________________
" Hahaha, đúng là tiểu Phong, cậu lúc nào cũng làm anh tự hào muốn chết. " Lôi ca lớn giọng từ đằng sau đi đến vỗ vai Sở Phong " Chút nữa anh mời, chúng ta tìm chỗ chơi nào. "
Sở Phong quay đầu nhìn Tôn Miên Miên một cái sau đó nói " Em không đi đâu, em đưa bạn gái về nhà. "
Bạn gái.
Lôi ca nhìn Tôn Miên Miên từ đầu đến chân rồi lại đảo mắt nhìn đôi tay đang nắm chặt của họ " Hóa ra là cậu lừa được mỹ nhân về nhà rồi, haha hai người cứ đi đi anh không cản nữa. Haiz, đến cả Sở Phong cũng không thoát được nữ thần, Thạch Đầu của chúng ta thất tình rồi. "
Sở Phong nghe vậy liền mân mê bàn tay nhỏ của Tôn Miên Miên, lên tiếng " Thạch Đầu không phải là người duy nhất thất tình ở Trung Quốc đâu. "
Giọng điệu kiêu ngạo, phách lối.
Lôi ca sững sốt, anh ấy bật cười.
Cơn mưa kéo dài suốt mấy giờ cũng đã bắt đầu có dấu hiệu dừng lại.
Sở Phong " Cậu có cần về gấp không? "
Tôn Miên Miên cúi đầu nhìn điện thoại di dộng sau đó ngước mặt lên " Miễn sao tớ có mặt ở nhà trước 9 giờ là được. "
Đang mải nói chuyện, không để ý dưới chân có một vũng nước, Tôn Miên Miên trượt chân đạp vào, giày ướt không nói nhưng chân lại bị trẹo qua một bên, cơ thể theo đà ngã về phía trước.
Sở Phong đang đi bên cạnh, anh nhanh tay lẹ mắt đỡ được Tôn Miên Miên lại. Anh cởi áo khoác trải ra một tảng đá bên cạnh bảo cô ngồi xuống còn Sở Phong thì quỳ xuống trước mặt cô, đưa tay giữ lấy mắt cá chân gầy guộc, anh lột giày và đôi tất ướt nhẹp của cô ra.
" Có bị gì không? Đau không? "
Sở Phong đặt chân của Tôn Miên Miên trên đùi, anh cúi người nghiêm túc kiểm tra vị trí chỗ mắt cá và mu bàn chân. Đầu ngón tay của anh hơi lạnh nhưng cô cảm thấy mỗi chỗ được anh chạm vào lại nóng đến lạ thường.
Cô không được tự nhiên muốn rút chân về.
" Đừng động. "
Lực tay của Sở Phong mạnh hơn một chút để giữ chân cô lại. Lúc còn bé anh đã học qua môn võ, còn hay nghịch ngợm nên ngày nào cũng trèo cây, lúc ngã dĩ nhiên sẽ bị thương nên với vết thương đơn giản ngoài da như vậy vẫn có chút kinh nghiệm xử lý.
Sau khi xác định không ảnh hưởng gì đến xương bên trong Sở Phong mới thở phào " Bị bong gân nhẹ thôi, không có gì đáng lo ngại. Trong 24h cậu chú ý chườm nước đá sau đó chườm nước nóng để máu lưu thông dễ hơn, mấy ngày này đi bộ phải cẩn thận một chút. "
Nói xong, anh xoay người, vẫn ngồi tại chỗ " Lên đi, tớ cõng. "
Tôn Miên Miên biết rằng anh gầy nhưng sức lực rất mạnh, chỉ cần một tay đã có thể nhấc bổng cô lên rồi.
Cho nên cô cũng không thèm khách sáo nữa, nhặt đôi giày với cái áo khoác lên sau đó khập khễnh trèo lên lưng, ôm cổ anh.
Sở Phong đứng lên, bộ dáng như đang đo cân nặng, anh nhíu mày nói " Sao lại nhẹ như vậy? Cậu không ăn được thức ăn ở trường à? "
Tôn Miên Miên nghĩ đến hai ngày nay vì anh mà tức muốn no rồi, hừ hừ nói " Còn không phải bởi vì cậu à. "
Từ đường cao tốc bị bỏ hoang mà ra đến đường chính cũng phải 4-500m, lúc này giải đua xe bên trong vẫn chưa kết thúc nên trên đường chỉ có hai người họ.
Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng bước chân của Sở Phong cùng tiếng hít thở của hai người.
Nhìn chằm chằm vào hai cái bóng đang chồng lên nhau trên mặt đường, Sở Phong dùng chất giọng khàn khàn của mình lên tiếng " Miên Miên, đây là lần đầu tiên tớ thích một người, cũng lần đầu tiên hẹn hò, tớ không có kinh nghiệm gì cả. Nếu tớ đã vô tình bỏ qua cảm xúc của cậu, khiến cậu lo lắng thì tớ xin lỗi. "
Một ngón tay nhỏ nhắn chặn trước môi anh " Suỵt, được rồi, cậu đừng nói nữa. "
Ngay sau đó, Sở Phong cảm nhận được tai của mình bị một cái gì đó mềm mại ướt ướt đụng vào.
Tôn Miên Miên thì thầm bên tai anh " Bạn trai của tớ, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi, tớ sẽ luôn ở bên cậu, an ủi cậu. "
Bất luận là cậu gặp cái gì, cho dù cậu sa vào vũng bùn lầy thì tớ cũng sẽ mãi mãi bên cậu.
Chúng ta sẽ cùng nhau hợp sức thoát ra ngoài.
Buổi tối đã lạnh còn gặp mưa, gió thổi vù vù làm cơ thể lạnh ngắt nhưng người trên lưng cứ như mặt trời nhỏ vậy, luôn bên cạnh soi sáng cho anh.
Kỳ thi giữa kỳ đang đến gần. Trong lớp đang xảy ra một điều mà trước đó chưa bao giờ xảy ra đó chính là ai cũng đâm đầu vào học. Mặc dù Khương Hạo, Lư Tiêu Hàn và mấy bạn học yếu vẫn chép bài nhưng cô cảm thấy bọn họ rất nghiêm túc ngồi nghe giảng trong các lớp học. Dù sao thì sau kỳ thi lần này là họp phụ huynh, thành tích tốt hay tệ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến khoảng tiền tiêu vặt, tăng tiền hay là ăn một bữa măng tre xào đậu tùy thuộc vào chính họ.
Phòng thi sắp xếp theo thành tích của tháng thi vừa rồi, Tôn Miên Miên và Sở Phong người đầu dãy người cuối dãy, còn không cùng một lầu nữa chứ, xa như dải ngân hà vậy...
Buổi tự học cuối cùng vào tối hôm trước, Tôn Miên Miên liên tục ngồi gọt bút chì.
Mặc dù nhìn cô ốm ốm nhưng bàn tay vẫn có thịt đầy đủ, khớp xương rõ ràng, đụng vào mềm mềm cực kỳ thích!
Ngay cả động tác gọt bút chì của cô gái nhỏ cũng rất đẹp mắt.
Ừ thì so với người khác đẹp hơn.
Tôn Miên Miên vừa gọt xong cây bút chì đã bị Sở Phong giật đi mất, anh vô cùng tự nhiên đút vào túi, nói " Cây bút chì này có hào quang của học thần, có nó, tớ sẽ làm bài tốt hơn. "
Tôn Miên Miên "... "
Nghĩ đến bài thi phía trước, cô vô cùng lo lắng cho Sở Phong " Cậu không được vẽ bậy vào bài văn ngày mai đấy. "
" Ồ "
" Bài văn sẽ có bố cục phân chia rõ ràng, chỉ cần không lạc đề, bám sát vào dàn ý thì 125 điểm không thành vấn đề. "
" Đã hiểu. "
Tôn Miên Miên xoay người nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý liền nhào qua giữa, đưa tay xoa xoa đầu Sở Phong " Ngoan lắm. "
Sở Phong ".... "
*
" Tất cả các thí sinh chú ý, chỉ còn 10 phút nữa sẽ bắt đầu kiểm tra giữu kỳ, đề nghị các bạn quay trở lại phòng thi. Bây giờ tôi sẽ nói sơ lại quy định của kỳ thi, không được phép nói chuyện, cấm mang tài liệu vào phòng thi...... Kỳ thi chính thức bắt đầu, thời gian dành cho môn văn là 120 phút. "
Môn thi đầu tiên là văn, sau khi loa thông báo kết thúc thì Sở Phong cũng đã nhận được đề thi.
Anh viết tên xong theo thói quen liếc đề từ trên xuống dưới, phát hiện đề năm nay có mấy câu hỏi ngoài lề, độ khó cao.
Quả nhiên, chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng rên " Trời ơi năm nay nhiều câu hỏi khó quá!!! "
Giám thị canh thi đứng trên bục giảng ho khan mấy tiếng " Im lặng. "
Người anh em ngồi bên cạnh Sở Phong dĩ nhiên đã buông xuôi. Cậu ta cầm bút chì, dành ra 1 phút để đọc câu hỏi trắc nghiệm sau đó đánh liên tục từ trên xuống dưới không cần suy nghĩ rồi lại lật đến trang cuối bắt đầu viết văn. Viết được mấy chữ liền tách đoạn, y như viết văn xuôi vậy, không có bố cục đàng hoàng. Rất nhanh sau đó cậu ta đã viết kết bài rồi cất bút, gục xuống bàn ngủ...
Mặc dù Tôn Miên Miên đã đặt điều kiện cho anh là kỳ thi lần này phải được 100 điểm nhưng thời gian qua thấy cô gái nhỏ vì anh mà chuẩn bị quá trời đề ôn cùng tài liệu đến mức quên cả mình nên Sở Phong cũng không muốn đạt điểm thấp.
Trời ạ, đến lúc phải trỗi dậy thể hiện thực lực rồi.
Lần này thi vượt lên trước cỡ.... hmm 200 người, chắc cô sẽ vui lắm đây.
Lúc giám thị ôm một đống bài thi bước ra khỏi phòng, ngay lập tức Khương Hạo liền ngửa mặt lên trời thở dài " Xong rồi xong rồi xong rồi. "
Lư Tiêu Hàn ngồi ở phía sau cũng hét lên ba tiếng " Xong rồi xong rồi xong rồi. "
Lần kiểm tra tháng trước, cả hai người họ đều có thành tích vượt trội thế nên lần lượt được xếp ngồi thứ 2 và thứ 3 trong phòng thi cuối cùng.
Lúc nãy làm bài, giám thị đột nhiên cầm ghế xuống ngồi ngay bên cạnh hai người thế nên chả ai dám nhúc nhích, đến cả tờ giấy phao cũng không dám xem nữa.
Quá thảm rồi!
Thi xong một phát, hai người họ mới nhận ra tờ giấy kỳ công chuẩn bị kia căn bản không thể đụng vào dù chỉ 1 chút.
Tôn Miên Miên thi ở phòng 2, sau khi xử lý xong hết tất cả các môn vào buổi sáng, cô ra cửa đã thấy Sở Phong đứng đợi sẵn ở đó.
" Cậu nộp bài trước thời gian à? " Tôn Miên Miên xách theo cái cặp có mỗi cái hộp bút và hai quyển sách.
" Tớ đã cố gắng làm hết tất cả mấy câu trong khả năng rồi, đi thôi, Khương Hạo và mấy người khác đã đến canteen gọi đồ ăn rồi. " Sở Phong rất tự nhiên cầm lấy cặp xách của cô, anh cài hai quai cặp lại thành một rồi khoác bằng một bên vai. " Có quai đàng hoàng mà cậu cứ kéo lê dưới sàn vậy à. "
Tôn Miên Miên nhìn con gấu nhỏ đáng yêu đang đu đưa trên cặp của mình, ừm, không hợp với hình tượng lạnh lùng của Sở Phong cho lắm.
" Không cần đâu, tớ tự đeo được, đang ở trường làm vậy không tốt lắm " Tôn Miên Miên vừa nói vừa kéo cặp của mình xuống, cô nhanh chóng tự đeo lên. Sợ Sở Phong không vui, cô cầm tay anh nũng nịu lắc lắc vài cái.
Sự khó chịu vừa xuất hiện trong lòng Sở Phong ngay lập tức biến mất.
Khi Lý Mộc Ca đến, ba người họ cùng đi lên canteen ở lầu ba.
Nhìn một bàn lớn đầy thức ăn, Tôn Miên Miên hỏi " Sao các cậu gọi nhiều thế? " Bây giờ bàn ăn của bọn họ chẳng khác nào tiệc buffet thu nhỏ.
Lư Tiêu Hàn xoa xoa mặt nói " Biến nỗi đau thành đói, ăn đi ăn đi, phải ăn không chừa một miếng! "
Vẻ mặt của Lý Mộc Ca cũng không tốt hơn Lư Tiêu Hàn bao nhiêu " Tớ cũng cảm giác như lần thi này mình rớt rồi, có 1 bài thơ với bài văn cổ mà tớ không tài nào nhớ nổi, huhuhuhuhuhu. "
Khương Hạo cầm cái đùi gà lên, một phát cắn hết phân nửa " Haha điều duy nhất cần tuyên dương hôm nay là tớ và anh Phong! anh Phong chính là con át chủ bài cứu vớt tớ trong những phút cuối cùng, ăn đi, ăn nhiều lên Sở Phong à, cậu hãy cố gắng giữ ngôi vị đệ nhất của mình để chỉ bài cho tớ. "
Sở Phong kiên nhẫn ngồi nhặt từng cọng ngò trong bát canh bí ra sau đó đẩy qua cho Tôn Miên Miên rồi mới ung dung cầm đũa lên thong thả ăn cơm " Xin lỗi, tớ cảm thấy lần thi tiếp theo tớ sẽ được xếp vào phòng 16 hoặc 17 gì đó. "
" Phụt " Lư Tiêu Hàn suýt nữa thì phun ngụm canh vừa mới uống vào.
[ Ho khan ] Khương Hạo cảm thấy mình sắp bị nghẹn rồi.
" Bùm " Lý Mộc Ca làm rơi viên cá viên vào trong bát súp nóng hổi.
Trong 4 người, miễn cưỡng xem như Tôn Miên Miên là người bình tĩnh nhất " Tâm trạng của cậu không tệ nha. "
Sở Phong gật đầu " Đúng rồi, không thể nào tốt hơn được nữa đâu. "
Mọi người ".... "
Khương Hạo uống nửa chai sữa đậu nành, cố kiềm chế cơn ho " anh Phong, có ước mơ là tốt nhưng giấc mơ phải phù hợp với tình huống hiện tại, cậu hiểu ý tớ mà đúng không? "
Mặc dù bình thường cậu rất sùng bái Sở Phong nhưng đó là những chuyện không liên quan đến học tập. Ai cũng biết người này từ hồi học lớp 1 đã đội sổ, mang danh học tra nổi tiếng cả trường, dĩ nhiên là ngoại trừ mấy người chuyển vào giữa chừng...
Nếu không phải bởi vì 10 năm nay nỗi sợ của cậu ấy dành cho Sở Phong đã trở thành bản năng để sinh tồn thì thật sự ngay lúc này Khương Hạo chỉ muốn hét lên " Con mẹ mày, mày nói thi 0 điểm bố mày còn tin chứ ở đó mà huênh hoang cái rắm, cút mẹ mày đi. "
Sở Phong đã ăn no, anh bỏ bát xuống, vô cùng thành khẩn nói " Tại sao cậu lại không tin tớ? Mọi người trao nhau một thứ gọi là " trust " khó lắm à? "
Còn trust?
Khương Hạo chỉ hận không thể quăng hộp sữa qua " Anh Phong, anh tỉnh táo lên một chút đi. Bây giờ như vậy, nếu anh vượt được 200 hạng thì em đây sẽ ăn giấy kiểm tra! "
Lư Tiêu Hàn ngồi bên cạnh cũng không nghe nổi nữa " Anh Phong, cậu mà được như Khương Hạo nói thì tớ sẽ lấy điện thoại ra phát trực tiếp. "
Sở Phong ".... " Hai huynh đệ của tớ ơi, như vậy thì có chút ác với các cậu đi?
Sau khi đã xử lý xong tất cả các môn thi, mọi người đều đã kiệt sức, bọn họ quay về lớp, sắp xếp bàn ghế lại chỗ cũ.
Thầy Ngô cũng đến " Lần này thi chẳng qua chỉ là kiểm tra kiến thức của các em nửa đầu năm thôi mà, đâu thể nào quyết định sinh tử, nào nào mọi người lên tinh thần đi. Buổi tối còn một tiết tự học theo thời khóa biểu, các thầy cô phải đi chấm bài, Quy Tuấn cùng lớp phó kỷ luật canh lớp hộ thầy. "
Sau khi thầy đi, lớp vẫn yên lặng nhưng mọi người vẫn có việc để làm. Mấy ngày thi vừa qua làm Tôn Miên Miên cảm thấy có chút mệt, sách cũng không đọc nổi nữa. Cô dứt khoát lấy tai nghe ra luyện nghe tiếng Anh.
Cô vừa mới đeo một tai thì tai còn lại đã bị Sở Phong giật mất.
" Nghe cùng nhau " Anh nói.
Vì vậy, hai người cùng gục xuống bàn, mặt đối mặt, nghe chung một cái tai nghe, dùng chung một cái máy radio.
Đã là cuối mùa thu, mọi người ai ai cũng khoác thêm một chiếc áo len xám ngoài bộ đồng phục học sinh.
Tôn Miên Miên luôn nghĩ con trai mặc áo sơ mi trắng rất đẹp cho đến khi cô gặp Sở Phong, cô nhận ra người này mặc áo len cũng rất đẹp nha.
Bổ mắt ghê.
Ừm, bạn này mặc cái gì cũng đẹp thế nên bạn có thể mặc tất cả mọi thứ theo ý thích của bạn ấy!
Bạn này còn là bạn trai của cô nữa!!!
Tôn Miên Miên vẫn luôn cho rằng cô có sức đề kháng đối với trai đẹp, nhưng bây giờ cô lại sinh ra một cảm giác chỉ khi đang đói cực độ mà gặp được một bàn thức ăn hấp dẫn mới có được... cô chảy nước bọt à?
Vừa nghĩ đến, tuyến nước bọt đã bắt đầu làm việc kịch liệt, Tôn Miên Miên nuốt nước bọt một cái.
Sở Phong chú ý nên thấy được động tác nhỏ của cô, anh nhướn mày, chậm rãi đưa tay lên cởi cúc áo thứ hai ra.
Chất liệu làm nên đồng phục của trường Anh Hoa rất đặc biệt, áo sơ mi trắng 100% là cotton, vải mềm không được cúc áo giữ lại nên rũ xuống, lộ ra cái cổ thon dài.
Làn da của anh rất trắng, so với các người đàn ông ở Châu Á khác hoàn toàn, từ yết hầu gợi cảm đi lên là cái cằm gọn gàng, đôi môi mỏng, anh nhếch lên cười lộ ra đường nét rõ ràng.... Không biết tại sao nhưng Tôn Miên Miên không dám nhìn anh nữa, cô cúi mặt xuống vừa vặn ngay xương quai xanh tinh xảo sâu hun hút kia.
Aaaaaa, phải làm sao bây giờ!? Có vẻ như tuyến nước bọt không nằm trong tầm kiểm soát của cô nữa rồi, càng tiết càng nhiều.
Lỗ tai của cô cũng đỏ rực lên rồi.
Sở Phong nhích người đến, nhướn mày cười nói " Nhìn đủ chưa? Đẹp không? "
_________________
Tác giả có điều muốn nói: Cô giáo hỏi các bạn nhỏ của chúng ta muốn làm gì khi lớn lên, có bạn trả lời bác sĩ, có bạn trả lời luật sư.
Bé Miên Miên: Con muốn làm diễn viên!
Bé Sở Phong: Con muốn thi đậu vào Bắc Đại.