Trong nháy mắt, cả lớp hơn ba mươi mấy người đều đồng loạt quay đầu lại nhìn Tôn Miên Miên.
Thực lực của Quy Tuấn và Trần Cẩm Nguyên đều biết cho nên không hề bất ngờ, nhưng lại không ngờ đến Tôn Miên Miên, nữ thần của chúng ta không những có giá trị nhan sắc cao mà học lực cũng cực kỳ giỏi nha.
Sở Phong đang nằm ườn trên bàn bỗng chốc ngồi thẳng dậy, anh vỗ tay. Khương Hạo, Lư Tiêu Hàn cùng các anh em khác chơi với anh hùa vào vỗ tay theo.
Trong phút chốc, tiếng vỗ tay của cả lớp hết sức nhiệt liệt vang lên.
Khương Hạo vỗ tay cực kỳ hào hứng, cậu ấy quay xuống nói " AA, nữ thần ơi, cậu được điểm cao môn toán, môn toán đó. Điểm số này đến trong mơ tớ cũng chả được. "
Trên mặt Sở Phong nở nụ cười, còn vui hơn lúc anh thi được 140 điểm nữa. Anh vẫn cứ vui vẻ như vậy cho đến khi bài thi 38 điểm của anh được phát.
Tôn Miên Miên "..... "
Thầy Ngô vẽ một khối lập phương trên bảng và bắt đầu sửa bài thi cho lớp.
Tôn Miên Miên thở dài.
Cô lấy vở bài tập toán ra bắt đầu giải đề, giải những đề khó hơn để phòng hờ trong bài thi có ra thì biết làm.
Cô theo thói quen lấy bút chọc vào má, suy nghĩ một hồi sau đó lấy gôm bôi đi mấy kết quả sai. Một lúc sau tờ giấy nháp đã viết được hơn nửa rồi mà cô vẫn chưa nghĩ ra cách giải.
Sở Phong vẫn đang nhìn Tôn Miên Miên, thấy cô cau mày cắn môi, cái môi mềm mại bị cô cắn méo cả ra vì vậy anh nhích lại gần, thì thầm " Bài này tôi biết làm này. "
Không chỉ làm được, tôi còn có tận ba cách để giải đó.
Tôn Miên Miên mặt không cảm giác liếc anh một cái.
Nhớ lại hồi thứ sáu tuần trước, cô thấy Sở Phong không mang gì về cả, hai tay tung ta tung tăng dẹp ghế chuẩn bị về, cô không khỏi tò mò hỏi " Không phải cuối tuần này cậu về nhà à? Sao không mang bài tập về? "
Sở Phong quay đầu nhìn cô cười " Dưa hái xanh thì không ngọt, tôi với quyển bài tập vô duyên kia cần gì phải bám dính lấy nhau hai ngày cuối tuần, năm ngày trong tuần chưa đủ à? Không làm cũng được mà. "
Tôn Miên Miên "..... "
Bây giờ bạn học tra đó đang ngồi cạnh cô bảo có thể giải mấy bài nâng cao siêu siêu khó này.
Tôn Miên Miên nhìn Sở Phong, trong mắt ro ràng muốn nói " cậu biết khỉ gì " nhưng lại không dám nói ra.
" Ngoan nào, đừng phá tớ. "
Nhìn Tôn Miên Miên, người đang cúi đầu tập trung vào cái đề toán chết tiệt kia. Thôi chết rồi, không ngờ hiểu lầm của cô ấy về trình độ ngu dốt của anh lại sâu nặng như vậy, phải làm sao bây giờ!
Buổi trưa, sau khi Sở Phong ăn cơm xong trở lại lớp học thì thấy một đống nước trên bàn. Thân của hộp nước còn ghi bốn chữ " Sáu quả óc chó "
Sở Phong ".... " đây là muốn tăng cường trí thông minh cho anh à?
Tôn Miên Miên còn mở nắp ra sẵn, đặc biệt thêm cho anh một cái ống hút.
Đây quả thực là bạn cùng bàn tốt nhất Trung Quốc rồi còn đâu...
Sở Phong miễn cưỡng ngồi xuống, ngáp một cái, lần đầu tiên biểu diễn màn " được voi đòi tiên " trong truyền thuyết " Buổi trưa tôi ăn chưa no, bây giờ không có sức, cậu đút cho tôi đi bạn cùng bàn nhỏ. "
Đối với lời nói, hành vi của anh và mấy lời đồn dạo gần đây cô đã quá quen rồi nhưng vẫn thấy xấu hổ. Cô cuộn cuốn sách tiếng Anh trên bàn đánh vào đầu anh một cái.
Sở Phong "... "
Đại khái là Sở Nhị thiếu gia của chúng ta lớn đến tuổi này rồi nhưng chưa bị ai đánh vào đầu bao giờ, nhất thời bất động.
Sau khi đánh xong, Tôn Miên Miên mới nhận ra mình vừa mới làm gì.
Ở trong lớp mà đánh đầu một bạn nam sẽ làm cho bạn đó bị mất mặt.
Huống chi bạn nam đó lại còn là Sở Phong.
Tôn Miên Miên lấy quyển sách lại, nhìn anh, ngập ngừng nói " Xin lỗi cậu "
Sở Phong nhìn cô không lên tiếng. Lúc Tôn Miên Miên đang nghĩ anh giận thì anh sờ vào chỗ bị đánh, bả vai run run. Cười một lúc lâu Sở Phong mới quay lại nhìn cô bé đang trợn tròn mắt nhìn anh, xoa xoa đầu cô.
Anh cúi đầu xuống thì thầm bên tai cô " Chỉ cần là em thì không sao. "
Chỉ cần là cô, tất cả mọi thứ đều được.
Sở Phong không nói hết nhưng cô hiểu anh định nói gì.
Cơ thể ấm áp mang theo mùi gỗ tuyết tùng chạm vào cơ thể và cổ của cô, ngay lập tức cả người cô nóng lên, thậm chí còn không dám cử động, tim đập càng này càng nhanh.
Tôn Miên Miên cảm thấy mình xong đời rồi, trước lúc bạn này tỏ tình cô còn chịu được.
Chứ hôm nay sau khi được tỏ tình xong cô cảm thấy mình dễ xấu hổ hơn.
Chắc chắn là bây giờ mặt đỏ lè nè.
Cô luống cuống nằm xuống bàn, lấy tay che mặt lại.
Sở Phong nhìn thấy lỗ tai của cô bé đỏ ửng, tự hỏi sao bạn cùng bàn nhỏ dễ xấu hổ thế. Cô càng như vậy anh càng muốn trêu cô, nghĩ một hồi quyết định đưa tay sờ đầu cô.
Như là có bệnh ấy.
Tâm trạng của Sở Phong cực kỳ tốt, anh đút tay vào quần, tay còn lại cầm lon nước óc chó uống.
Anh đá chân qua lại, ngồi bật ghế ra.
Tôn Miên Miên nhìn trộm, lúc này cô chỉ muốn đá cho anh một phát để anh ngã chơi.
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu đã bị cô gạt đi mất, năm chữ " làm người phải phúc hậu " đã kịp ngăn cô lại.
Tiết cuối cùng của buổi chiều là ngoại khóa, Tôn Miên Miên thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến lớp học cắm hoa.
Sở Phong xoay xoay cây bút, thuận miệng hỏi " Lớp học cắm hoa có vui không? "
" Cũng được. "
Anh lại nói " Hôm nay lớp cưỡi ngựa có một trận đấu, 1 chọi 1, chắc tôi sẽ ra sân. "
Tôn Miên Miên khựng lại, cô từng nghe Lý Mộc Ca nói người này lúc cưỡi ngựa cực kỳ đẹp trai nhưng tiếc quá cô chưa còn chưa được thấy.
Cô quay mặt qua, chớp mắt mấy cái sau đó " a " một tiếng.
Sở Phong cứ nghĩ nếu anh nói vậy thì cô sẽ nói là " vậy tớ sẽ qua xem cậu thi đấu " còn nếu không cũng sẽ quan tâm nói " vậy cậu chú ý cẩn thận một chút nha "
Ai ngờ cô ấy một câu cũng không trả lời, chỉ " a " một tiếng cụt lủn.
Ác quỷ trong đầu anh hiện ra tát cho anh một cái và bảo " tự mày đa tình rồi thằng kia hahaha "
Ác Quỷ và Thiên Thần: bình thường trong trường hợp bạn phải quyết định một vấn đề thì đó thì thiên thần sẽ hiện lên cho lời khuyên còn ác quỷ cho lời tiêu cực ví dụ như " không được đâu "... Hình tượng ác quỷ và thiên thần hay xuất hiện trong truyện hoặc trong phim. Ví dụ như bạn nào xem " Đẹp Trai Là Số 1 " sẽ thấy ác quỷ Tô Căng Bắc =))
Sở Nhị thiếu gia mặt không cảm giác đúng lên " Vậy tôi đi trước. "
" Được " Tôn Miên Miên nhìn bóng lưng của Sở Phong cười.
" Bài học hôm nay của chúng ta sẽ chú trọng về làm sao để dùng những đồ vật cũ để cắm hoa, các bạn học ở đây có thể tùy ý chọn mấy đồ vật trên bàn để làm dụng cụ. " Giáo viên hôm nay là trường đặc biệt mời tới, cô ấy cỡ 50 tuổi, mặc một bộ sườn xám.
Tôn Miên Miên chọn một tách trà cũ làm bằng sứ và hoa Cát Cánh, hoa Cúc và cây Khuynh Diệp ( Bạch Đàn) là hoa chính.
Thời gian còn nhiều, Tôn Miên Miên hoàn toàn có thể chọn đồ vật và hoa khác để làm lại nhưng hôm nay cô xin về sớm.
Lúc cô đi đến sân ngựa, Sở Phong đang mua nước ở máy bán hàng tự động. Khi Khương Hạo nhìn thấy Tôn Miên Miên đến, biểu tình trên mặt cậu ấy rất phong phú, " ồ " một tiếng dài đầy ẩn ý.
Tôn Miên Miên mỉm cười hỏi cậu ấy " Sao Lư Tiêu Hàn không đi với cậu? "
" Ui ui đùi của cậu ấy rất là " đắt " nên không chịu cưỡi ngựa, cậu ấy đăng ký môn quần vợt." Vừa dứt lời Khương Hạo nhào qua ôm chầm lấy cổ của Sở Phong " Bảo sao hôm nay đại ca tâm tình không tốt, hóa ra là không có người đẹp ở đây nha. Bây giờ người ta đến rồi nè. "
Sở Phong bị nói trúng tim đen nên ngại, đẩy Khương Hạo ra " Cậu không nói chả ai bảo cậu câm đâu. "
Khương Hạo đá mày, giật lấy chai nước cười cười " Ừ thì các cậu nói chuyện tôi đi ra chỗ khác không được sao. "
Cuối cùng " cái loa " đã đi mất, Sở Phong thở nhẹ. Anh quay qua nhìn cô gái bên cạnh, khẽ mỉm cười " Cậu đến đây để xem tôi đúng không? "
Tôn Miên Miên định nói không phải.
Nhưng giọng điệu của anh nghe ra sự hy vọng tràn trề, ánh mắt rõ ràng viết lên bốn chữ " nói đúng đi mà "
" Vâng, đến gặp cậu đấy. " Tôn Miên Miên quyết định không đùa anh, cô thì thầm nói " Đến xem anh đẹp trai a. "
Giọng nói của cô cái vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào, làm tai của anh muốn rụng rời.
Mặt Sở Phong cười thành đóa hoa luôn.
Đây là lần đầu tiên anh nghe Tôn Miên Miên khen anh đẹp trai, mặc dù anh không để ý đến vẻ đẹp của mình lắm như lúc này trong lòng anh cực kỳ sướng, nếu mà có cánh thì chắc anh bay lên chín tầng mây nãy giờ rồi.
Anh đội cái mũ màu đen lên đầu, thì thầm vào tai cô " Vậy lát em nhìn cho kỹ nhé, xem bạn trai tương lai của em đẹp trai đến cỡ nào! "
Tôn Miên Miên "... "
Thật không biết xấu hổ mà.
Sở Phong dẫn cô đến chỗ ngồi trước, chỗ mà có thể thấy anh đẹp trai nhất, sáng sủa nhất, không bốc mùi nhất.
Hồi đó Tôn Miên Miên đi quay phim đã gặp không ít ngựa, nhưng lúc đi bộ đến chỗ ngồi cô có quan sát thấy mấy con ngựa ở đây, kể cả hình dáng lẫn chiều cao đều khác xa với mấy con ngựa trong đoàn phim. Cảm giác mấy con ngựa ở đây đều cực kỳ cao, vóc người to và hơi bị kiêu ngạo. Nhìn vào nó, không nghĩ nó là ngựa để cưỡi mà là để kéo xe dành cho mấy vị vua chúa thời xưa.
Sở Phong đi sâu vào chuồng và vỗ vỗ một con ngựa trông bình tĩnh nhất, nó đứng lặng lẽ trong hàng.
Bốn chân của nó thon dài, da mỏng, lông của nó hơi vàng vàng, cơ thể cứ như phát ra ánh vàng rực rỡ ấy. Đẹp mà kiêu hãnh.
Tôn Miên Miên ".... Đây là Càng Ảnh!? "
Hãn Huyết Bảo Mã* trong truyền thuyết đây sao!?
* Ở đây mình cũng không biết dịch sao cho đúng nữa, câu gốc của tác giả là 汗血宝马
Sở Phong ừ một tiếng, đưa bọc cà rốt cho cô " Muốn đút cho nó không? "
" Nó sẽ không đá tớ chứ? " Tôn Miên Miên có chút sợ.
Sở Phong đang kiểm tra dây cổ " Không biết nhưng mà nó thích mấy người đẹp. Ví dụ như cậu hoặc ví dụ như tôi. "
Tôn Miên Miên dè dặt đút cà rốt cho nó, Càng Ảnh uể oải không có tinh thần nãy giờ bỗng quay tới, ngửi ngửi vài cái há miệng ăn.
Đút được ba bốn trái, Tôn Miên Miên cố ý lui về sau.
Càng Ảnh lập tức chạy theo, để làm gì hả? Xin ăn chứ làm gì...
Tôn Miên Miên xoa xoa đầu nó, Càng Ảnh không những không đề phòng mà còn thân mật cọ cọ tay cô.
Sở Phong ở một bên nhíu mày.
Cái con ngựa này bình thường bướng như gì ấy, đến Khương Hạo còn chưa được sờ đầu nó nói chi cưỡi.
Có vẻ như ngoài anh ra thì Càng Ảnh cũng rất thích cô gái nhỏ này.
______________
Kanalz: Bây giờ tôi sẽ chạy chương và ra chương sớm nhất có thể cho các cô bởi vì tuần sau trường tôi có hoạt động, tất cả các sinh viên đều phải tham gia. Thứ 4 tuần sau đi đến thứ 2 thứ 3 gì đó mới về lận nên trong khoảng thời gian đó không có chương mới đâu các cô thông cảm tôi nhé. Còn bây giờ tôi sẽ chạy chương nhiều nhất có thể và đăng trong thời gian sớm nhất. Yêu các cô.