Cô mở mắt, đưa hai bàn tay ra phía trước cười cười
-Thì ra chết là thế này
Ngước nhìn lên, Phi Dao thấy có người nhìn mình rồi khinh bỉ lướt qua.
Trong phút chốc Phi Dao thấy người này giống Kaiba đến lạ. Từ cách ăn mặc, ngoại hình đến biểu cảm. Cô thầm nghĩ "cosplay thôi mà giống thế nhở"
Bỗng có một cậu bé đến vỗ vai cô
-Chị ơi, chị có sao không?
Cô xoa đầu cậu bé
-Ùm, không sao cả. Mà nhóc có thấy người lúc nãy không? Người ấy là chuyên gia cosplay à?
-Người vừa đụng chị á? Anh ấy là anh trai em, chủ tịch tập đoàn Kaiba chứ có cosplay gì đâu
Nói xong thằng bé nhìn cô như một người Việt mà không biết đến Truyện Kiều, người Liên Xô mà không biết đến Ca-chiu-sa vậy
(Thằng bé này là em trai của nam chính, 2 anh em vô cùng yêu thương nhau. Cậu nhóc tên là Mokuba)
-Vậy em là Mokuba? Có nhầm không? Haha
Mokuba phùng má
-Chị thử nhìn xung quanh xem, hình quảng bá của anh hai em treo đầy đấy
Cô lúc này mới đưa mắt nhìn xung quanh. Toàn là biển quảng cáo tiếng Nhật, cả đường phố cũng thiết kế kiểu Nhật nốt! Chuyện gì đang xảy ra đây?! Ai giúp cô cho cô một câu trả lời với
Trong lúc cô thẫn thờ nhìn xung quanh, Mokuba khẽ lắc đầu thở dài rồi lướt qua cô, thầm nghĩ "bị thần kinh cũng thật tội nghiệp"
Một thoáng sau, cô mới nhớ đến Mokuba, nhưng vừa quay lại là thằng nhóc đã đi về nơi xa
Đột nhiên, phía sau cô một đoàn vệ sĩ xuất hiện. Một người cao lớn tỏ vẻ là thủ lĩnh đến trước mặt cô cung kính
-Xin mời tiểu thư quay về, chủ tịch đang chờ cô
-Chủ tịch gì? Mấy người muốn bắt cóc tôi tống tiền đúng không? Tôi là sinh viên nghèo, nợ nần chất cao hơn núi Thái Sơn, mấy người tìm ai nhà giàu thì bắt đi hen
Biểu cảm ông ta lộ ra mười phần khó xử
-Tiểu thư, mong người đừng nói giỡn. Nội bộ cánh tiểu thư đang vận cũng đủ cơm cho chúng tôi trong hơn 2 tháng rồi. Tiểu thư, mời cô lên xe, kẻo trễ chúng tôi lại bị quở mắng
Cô mỉm cười. Biết đâu cô giống mấy nữ chính trong ngôn tình, xuyên vào gặp nam sủng, hâha so với cuộc sống sinh viên, làm tiểu thư ở đây thập phần hơn hẳn. Cô bất giác nhìn bộ váy xinh đẹp trên người mỉm cười