khẽ chạm vào đôi tai mèo trên đầu Ôn Miểu Miểu.

Chất liệu rất tốt và mềm mại.

Tịch Mộ Yên nhẹ nhàng vuốt ve bằng lòng bàn tay.

Ôn Miểu Miểu nghiêng đầu, không thể nhịn được mà tiếp tục hỏi: "Vậy chơi như thế nào?"

Ôn Miểu Miểu hoàn toàn không biết mình lúc này trông ra sao. Đầu cậu hơi nghiêng, đôi tai mèo theo động tác khẽ rung rinh, đôi mắt to tròn trong veo như đá obsidian đen, mọi cảm xúc đều không thể giấu giếm, từ tò mò, nghi ngờ đến sự tin tưởng...

Bàn tay của Tịch Mộ Yên bỗng hạ xuống, khẽ che trước mắt Ôn Miểu Miểu.

"Miểu Miểu." Tịch Mộ Yên giọng trầm khàn: "Đừng nhìn anh như vậy."

Ôn Miểu Miểu không hiểu tại sao, lông mi dài khẽ rung động, chạm nhẹ vào bàn tay của Tịch Mộ Yên, càng làm rung động trái tim hắn.

"Tại... tại sao?" Ôn Miểu Miểu hỏi nhỏ nhẹ.   

Bởi vì như vậy khiến hắn cảm thấy chính mình như một người cầm thú mất.

Tịch Mộ Yên tự cười chế giễu trong lòng.

Tuy nhiên, đôi mắt bị che khuất khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Miểu Miểu càng nổi bật hơn - chiếc mũi nhỏ xinh xắn, hơi ửng đỏ, đôi gò má bầu bĩnh, phấn hồng và đôi môi mềm mại, đầy đặn...

Mỗi chi tiết đều như chứa đầy mật ngọt chết người.

Tịch Mộ Yên bỗng rụt tay lại.

"Không có gì đâu." hắn quay người đi nhanh, giọng nói còn khàn hơn trước nhiều: "Khuya rồi, Miểu Miểu, em nên ngủ đi."

Nói xong, hắn không đợi Ôn Miểu Miểu đáp lại mà nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Ôn Miểu Miểu ngồi ngơ ngác trên giường, cảm nhận được trong không khí vẫn còn thoảng mùi hương Brandy, lắng nghe tiếng nước từ trong phòng tắm vang lên, cuối cùng chậm rãi hiểu ra điều gì đó...

Nhưng mà, nhưng mà chuyện này thì liên quan gì đến chiếc băng đô tai mèo cơ chứ?!

Dù vẫn chưa hiểu rõ nhưng Ôn Miểu Miểu vội vàng dùng hai ngón tay nhỏ đỏ hồng gỡ nhanh chiếc băng đô tai mèo trên đầu, ném vào ngăn kéo tủ đầu giường rồi mạnh mẽ đóng lại ngăn kéo, như thể đang đóng lại một thứ mê dược không lường trước được.

Không dám nghĩ nữa, càng không dám hỏi, Ôn Miểu Miểu ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại.

Ban đầu, cậu nghĩ mình sẽ khó ngủ lắm nhưng khi sự hưng phấn từ từ lắng xuống, sức lực của Omega vốn dĩ có hạn, cảm giác mệt mỏi dần dần ập đến.

Thêm vào đó, hương Brandy trong không khí cũng trở nên nhạt dần, không còn mạnh mẽ xâm chiếm nữa, mà lại mang đến một cảm giác an lành. Bên cạnh hương rượu êm dịu đó, Ôn Miểu Miểu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ....

Khi Tịch Mộ Yên tắm xong bước ra sau nửa giờ dưới vòi nước lạnh, Ôn Miểu Miểu đã ngủ từ lâu.

Cậu ngủ rất say, giữa hai hàng lông mày giãn ra, hơi thở đều đặn.

Tịch Mộ Yên đứng bên giường, cúi mắt nhìn cậu thật lâu.

Sau một hồi, hắn nhẹ nhàng giơ tay tắt đèn trần, chỉ để lại chiếc đèn ngủ nhỏ bên giường, tỏa ra ánh sáng ấm áp, không quá sáng nhưng đủ để chiếu lên má Ôn Miểu Miểu, lộ ra những sợi lông tơ mỏng manh trên làn da cậu.

Đáng yêu đến phát điên.   

Cánh tay của Tịch Mộ Yên từ từ di chuyển, nhẹ nhàng kéo ngăn kéo tủ đầu giường.

Ánh mắt hắn thoáng lướt qua chiếc đuôi mèo màu trắng, cuối cùng dừng lại ở một cặp còng tay màu đen tuyền.

Tịch Mộ Yên đưa cặp còng tay lại gần, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay của Ôn Miểu Miểu đang tự nhiên thả lỏng trên chăn.

Màu đen tuyền, tương phản hoàn toàn với sự ngây thơ tuyệt đối của Ôn Miểu Miểu, tạo nên một sự đối lập đầy kịch tính, thật thu hút mà cũng đầy mê hoặc.

Trong đầu hắn đã bắt đầu hình dung dáng vẻ của Ôn Miểu Miểu khi chiếc còng tay này ôm lấy cổ tay của cậu.

Da của Ôn Miểu Miểu quá mịn màng, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể đỏ lên, huống hồ là bị ma sát bởi kim loại lạnh cứng này?

Chắc chắn sẽ làm da cậu đỏ hẳn lên, thậm chí có thể trầy xước nhẹ.

Yếu đuối đến không tưởng nhưng lại đẹp đến động lòng.

Tịch Mộ Yên siết chặt chiếc còng tay trong tay mình, cơ bắp dưới lớp áo choàng căng cứng đến cực độ, hàm răng nghiến chặt.

Như thể hắn đang chống lại một cảm xúc bùng nổ sắp trào ra từ sâu thẳm trong lòng, thậm chí gân xanh trên thái dương cũng nổi lên.

Không biết đã phải giằng co với bản thân bao lâu, cuối cùng, Tịch Mộ Yên thở ra một hơi dài, xoay người, đặt chiếc còng tay trở lại ngăn kéo và đóng lại.

Giống như đóng sập con thú hoang dã đang gào thét trong lòng mình.

Không được.

Đây là con mèo nhỏ đáng yêu mà hắn đặt ở vị trí quan trọng nhất trong trái tim mình.

Quỳ một gối bên mép giường, Tịch Mộ Yên cúi xuống, tư thế gần như kính cẩn, nhắm mắt nhẹ nhàng hôn lên mu bàn chân trắng nõn của Ôn Miểu Miểu.

Như thể hắn đang hôn lên thần linh của mình.   

Sau đó, Tịch Mộ Yên đắp chăn kín cho Ôn Miểu Miểu rồi bước ra khỏi phòng với hộp thuốc trong tay....

Hút liên tục hai điếu thuốc, gió đêm và nicotin cuối cùng cũng giúp Tịch Mộ Yên bình tĩnh lại đôi chút.

Hắn đứng ở hành lang thêm năm phút, cho đến khi mùi khói thuốc trên người tan dần rồi quay trở lại phòng.

Đi đến bên giường từ phía bên kia, hắn nằm xuống, quay lưng về phía Ôn Miểu Miểu, nhắm mắt.

Suốt quá trình đó, Tịch Mộ Yên không nhìn Ôn Miểu Miểu lần nào, càng không chạm vào cậu.

Đương nhiên, chiếc giường này cũng đủ rộng để không ai chạm vào ai.

Dù vậy, đại não của hắn vẫn hoạt động mạnh mẽ, cố gắng hết sức để bỏ qua hơi ấm, nhịp thở, thậm chí là nhịp tim của người nằm gần đó.

Cố gắng bỏ qua hương nho nhẹ nhàng thoang thoảng trong không khí.

Tịch Mộ Yên thậm chí vô thức nhớ lại những lời thoại từ bộ phim mình đã từng xem.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng, Tịch Mộ Yên mới bắt đầu cảm nhận được một chút buồn ngủ hiếm hoi.   

Nhưng rồi, ngay giây tiếp theo...

Một luồng nhiệt ấm áp bỗng nhiên từ phía sau truyền tới.

Ôn Miểu Miểu như một bé gấu túi nhỏ, bốn chi quấn chặt lấy hắn.

Tịch Mộ Yên đột ngột mở mắt.

Nhưng chưa kịp làm gì thêm...

Ôn Miểu Miểu dường như đang mơ thấy món gì ngon, bất chợt hé lưỡi, nhẹ nhàng liếm qua sau gáy của Tịch Mộ Yên.

Nơi đó chính là tuyến thể, một vị trí vô cùng nhạy cảm và được che giấu cẩn thận của Alpha.

*Tác giả có lời muốn nói: 

Tiểu Tịch: Miểu Miểu là muốn mạng tôi mà! 【x】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK