• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kanalz

—————

Tôn Miên Miên chưa bao giờ đến những nơi như thế này.

Cô cũng chỉ mới đến Nam Thành có một tuần mà thôi.

Bố của cô Tôn Hi Niên là một đạo diễn phim truyền hình rất nổi tiếng trong nước, hơn hai tháng trước, ông đã lên cơn bạo bệnh và qua đời đột ngột tại phim trường. Bố mẹ ly dị khi cô chỉ mới một tuổi, từ đó Tôn Miên Miên sống với bố. Vì vậy, sau đám tang của bố Tôn Miên Miên được cô là Tôn Á Vân đưa từ Thủ Đô về Nam Thành sống tạm.

Cô Tôn Á Vân có một người con trai và một người con gái, con trai trưởng Lý Hồng Duệ là sinh viên năm thứ hai của khoa tài chính NTU, con gái Lý Mộc Ca so với Tôn Miên Miên nhỏ hơn hai tháng, khai giảng này cũng học lớp 11.

Sau khi ăn tối xong, Lý Mộc Ca làm nũng xin anh trai dắt hai cô đến chiến trường ngầm để mở mang kiến thức về xã hội ngoài kia.

" Nếu em để cho bố mẹ biết em lén lút chạy đi xem người ta đánh đấm đòn Hắc Quyền, em nhất định sẽ bị phạt " Lý Hồng Duệ tính tình trước giờ vẫn ôn hòa nghe em gái nói vậy liền trầm mặt xuống. Đêm hôm khuya khoắc, hai nữ sinh đi đến Tam Giáo Cửu cực kỳ không an toàn, ở nơi chiến trường đó, thể loại người gì cũng có, hai cô gái đi đến đó còn ra thể thống gì.

Lý Mộc Ca nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh trai không chút sợ sệt, dịu dàng nắm lấy tay Lý Hồng Duệ mềm giọng nói " vì thế nên em mới cần anh dẫn em đi "

Cuối cùng Lý Hồng Duệ cũng chịu thỏa hiệp.

Anh quá hiểu tính tình cô em gái này, tính tình hiếu kỳ cùng lá gan lớn mật, nếu anh không đồng ý, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Lý Mộc Ca bí mật kéo theo Tôn Miên Miên chạy trốn trong đêm? Cuối cùng anh vẫn phải dẫn hai đứa nó đi, xem như tìm hiểu một chút. Lấy khăn che mặt lại, các trò chơi bạo lực ở trên đài chiến, thường thì mấy cô gái xinh đẹp và tinh tế sẽ không muốn xem lại lần thứ hai.

Mấy ngày này bố Lý Uẩn Sóng đã đi công tác, mẹ Tôn Á Vân luôn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật vì vậy đúng 10 rưỡi tối, ba người họ lén lút lái xe ra ngoài.

Trước khi xuống xe, Lý Hồng Duệ tìm thấy hai chiếc mũ lưỡi trai màu đen tuyền liền đội lên đầu hai cô bé sau đó còn ấn cái mũ của Tôn Miên Miên một lần nữa mới gật đầu hài lòng " cứ để như vậy đi, không được lấy xuống."

Tôn Miên Miên đã nhiều lần xuất hiện trên màn ảnh cùng các diễn viên, ca sĩ nổi tiếng vì bố là đạo diễn có mặt mũi trong giới. Chưa kể đến cô còn có khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, nụ cười ngọt ngào tinh tế trong trái tim của mọi người vì thế cô đã trở thành " mối tình đầu quốc dân " trong lòng rất nhiều thiếu niên.

Nhưng từ khi cô lên mười ba, Tôn Hi Niên bắt đầu cân nhắc vì gánh nặng học tập của con gái ngày càng tăng, từ đó cô không xuất hiện trước mặt công chúng nữa.

Ba năm sau, khi xuất hiện lần nữa cô càng ngày càng trở nên xinh đẹp.

Mặt Tôn Miên Miên vốn nhỏ nhắn, lúc này cãi mũ đã che hết nửa khuôn mặt, cô ấy ngẩng cao cổ nhìn Lý Hồng Duệ giọng nói mang theo chút tinh nghịch " anh họ, em không nhìn thấy gì cả "

Lý Hồng Duệ nhếch miệng cười lại với cô.

Không khí bên trong chiến trường vô cùng ồn ào và náo nhiệt, khi nói chuyện dùng âm lượng bình thường sẽ không nghe thấy, bất quá ai cũng phải hét to lên.

Ba người tìm vị trí không có người ngồi sau đó ngồi xuống

Tôn Miên Miên mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn đông nhìn tây.

Ở trên võ đài, hai người đàn ông to lớn vạm vỡ đang thi đấu với nhau, một trong hai người đàn ông có làn da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn, cánh tay phải xăm các hình xăm móng vuốt màu xanh lam đen, rõ ràng nhìn anh ta đang chiếm thế thượng phong.

Không giống các cuộc thi quyền anh hay Sanda thông thường, các trận đấu ngầm đậm chất máu me, bạo lực và thú vị hơn.

Nhưng đối với Tôn Miên Miên, mấy thứ này đều không có ý nghĩa gì lớn lao.

Lý Mộc Ca đưa cho cô chai nước rồi phàn nàn lớn tiếng " Sao lại nhàm chán thế, thật không giống như tớ tưởng tượng. "

Lý Hồng Duệ chỉ chờ cơ hội này liền nói " xem cũng đã xem rồi, nếu hai em đều cảm thấy chán vậy chúng ta về thôi "

Tôn Miên Miên liền gật gật cái đầu nhỏ

Bỗng nhiên Lý Mộc Ca ôm chầm lấy cô, hét toáng lên " aaaaa, Phong thần, người kia chính là Phong thần, tớ không nhìn nhầm đấy chứ. "

Tôn Miên Miên liền nhìn về phía Lý Mộc Ca nói chỉ thấy có một thiếu niên trên người mặc quần đùi đỏ hiên ngang đứng trên võ đài.

Thân hình anh ta cùng người vừa dành chiến thắng vừa nãy không khác biệt lắm, thậm chí còn cao hơn một ít nhưng Đại Hổ vóc người cao lớn sừng sững như ngọn núi, mồ hôi phủ đầy trên bắp thịt rắn chắc, ở dưới ánh đèn mồ hôi làm cơ thể hắn sáng bóng.

Anh ta có thể đánh sao?

Hay là lên để bị đánh?

Suy nghĩ của Tôn Miên Miên cùng rất nhiều người không hẹn mà đồng nhất, ở nơi này kẻ nào mạnh thì có quyền, không ai đồng cảm cùng kẻ thua cuộc. Cho nên khi vừa bước lên võ đài Sở Phong nhận được rất nhiều ý kiến trái chiều.

Thậm chí còn có người hô to lên " người bạn nhỏ, mau mau về nhà tìm mẹ uống sữa đi haha."

Sau khi Đại Hổ làm ra động tác khinh bỉ, khán giả đều bật ra tiếng kêu thống nhất " đánh chết hắn đi, đánh chết hắn đi, đánh chết hắn đi."

Lý Mộc Ca tức giận dậm chân đùng đùng, hai tay ở khóe môi tạo ra tiếng thổi hô to " Phong thần cố lên! Phong thần cố lên! "

Đáng tiếc cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ bé, âm thanh hoàn toàn bị " đánh chết hắn đi " áp chế.

Trên đài, tiếng thổi còi của trọng tài vang lên.

Cũng là lúc đó, Sở Phong và Đại Hổ cùng lúc tiến lên xông về phía đối phương.

Điểm này nằm ngoài dự liệu của mọi người

Hai người này 1 nặng 1 nhẹ đứng trên cùng một võ đài hoàn toàn không thuộc về cùng thế giới.

Theo thường lệ thì Sở Phong phải lợi dụng thân thể nhanh nhẹn linh hoạt để chiếm ưu thế, tập trung tìm ra sơ hở và điểm yếu của đối thủ, như vậy mới có thể bảo vệ bản thân cùng sức lực.

Cho nên không ai nghĩ đến Sở Phong không hề né tránh, ngược lại liền xông lên đấm cho đối phương một quyền.

Càng không thể tin nổi, một cú này có thể đấm trúng mà ngược lại Đại Hổ thất bại trong việc công kích.

Sau đó Sở Phong nhanh chóng giơ chân lên đá thẳng một cú vào mặt của Đại Hổ

" Ầm " một tiếng, Đại Hổ bị đạp làm cho hắn choáng váng, khó khăn lắm mới đứng thẳng lên được

Sở Phong không nhân cơ hội ấy mà xông lên, chỉ lười biếng nghênh cái cằm trắng nõn lên cười " bản lĩnh chỉ có như vậy à? "

Nụ cười khinh bỉ ấy giống như ném que diêm đang cháy vào thùng thuốc nổ, chọc cho Đại Hổ lập tức nổi điên lên.

Anh ta nhìn chằm chằm Sở Phong với dáng vẻ phẫn nộ, nuốt 1 ngụm nước bọt, cơ bắp nổi gân xanh, đùng 1 phát liều mạng nhào về phía Sở Phong.

Sở Phong lại cười, bầu không khí xung quang nhiễm tia lạnh lẽo, thoát ra hơi thở tàn bạo, đôi mắt u ám như lưỡi dao bay về phía đối thủ như không muốn sống.

Khán giả phía dưới lập tức im phăng phắc, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm lên võ đài, bên tai chỉ nghe được tiếng da thịt chạm vào nhau và những cú đấm gây nên tiếng vang.

Ưu thế lớn nhất của Đại Hổ là sức chịu đựng nhưng đáng tiếc, Sở Phong không chỉ có tốc độ nhanh mà còn có đôi mắt cực kỳ nhạy bén quan sát đánh giá tình hình, anh phân tích được thế võ của đối phương rất nhanh sau đó cố ý lộ ra sơ hở, đưa Đại Hổ vào cái bẫy.

Rất nhanh, trên võ đài mọi người đều nhìn ra được thắng bại rõ ràng

Sau một vài giây, tất cả mọi người đều rối rít nhận ra cậu bé gầy gò đã chiến thắng.

Khán giả bị rối một phen

Một mặt lúc nãy oai phong chiến thắng mà hốt tiền cược về, một mặt khác chính mình lại cược thua aa, cho nên lúc cần vỗ tay vẫn không vỗ tay, lúc cần khen gợi vẫn không khen ngợi.

Lúc này, Lão Kiều và tất cả các người lúc nãy bị Đại Hổ đánh bại liền huýt sáo, sau đó khán giả cũng đồng loạt vỗ tay cùng tiếng hét đinh tai nhức óc sen lẫn tiếng khóc lóc.

Đây chính là bản lĩnh cùng thực lực nên được sùng bái.

Trên mặt Sở Phong không để lộ biểu cảm gì, đáy mắt không có 1 chút tia vui mừng, lông mày nhíu vào với nhau.

trọng tài thổi còi, Sở Phong là người chiến thắng.

Lý Mộc Ca lần đầu trong đời nhìn thấy đánh nhau mà nhiệt huyết sôi trào, cô nàng gào khản cả cổ " Phong thần, anh là nhất! "

Giọng nói trong trẻo, đặc biệt là chữ " Phong thần " đã thu hút được sự chú ý của Sở Phong, Anh nhìn về phía tiếng hét được phát ra, Lý Mộc Ca 1 phen lúng túng bèn " ai ya " một tiếng ôm chặt lấy Tôn Miên Miên, động tác ôm quá mạnh làm rơi mũ của Tôn Miên Miên xuống.

Trong nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau

Trên trán của anh tiết ra một tầng mồ hôi trong suốt, sạch sẽ gọn gàng chảy xuống mặt được ánh sáng chiếu lên sáng bóng, đẹp không có gì có thể miêu tả được.

Chẳng qua là khi nhìn vào cặp mắt đào hoa kia, cực kỳ lạnh lùng, nhìn chằm chằ khiến Tôn Miêu Miêu chảy mồ hôi lạnh.

Rất nhanh sau đó có rất nhiều người tiến xuống vây quang anh, ánh mắt rời đi, khóe môi nhếch lên cười quyến rũ.

Sau khi rời khỏi Tam Giáo Cửu, Lý Mộc Ca liền thao thao bất tuyệt giảng 1 bài cho Tôn Miên Miên " Phong thần tên là Sở Phong, cùng trường học với tớ, cùng khối, bất quá cậu ấy học lớp 1, tớ lớp 4 "

" Tại sao lại gọi là Phong Thần? Thành tích học tập của cậu ấy rất tốt à? " Không thể trách Tôn Miên Miên lại hỏi như vậy bởi vì chỉ có học bá mới xứng với danh " thần "! "

" Không không " Lý Mộc Ca liên tục lắc đầu " cậu ấy là một học tra, chỉ cần một mình cậu ấy cũng có thể kéo 1 tập thể lớp xuống loại trung bình, sở dĩ xưng là Phong thần bởi nhan sắc của cậu ấy, cái nhan sắc cực phẩm ấy trong vòng 3 giây đều có thể hút hồn mọi cô gái "

( * Học tra: học cho có, điểm thấp)

Đây là lần đầu tiên Tôn Miêu Miêu nghe đến chuyện dựa vào khuôn mặt có thể xưng danh " thần ", bất quá nhớ lại vừa rồi Sở Phong nắm chặt tay dùng ngón cái lau vết máu trên khóe môi, động tác vừa tùy ý vừa lười biếng, bỗng cô thấy hơi khó thở, không thể giải thích được.

Lý Hồng Duệ bẻ bẻ ngón tay, gõ vào trán em gái " em mới chỉ là học sinh cấp ba, phải đem việc học làm ưu tiên hàng đầu, không nên yêu sớm. "

Lý Mộc Ca che trán lại, đau đến mức phải lên án " ai nói em không chăm chỉ học hành, cuối kỳ trước em thi trong top 50 nha, ai ya đau chết mất "

Nhìn em gái có cặp mắt tương tự mình, Lý Hồng Duệ cười xoa xoa đầu cô " có muốn đi ăn khuya hay không? "

" Ăn ", Lý Mộc Ca thân mật ôm lấy cánh tay Tôn Miên Miên, nhiệt tình trả lời. " cách đây hai con đường, có quán thịt nướng của một " Đại Thúc ", ăn rất ngon, chỉ cần thử một miếng liền cảm thấy cả cái Nam Thành này chả quán nào bằng, bất quá anh chỉ mới ăn có hai lần. "

" Tại sao thế? "

" Chú ấy cứ 10 giờ mới bày bán, rạng sáng liền đóng cửa, các ngày lễ Tết đều không có mở cửa, thời tiết bất thường không mở cửa. nhà có tin vui không mở cửa, tâm tình không tốt cũng không mở cửa, nhưng cứ mỗi lần mở cửa dĩ nhiên sẽ đắt khách. "

Lý Hồng Duệ kể về hành trình ăn thịt nướng của anh.

Lý Mộc Ca ôm Tôn Miên Miên " chúng ta đi xem thử vận may nào "

Và hôm nay họ gặp may mắn, hàng quán mở cửa.

Lý Hồng Duệ đi mua nước, Lý Mộc Ca đem thực đơn và bút chì cho Tôn Miên Miên gọi món, cô gọi thịt dê cùng cánh gà nướng, đem thực đơn đưa lại cho Lý Mộc Ca, "phần còn lại cậu gọi đi. "

Hai cô đều có sở thích giống nhau nên cô bạn cũng không gọi thêm gì nữa, Lý Mộc ca bỗng nhìn về phía xa xa.

Cách đó không xa, có năm người đang tiến lại gần, có một thiếu niên làn da trắng mịn, vết thương đỏ ở khóe môi trông cực kỳ quyến rũ thêm 1 chút nổi loạn phù hợp với các sắc nét trên khuôn mặt anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK