Ahihi bật mí cho các bạn một chút là mấy chương trước đua xe, cẩu huyết, đánh nhau thì chương này lại cực kỳ nhẹ nhàng. Chương 40, dấu mốc cho một kỷ niệm đặc biệt của hai bạn nhỏ, kỷ niệm gì thì các bạn đọc sẽ biết =)))))
_______________
Sáng sớm của mùa đông, thời tiết se lạnh, ánh mặt trời ấm áp len lỏi vào từng khe cửa. Mi mắt của Sở Phong run run, anh từ từ mở mắt ra, ngồi dậy, cái chăn mỏng màu xám nhẹ tuột xuống ngang thắt lưng.
Trên cái tủ nhỏ cạnh đầu giường có cốc nước, anh cầm lên uống một ngụm, vẫn còn ấm. Kế bên cốc nước là một tờ giấy note nho nhỏ, trên đó viết: Tất cả đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm đều là đồ mới, cậu tuyệt đối không được tắm đâu đấy!
Tối hôm qua, lúc băng bó xong đã là một hai giờ sáng, thấy quá muộn cộng với việc anh đang bị thương nên Tôn Miên Miên không cho Sở Phong lái xe về nữa mà sắp xếp phòng cho anh ngủ tạm ở nhà cô.
Sở Phong đánh răng rửa mặt xong xuôi, anh đi xuống lầu, nghe được trong bếp có tiếng động bèn đi vào, anh thấy Tôn Miên Miên đang cẩn thận nấu lại sủi cảo.
" Cậu tỉnh rồi à? Tối qua ngủ có ngon không? Vết thương trên tay thế nào rồi? " Tôn Miên Miên giảm nhỏ lửa, đi lại kéo cánh tay của anh lên nhìn.
" Không sao. "
Cô gái nhỏ dậy rất sớm, cô búi tạm tóc lên, có mấy sợi tóc mai không đủ dài rũ xuống sườn mặt. Trên cái cổ trắng nõn còn có một dấu hôn đỏ chót.
Đó là dấu hôn do anh tạo ra.
Giống như là đánh dấu chủ quyền vậy, nó thể hiện cô vẫn là của anh.
Ánh mắt của Sở Phong sáng lên, trong lòng có chút ngứa ngáy.
Sở Phong đưa tay vén sợi tóc rũ ra sau tai của cô, dọc theo cần cổ xoa vào vết hôn kia.
Tôn Miên Miên bị nhột, cô rụt cổ lại tránh khỏi tay anh " Sủi cảo sắp chín rồi, ăn uống xong tớ sẽ thay băng cho cậu, cậu ra phòng ăn đợi tớ một chút được không? "
" Được."
Mặc dù Sở Phong bảo được nhưng anh vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, thản nhiên dựa vào tủ lạnh nhìn cô.
" Tại sao cậu còn chưa đi nữa? " Tôn Miên Miên khuấy sủi cảo trong nồi, hỏi.
" Ra ngoài không thấy được cậu. " Anh nói.
Tôn Miên Miên "... " Có bạn trai như này ai mà đỡ nổi.
Không được không được, mày phải bình tĩnh lại Tôn Miên Miên à.
" Cậu ăn đi, mặc dù chỉ là sủi cảo đông lạnh mua ngoài siêu thị thôi nhưng vị cũng tạm được. " Tôn Miên Miên bưng bát sủi cảo lớn để trước mặt Sở Phong, trên bàn còn có một vài món ăn kèm khác.
Sở Phong gắp ăn thử một cái, lớp ngoài khá mỏng, nhân bên trong là súp, trong bát còn có vài miếng hành lá được cắt nhỏ, nhìn khá đẹp mắt. Anh lại ăn thêm một miếng nữa, chẳng mấy chốc, cả người đều cảm thấy ấm áp.
Buổi tối hôm qua anh không ăn nhiều nên lúc này hơi đói, hơn nữa còn có Tôn Miên Miên ngồi ngay bên cạnh, anh cảm thấy đây là bát sủi cảo ngon nhất từ đó đến giờ, ngon hơn cả trong nhà hàng 5 sao nữa.
Tôn Miên Miên ăn rất chậm và cẩn thận. Cô dùng thìa múc miếng sủi cảo lên, cắn một miếng nhỏ ngay đầu, thổi thổi cho bớt nóng rồi mới ăn. Nhưng cô ăn cực kỳ nghiêm túc, không giống mấy bạn nữ khác, sợ mập nên lượng thức ăn ít cứ như cho gà con ăn ấy.
Tôn Miên Miên ngước mắt lên thấy anh nhìn chằm chằm vào mình " Không đủ à? " Cô vừa nói vừa múc sủi cảo từ bát của mình qua cho anh.
Múc xong cô mới nhận ra rằng có gì không đúng lắm. Sở Phong là tiểu thiếu gia được nâng như nâng trứng, vừa rồi cô đã ăn qua, không biết có bị anh chê bẩn không...
" A, nếu không thì để tớ đi nấu thêm, cậu đừng ăn cái đó. "
" Không cần đâu. " Sở Phong múc miếng sủi cảo cô vừa mới bỏ qua, há miệng ăn " Như vậy rất tốt, cậu đừng nấu nữa. "
Rất tốt?
Cái gì tốt? Hôn gián tiếp rất tốt à?
Tôn Miên Miên cảm thấy mình chỉnh nhiệt độ điều hòa cao quá rồi, nếu không tại sao cô lại thấy nóng thế nhỉ.
Cuối cùng, Sở Phong ăn hết cả một bát sủi cảo to, đến nước cũng húp không chừa một giọt nào.
Ăn xong, anh xung phong đi rửa bát nhưng Tôn Miên Miên không cho.
Hai người ngồi trên ghế sofa, cô băng bó lại vết thương cho anh, sau khi làm xong, Tôn Miên Miên đứng dậy đi vứt mấy miếng băng cũ vào thùng rác.
Sở Phong liếc nhìn đồng hồ, anh phải về nhà rồi.
Anh không muốn về nhà.
Anh muốn ở lại với cô.
Nhưng chắc là không được rồi.
" Ừm, thật ra thì tớ nghĩ thầy Ngô nói rất đúng, làm gì cũng vừa phải thôi, học tập cũng phải kết hợp với vui chơi. Nhất là kỳ thi cuối kỳ sắp tới, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe. "
Tôn Miên Miên mở miệng " ừ " một cái, cô cất hòm thuốc vào cái tủ dưới TV.
Sở Phong đứng lên, anh như cái đuôi nhỏ chạy theo cô " Sức khỏe là thứ quan trọng nhất, ông nội tớ thường bảo rằng sức khỏe là số 1, những thứ khác như tiền bạc, địa vị, của cải, danh tiếng đều là 0. Có sức khỏe sẽ có tương lai. "
Tôn Miên Miên chỉ vào cánh tay anh " Ông nội cậu nói rất đúng, cho nên sau này còn dám đi đánh nhau làm người khác lo lắng nữa không? "
Sở Phong ".... không, không đánh nữa. À, cậu thử nói xem kỳ Tết dương lịch này mọi người đều được nghỉ, không cần đi làm, dĩ nhiên cũng không cần đi học, vậy họ sẽ làm gì nhỉ? "
Tôn Miên Miên liếc anh " Ở nhà chứ làm gì. Đi làm vất vả cả năm mới có được kỳ nghỉ quý báu, nhân cơ hội đó ở nhà ngủ nướng thì sướng biết bao. Những người còn đi học như tụi mình có một đống bài tập kia kìa, chẳng lẽ lại to gan lớn mật bỏ ra ngoài chơi... "
Sở Phong im lặng, anh ấm ức ồ một tiếng " Vậy cậu ở nhà học đi, tớ... "
Tôn Miên Miên trực tiếp cắt đứt lời Sở Phong " Bạn trai, cậu muốn đi chơi à? "
Sở Phong ngẩn người ra, không kịp phản ứng.
Tôn Miên Miên chắp hai tay sau lưng, đưa đầu đến, mắt cong cong cười nhìn anh " Không phải à? "
"... Phải "
Lúc này Sở Phong mới biết nãy giờ Tôn Miên Miên cố ý trêu mình, rõ ràng là cô đã hiểu ý anh ngay từ lúc đầu rồi.
Anh nhéo mặt cô " Xem phim hay công viên? "
Tôn Miên Miên lắc đầu " Tớ nghĩ chắc hôm nay rạp chiếu phim với công viên đông nghịt, tay cậu đang bị thương, lấn tới lấn lui không tốt lắm. "
Sở Phong gật đầu, thật ra anh chả quan tâm xem phim hay không xem phim gì hết ấy, chỉ đơn giản là anh muốn cùng bạn gái của mình có một buổi hẹn hò đàng hoàng như bao cặp đôi khác thôi.
Cuối cùng, hai người quyết định đi chùa Thanh Bình trên núi Thanh Bình. Chùa Thanh Bình không chỉ là một ngôi chùa nổi tiếng của Nam Thành mà còn là danh lam thắng cảnh thiên nhiên 5A cấp quốc gia. Ở đây, vạn vật đều sinh sôi nảy mầm vào mùa xuân còn có cây thay lá, những bông hoa rực rỡ, đẹp mà thầm lặng của mùa thu, tóm lại, bốn mùa đều có nét riêng của nó.
Hôm nay vẫn có rất có nhiều người đến dâng hương nhưng sao với mười nghìn người dâng hương cầu phúc cho năm mới ngày hôm qua đã ít hơn nhiều.
Cả hai người đều không hứng thú với Phật giáo cho lắm nên cứ đi lòng vòng trên núi. Lúc đang trên đường đến đây, Sở Phong đã tạt vào nhà thay quần áo, Tôn Miên Miên thuận miệng dặn anh mặc thêm áo ấm.
Nơi nổi tiếng nhất của chùa Thanh Bình là cây cầu nguyện đứng sừng sững cạnh Phật Bà Quan Âm.
Cây cầu nguyện ấy là một cây đa cổ thụ có tuổi đời hơn hai trăm năm, quanh năm tươi tốt, ước chừng phải có tận sáu người đàn ông mới có thể ôm trọn được thân cây. Trên cành cây có vài miếng vải đỏ, chúng đều bị phai màu theo năm tháng.
Bây giờ, bởi vì chùa Thanh Bình muốn giữ cho cây không bị gãy cành thế nên không cho khách du lịch ném vải lên cây nữa mà thay vào đó là một tấm bảng gỗ được đặt cạnh thân cây, khách có thể ghi điều ước của mình vào một miếng gỗ nhỏ rồi treo lên tấm bảng đó.
Thấy cô gái nhỏ có hứng thú với cây cầu nguyện, Sở Phong thở dài lấy điện thoại ra định quét mã QR mua thẻ gỗ, nhưng vừa mới bật app lên đã bị Tôn Miên Miên cản lại " Cậu quét cho cậu, tớ quét cho tớ. "
Sau khi quét mã xong, trên tay họ đã có miếng gỗ nhỏ cùng cây bút lông đen. Sở Phong ngẩng đầu lên nhìn Tôn Miên Miên, người đang nghiêm túc viết cái gì đó ở đầu bên kia mà mỉm cười, cúi đầu xuống viết điều ước của mình.
Sau khi viết xong, hai người đi đến chỗ tấm bảng, cẩn thận treo lên.
Sở Phong hơi tò mò " Cậu viết gì vào đó vậy? "
" Vậy cậu viết gì? " Tôn Miên Miên đưa tay che tấm gỗ của mình lại.
" Nếu không, tụi mình đổi đi. " Sở Phong nói.
" Được. "
Hai người đổi tấm gỗ cho nhau.
Cả hai tấm gỗ đều có nội dung tương tự nhau là:
—— Hy vọng bạn trai của tôi qua năm mới có thể bình an, hạnh phúc.
—— Hy vọng bé Miên Miên của tôi sang năm mới khỏe mạnh và hạnh phúc.
Tuyết vẫn đang lấm tấm rơi, trên mặt đất trải một lớp tuyết mỏng như rắc chocalate lên cái bánh ngọt vậy, không khí ẩm, lành lạnh.
Xuyên qua tầng tuyết rơi, Tôn Miên Miên nhìn vào bóng lưng cứng rắn vững chãi đi đằng trước, Cổ tay của cô bị Sở Phong nắm chặt, đi trên đường cái sau đó rẽ vào một rừng hoa mai nhỏ.
Có một mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng bay trong không khí.
Tôn Miên Miên bị Sở Phong kéo đè vào một cây hoa mai đang nở rộ.
Ánh mắt Sở Phong ngày càng sâu, anh cúi người xuống, đè hai tay lên thân cây, nhốt cô ở giữa.
" Miên Miên. " Anh thấp giọng gọi cô.
Với đôi chân dài, cánh tay rắn chắc cộng thêm giọng nói trầm quyến rũ kia, Tôn Miên Miên cảm thấy cô sắp không cưỡng lại được rồi.
" Cậu làm gì vậy. " Cô cúi đầu nhỏ giọng hỏi.
Cô gái nhỏ có mái tóc dài ngang vai, bởi vì đang đeo cái khăn quàng cổ nên tóc bị phồng lên.
Rất dễ thương.
Sở Phong nhẹ nhàng nâng gương mặt nhỏ bé của cô lên, đôi môi còn mang hơi lạnh đụng vào vầng trán mịn màng.
Hàng lông mi dài của Tôn Miên Miên hơi run, cô nhắm mắt lại.
" Miên Miên. " Anh lại gọi cô một lần nữa.
Một giây kế tiếp, đôi môi ấy đụng vào môi cô.
Sau khi Tôn Miên Miên và Sở Phong ở bên nhau, cô có tâm trạng giống hệt các cô gái đang yêu khác, mặc dù xấu hổ nhưng vẫn mong đợi nụ hôn đầu tiên của mình và người thương.
Có thể trong một ngày mưa phùn lất phất, có thể là ở dưới bầu trời đầy cánh hoa anh đào đang nhẹ nhàng bay, có thể là công viên, nơi có những chú đom đóm thắp sáng, có thể là lúc chiếc đu quay lên đỉnh cao nhất...
Nhưng cô chưa bao giờ có thể tưởng tượng được nụ hôn đầu lại ở trong một ngôi chùa trang nghiêm.
Hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
Mặc dù nơi này cũng rất đẹp, dưới tán cây mai lãng mạn nhưng thực tế thì nó vẫn là một ngôi chùa!
Sở Phong nhẹ nhàng kéo áo khoác của Sở Phong, nghiêng đầu nhé tránh, giọng run run " Không, Sở Phong... "
Cô định nói không nên làm vậy ở chỗ này.
Nhưng Sở Phong lại ôm chặt eo của cô, từng chút từng chút lấn tới, bông tuyết lẫn vào mùi hormone nam tính lấn át đi mùi hoa mai nhàn nhạt, tấn công thẳng vào từng lỗ chân lông của Tôn Miên Miên.
Giọng nói trầm thấp gợi cảm " Không, cậu muốn mà. "