• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Này này, anh đang lấy chính tính mạng của bản thân ra đùa sao? Cô đang nghiêm túc giúp anh mở đường máu chạy thoát đấy, anh lại thản nhiên đùa nghịch, không đem sự lo lắng của cô để trong tầm mắt. Anh... chọc tức chết cô mà....

Bỗng 1 loạt tiếng chân người phát lên, mỗi lúc một gần. Cô còn chưa kịp định dạng việc gì đang xảy ra, đám người Rum đều bị một nhóm người vận âu phục đen dí súng vào đầu. Riêng Rum bị đánh một cú vào yết hầu đau đến ngã xuống đất, đầu bị chân một ai đó giẫm lên.

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn kỹ lại, hóa ra là Mokuba

Anh khoanh tay trước ngực, mi tâm nheo lại

-Này, trễ quá đấy!

Thằng nhóc cười cười, gãi đầu nói:

-Em phải huy động lực lượng đấy, vừa đến nơi liền chẳng thấy anh đâu, em phải đi kiếm nữa. Nếu anh ở yên thì em đến sớm hơn rồi.

Anh mỉm cười, vòng tay qua ôm cô tư phía sau, cái cằm đặt trên đỉnh đầu cô dụi dụi

-Còn không phải tại cô gái ngốc này tự dưng chạy tới gây họa sao?

Cô ngây ngốc, chuyện gì đang xảy ra đây? 

-Nghĩa là, anh biết rồi sao?

-Ừ, anh đang chờ thằng nhóc này kêu người đến, bỗng dưng em chạy đến, anh mới nghĩ, hay là lấy em nhử tên đầu sỏ ra cũng tốt.

Anh đưa mắt liếc nhìn Rum thống khổ dưới chân Mokuba, thật là sảng khoái.

Cô mềm lòng, đưa mắt cầu xin Mokuba

-Dù gì Rum cũng lớn hơn em, bỏ chân ra được không?

Chịu không nổi ma lực của chị dâu, cậu vừa nhấc chân lên thì bên dưới vang lên yếu ớt

-Không cần em cầu xin thay anh!

-Chị hai, là tên này nhá....Chị đừng trách em

Cậu dí cây súng hắn vừa làm rớt vào sau gáy. Mồ hôi túa ra phủ một tầng. Trông Rum lúc này thật sự rất tệ hại,so với vẻ hào nhoáng phong lưu thời cô vừa gặp hắn hoàn toàn đối lặp.

-Em thương tiếc hắn sao?

-Không, chỉ là...

Rum nhếch môi, đôi mắt mệt mỏi nhìn thẳng vào cô

-Hôm nay anh thua, anh chấp nhận hình phạt. Em nghĩ anh thảm hại đến mức cần một cô gái cầu xin thay anh sao?

-Kaiba, anh tha cho anh ấy được không? 

Anh mỉm cười, bước đến bên cạnh Rum, anh lấy cây chủy thủ mang theo bên người, đoạn giật áo Rum lên, rạch bên ngực trái hắn một đường.

-Vết rạch này là để mày khắc cốt ghi tâm ngày hôm nay. Nhớ rõ, mày luôn thua tao về tất cả mọi mặt.

Anh khẽ cười, vỗ vỗ lên gương mặt Rum vài cái.

Máu từ ngực Rum túa ra, không khí phảng phất một mùi máu tanh khó chịu. Cô bụm miệng, vội chạy tới một góc.

"Nôn"

Thật sự bỗng dưng rất buồn nôn. Cô bị mấy ngày nay, thật khó chịu!

-Kyoko, em có sao không? Có phải bị kích động? Anh đưa em đến bệnh viện.

-Anh hai yên tâm đi đi, chỗ này em giải quyết

Cô vẫn không yên tâm

-Mokuba, đừng làm gì quá phận

Cậu khịt mũi, cười

-Em chỉ mượn chúng làm bao cát một lát cho em tập Quyền Anh, xong em thả ra liền.

Đầu cô như quay cuồng, thân thể không còn sức ngã vào người anh. 

Khỏi phải nói, anh hoảng như gà mắc tóc. Vừa vào cổng bệnh viện đã hét vang

-Mau kêu người giỏi nhất ra đây! Nhanh lên!

Anh khẩn trương quá đỗi làm cô vừa ngại vừa hạnh phúc

-Anh.... em không có gì nghiêm trọng

Bác sĩ Mio là người giỏi nhất ở đây, Mio hỏi cô một vài câu, liền mỉm cười rồi đưa cô đi xét nghiệm. 

Sau một hồi lâu, Mio bảo 2 người vào phòng.

Chưa kịp yên vị, miệng cô đã líu lo

-Có rồi phải không?

Mio gật đầu nhanh chóng. Sau đó cầm lấy một miếng giấy hẹn hướng cô đưa

-Nhớ đến khám định kỳ. Tránh hoảng sợ, va chạm mạnh, làm việc nặng, kiêng đồ mỡ.....

Anh nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa, giọng nói run run như mất kiềm chế

-Cô ấy bệnh gì? Sao phải tái khám, phải kiêng cử?

Mio và cô đều sốc trước anh, anh thông minh như vậy, hóa ra trong chuyện này thật sự ngu ngốc.

-Đây là bệnh mà cặp vợ chồng nào cũng muốn, nhất là 2 người

Anh tức đến gằn giọng từng chữ

-Rốt cuộc là bệnh gì? Sao chúng tôi lại muốn? Có nguy hiểm?

Mio nhịn đến cùng cực, rốt cuộc vẫn phải cười. Xem ra chủ tịch các cô EQ quá thấp rồi

Cô cầm tay anh đặt lên vùng bụng mình bằng phẳng, miệng ghé sát vào tai anh nói nhỏ

-Em bị bệnh...phải mang kết tinh tình yêu của chúng ta trong bụng, sau 9 tháng 10 ngày mới được sinh nó ra, phải nuôi tiểu Kaiba của chúng ta đến lớn.... Căn bệnh này em nguyện ý bị bệnh.

Anh cảm thấy tai mình ù đi..... Một đứa trẻ mồ côi bị hắt hủi như anh, một người chỉ có công việc không quan tâm mọi người như anh.... cuối cùng cũng có thể có một gia đình nhỏ?

-Thật chứ?

Đáp lại anh, là cái gật đầu chắc nịch của Mio và nụ cười hạnh phúc của cô

-Vậy, trong thời gian cô ấy mang thai....Tôi có thể hay không muốn cô ấy?

Nà ní.....Anh điên sao? Cô trừng mắt nhìn anh, tay nhéo vào đùi anh thật mạnh. Nhưng có vẻ anh hạnh phúc đến quên đi đau đớn rồi....

-Được-Mio trả lời dứt khoát-Nhưng không được mạnh quá, sẽ động thai. Cô ấy mang đã 10 tuần, anh nhịn thêm 4 tuần nữa đi rồi muốn làm gì thì làm. 

Anh nhảy dựng lên, vui mừng hiện rõ lên mặt. Anh hôn lên trán cô, nỗi hạnh phúc sắp được làm cha ngập tràn trong tim anh, vả lại, anh còn có thể muốn cô, không phải ăn chay lâu quá.

-Cô tên Miyawaki Mio?

Mio nhìn anh, khẽ gật đầu

-Hảo.... Cô Mio.... Tôi lập tức tăng lương gấp đôi cho cô! Từ nay phiền cô chăm sóc tốt cho vợ con tôi. Đãi ngộ cô nhất định sẽ không thiếu a~~

-Đương nhiên tôi sẽ chăm sóc cô ấy tốt.... Đợi mẹ tròn con vuông, khao tôi một bữa là được!

Anh nhìn cô đang xoa xoa chiếc bụng phẳng lì mà mỉm cười, lòng anh tự nhủ, nhất định phải cố gắng đối xử cô thật tốt. Bởi vì, cô đã lấp đầy tất cả khoảng trống trong tim anh, mà kể cả ngôi nhà anh, vì cô mà đã bớt đi sự trống trải không đáng có rồi.

Anh tưởng tượng đến cảnh anh ngồi làm việc, Mokuba thì ngồi bên cạnh tập cho con anh gọi "Ba", cô đeo tạp dề nấu mấy món ngon thật ngon.... Viễn cảnh một gia đình hạnh phúc từng đối với anh thật xa xỉ nhưng nay đã có thể xảy ra... Không, chắc chắn sẽ xảy ra... Anh nhất định sẽ kể cho con nghe, anh yêu mẹ nó biết nhường nào. Mà nếu đứa bé này là con trai, liệu nó có giành lấy vợ của anh không a? 



Hết ý tưởng rồi nên hoàn tại đây nha, sắp tới sẽ viết nốt bộ cổ đại và luyện tập viết một bộ truyện dành riêng cho sắc nữ như tg a~~~ Mong mn ủng hộ ta hết mình

Tạm biệt nha!!

Có rảnh ta sẽ ra ngoại truyện không chừng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang