Thấy chứ sao không! Thấy rõ là đằng khác, nổi bật như cột đèn giao thông ấy! Nghĩ đến đây, ánh mắt Sương lại rời sang Kiều Như gần đó, nhưng lúc này cô đã đội bộ tóc giả vào rồi, nhưng Sương không đáp lời Hà Bích mà chỉ mỉm cười nhẹ, vì ngay bản thân cô cũng có màu tóc bạch kim nổi bật chẳng kém là bao. Ba người họ mà đứng cạnh nhau thì đúng vừa đủ bộ cột đèn giao thông. Nhưng dù nhuộm màu sáng thì cô và Kiều Như cũng biết che lại rồi, còn cậu sinh viên kia để nguyên như vậy thì khác gì muốn thu hút hết ánh nhìn mọi người về phía mình đâu.
So với ở hội suốt ngày đâm chém nhau để giành sự sống, xung quanh bao trùm âm khí nặng nề thì ở đây so với độ tuổi của mình thì Sương lại cảm thấy ấm áp lòng mình hơn. Dù sao cô cũng chỉ mới sang tuổi 18.
‘Bạn sinh viên kia tên gì?’
‘Em tên Minh Giang’
Em nhuộm màu đỏ rực kia đến học đường hay sao? Em tính làm quả cầu lửa giữa trời à? Cả lớp bây giờ thì chỉ có cậu ấy là nổi bật nhất, không ai dám giành cái hào quang rực rỡ kia của cậu ta cả.
Sau khi hỏi tên qua một lượt các sinh viên thì cũng đã đến lúc vào tiết học.
Cậu nam sinh viên mặc chiếc áo thun T-shirts màu trắng, càng làm nổi bật màu tóc của cậu ta hơn. Thời tiết nắng nóng nên sau khi thầy hỏi tên xong thì cậu ta cũng rời đi, vóc dáng của cậu khá gầy đúng chuẩn đặc điểm của sinh viên khoa IT. Dù gầy nhưng nét rắn chắc cơ bắp có ở lớp thanh niên vẫn lộ rõ. Cậu có chiều cao tốt, cao đến m86, đôi chân dài giúp cậu sải bước chân rõ lớn, chẳng mấy chốc đã chẳng thấy mặt cậu đâu.
Lúc cậu đi qua Sương thì ấn tượng của cô về cậu là người có khuôn mặt thanh tú, đường nét thì hài hòa, nam thấy nam mến, nữ thấy nữ yêu, ánh mắt thì lờ đờ chắc do thức đêm nhưng vẫn toát lên sự trong trẻo, hớp hồn người nhìn. Nhưng lúc đó cô vẫn không quan tâm lắm, cô cũng đâu có ngờ chàng trai này sẽ thay đổi cả cuộc đời cô.
Nhìn sang thì thấy Đậu ( biệt danh Khương Như và Sương gọi Bích Hà vì thấy cô phúng phính như miếng đậu non trắng mềm) đang nhìn chăm chú chàng trai tóc đỏ rực kia đang dần khuất tầm mắt, rồi cô chợt thở dài rồi lẩm bẩm gì đó trong miệng ‘Trai đẹp thường giống loài mật ngọt ch.et ruồi’...
Bĩu nhẹ môi tỏ vẻ khinh thường ‘Ra vẻ gì chứ’, lời Khương Như vừa thốt ra thì tiếng thầy giáo gọi vào lớp học.
Sau khi lớp tập hợp đông đủ, thì tiếng thầy giáo độ tuổi lão làng trong nghề cất tiếng nói:
‘Hôm nay là buổi đầu tiên các em học tại trường, tôi tự giới thiệu trước. Tôi là Lưu Bằng, chủ nhiệm lớp chúng ta, đồng thời là giảng viên môn toán cao cấp của các em’.
Do là giáo viên toán nên thầy cũng không giỏi nói chuyện, để tạo không khí lớp học hòa nhã hơn thầy đã cất tiếng mời các sinh viên lần lượt giới thiệu bản thân.
Thầy nhìn danh sách lớp rồi từng bạn lên giới thiệu, đến khi cậu bạn tóc ớt sừng đứng lên bước đến bên thầy giáo. Cậu ta đứng ở bục rồi dõng dạc cất tiếng, để nói công tâm thì người ta không chỉ chú ý đến cậu bởi mái tóc rực lửa thì còn nguyên do nữa là cậu trông rất điển trai, nói không ngoa khi ví cậu như mỹ nam trong tiểu thuyết bước ra ngoài đời thực. Thầy giáo đứng cạnh cậu lúc này trông thật nhỏ bé.
Thầy cũng là giáo viên lâu năm trong môi trường đại học nên gặp qua muôn vàn kiểu sinh viên, nên khi gặp Minh Giang thì cũng chỉ ngỡ ngàng tí rồi cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh (thật khiến tại hạ bái phục). Thầy còn giới thiệu thêm khiến mọi người bất ngờ này sang bất ngờ khác khi nhắc đến cậu ta là thủ khoa đầu vào khoa học tự nhiên do trường đứng đầu nước tổ chức đánh giá năng lực. Nhắc đến đây thì mọi người cũng ngạc nhiên vì sao cậu ta không học ở trường top kia mà lại vào trường này, dù trường cũng nằm trong top trường đào tạo chất lượng nhưng để nói so sánh với trường đứng đầu cả nước thì cũng đôi phần thua thiệt.
Ánh mắt lờ đờ, quầng thâm mắt lộ rõ, nhìn qua cũng hiểu rằng cậu ta là cú đêm chính hiệu. Cậu ra cố tỉnh táo để đủ giới thiệu cái tên
‘Tôi tên Minh Giang’
Giọng nói trong trẻo, hơi trầm lặng của thanh niên trẻ. Có lẽ cậu ta cũng chỉ nghĩ đến việc lên đây giới thiệu cái tên, rồi dưới ánh mắt mong chờ của mọi người với lời nói tiếp của cậu thì chỉ nhận lại ánh mắt lơ đễnh cùng điệu cười không mấy thiện lương, chút giễu cợt thoáng qua rồi đi về chỗ ngồi.
Dưới mọi người lại nhôn nhao ‘ Đúng thủ khoa có khác, giới thiệu bản thân cũng thật kiệm lời’
Nói ít hiểu nhiều, tác phong của mấy thằng học giỏi, đám con trai lại bàn tán ở dưới. Ngồi ở bàn, Sương lặng lẽ quan sát rồi như ngẫm nghĩ, chắc hẳn tác phong làm việc đã ăn sâu vào trong máu cô. Dù gì đây là thời gian yên bình, không đấu đá đủ để cô yên ổn một thời gian.
Bích Hà quay xuống rồi ghé vào tai Sương thì thầm gì đó ‘ Cậu thấy cậu ta như nào?’
‘Hả, làm sao cơ?’
‘Cậu bạn học có mái tóc đỏ rực kia ấy?’
Sương nhìn lướt qua rồi nói vu vơ ‘Cũng được’
Mới tiết đầu nên bài học mới chỉ là nhập môn chưa có gì là cần chú ý, thầy giáo đứng trên bục nói qua về các môn mà lớp sẽ phải học trong thời gian tiếp theo như toán cao cấp, toán xác xuất, những ngôn ngữ lập trình,...
Ở đâu có trong lớp học, cậu bạn tóc đỏ đang gục xuống bàn lúc nào không hay, mặc kệ những lời thầy thao thao bất tuyệt ở trên, còn cậu ta vẫn ngủ ngon lành. Sương nhìn kĩ thì thấy cậu ta có đôi lông mi dài, dày hơi cong. Vẻ đẹp của cậu ta so với Ngọc Văn thì thật khó để so sánh ai đẹp hơn, dù gì Ngọc Văn cũng có tuổi hơn cậu ta (mới có 21:’/) nên sức sống vẫn kém hơn tí.
Reng! Reng! Reng! Chuông báo ra chơi...
Lúc này trái ớt sừng đã tỉnh dậy, mấy cậu nam cũng quay xuống bắt chuyện làm quen dù nhìn mặt cậu ta cũng chả mấy có hứng thú. Trong số nam thanh niên bắt chuyện thì có chàng trai nhìn mặt mũi khá khôi ngô tuấn tú, nhìn chung rất dễ hòa đồng, cậu nam sinh ấy tên Lý Đình Viễn.
Giờ ra chơi cũng không lâu lắm, chả mấy là chuông reo vào lớp. Thầy dạy một hồi thì đến gần cuối đã nhắc nhở các sinh viên lúc rồi đến tiết mục bầu ban cán sự. Do làm cán sự hay nhận trách nhiệm nhiều nên mọi người ai nấy đều từ chối, còn mỗi Bích Hà muốn lấy điểm rèn luyện và làm cán sự sẽ được gần gũi hơn với giáo viên nên cậu ấy đã nhận trọng trách và kéo theo cả Sương cũng làm cùng, dù Sương từ chối kịch liệt.
Minh Giang là thủ khoa của khối cùng với vẻ điển trai nên rất được các cô gái mến mộ, đọc đến đây ai cũng nghĩ cậu là người đào hoa, nhưng không kịch hay còn ở đằng sau.
Thời tiết độ này nắng nóng gay gắt, lại còn phải phơi nắng giữa trời tập quân sự thật không khác gì tra tấn. Hành hạ nhau chán, cuối cùng thầy giáo cũng cho nghỉ, ai nấy đều nhanh chân chạy đi đến dưới bóng cây mát để nghỉ. Lúc này Minh Giang cùng Đình Viễn đã đi đến cây mua nước, lúc thanh toán xong tính rời đi thì 2 người họ đã thấy Sương đang nói chuyện với bạn nam nào đó.
‘Cậu kết bạn Wechat với tớ được không?’ tiếng cậu nam kia nói.
‘Mình không đem điện thoại ở đây rồi, xin lỗi cậu nha’ Sương trả lời hờ hững, ánh mắt trước sau như một.
Chàng trai đó vừa rời đi khỏi thì người khác lại đến, cũng như chàng trai kia cậu ta cũng muốn kết bạn với cô nhưng khác là lần này cô đồng ý. Nhìn qua cũng đủ hiểu vì chàng trai lần này nhìn rất đẹp trai, đẹp hơn cậu bạn trước đó rất nhiều.
Minh Giang và Đình Viễn nhìn nhau cũng ngầm hiểu, rồi 2 người họ cũng rời đi.
Sau kì học quân sự thì trường cũng chính thức khai giảng. Buổi đầu tiên đến lớp, Sương đã ngợp thở bởi môi trường xung quanh. Ai nấy đều tỏ vẻ rất chăm chỉ học, trên bàn là đống sách dày cộp. Trước đó, Sương được đi học nhưng là học trong ngôi trường dành cho quý tộc, học hay không tùy bản thân. Giờ đây đứng giữa nơi này thì bản thân cô cũng tự phải lấy sách ra mà đọc giống mọi người. Bình thường nếu không hiểu bài thì cô sẽ thường nhờ Ngọc Văn giải hộ chứ không giảng hộ vì bản thân cô cũng không phải người không biết gì. Để tồn tại đến bây giờ thì IQ của cô cũng là hạng không tầm thường.