Đi qua mặt đất đầy tuyết, một dãy dấu chân ở sau lưng dần dần mờ đi, miếu hoang cách đó không xa, lờ mờ có thể thấy cái bóng thấp thoáng.
Khương Dự xoa hay bàn tay vào nhau, hà hơi, bên ngoài thực sự quá lạnh.
Càng gần miếu hoang, tâm tình hắn cũng buông lỏng xuống, miệng ngâm nga mấy tiếng ca.
“Ah. Cửa sao lại mở ra thế kia”
Khương Dự nghi hoặc, hắn nhớ rõ ràng trước khi đi đã khóa lại rồi mà !
Trong lòng có chút chột dạ, không phải mình thực sự quên đi đó chứ, gió lạnh mà thổi vào, lão ăn mày ngủ cảm thấy khó chịu, thế nào cũng la rầy hắn cho coi.
Khương Dự từ từ tiến vào miếu hoang, đóng cửa lại.
Là ngủ say quá sao? Lòng hắn buông lỏng
Hay là có người đến.
Khương Dự run lên, miếu hoang là nhà của hắn cùng lão ăn mày, đối với gian miếu hoang này các đồ vật ở chỗ nào đều rất quen thuộc.
Nhưng nhìn qua thì tất cả mọi thứ đều bị xê dịch.
“Lão ăn mày”
Khương Dự vội vàng đi qua đống cỏ tìm Lão ăn mày.
“Máu !”
Khương Dự giật mình, người Lão ăn mày vùi vào trong đống cỏ, dưới thân lão là cái chăn.
Máu nhuộm đỏ cả đống cỏ.
“ Lão ăn mày …”
Trong lòng Khương Dự sinh ra khủng hoảng, âm thanh hắn hét lên mang theo tiếng khóc nức nở.
Tay chân hắn run rẩy ôm Lão ăn mày vào lòng, có thể thấy rõ ràng nhìn thấy một vết thương dữ tợn ngay lồng ngực lão, xuyên tim mà qua.
Hắn ôm lão ăn mày, toàn thân đều đang run rẩy, nước mắt nóng hổi từ đôi mắt hắn tuôn ra.
“ Lão ăn mày, ngươi tại sao lại chết !”
Khương Dự lẩm bẩm nói, âm thanh có chút cứng ngắc.
…
Mấy canh giờ sau, Khương Dự không thể không tiếp nhận Lão ăn mày thật sự chết đi, hắn miễn cưỡng đứng dậy, hai chân cương cứng đau nhức, hai mắt đỏ bừng.
Mang ra hai cái bánh thô cứng, răng hắn cắn đến đau nhức mới ăn xong.
Cõng trên vai thi thể của Lão ăn mày, tìm một mảnh đất cách miếu hoang không xa, gió tuyết rất lớn, hai tay hắn chuyển thành màu tím xanh, dùng một cây gỗ bén nhọn, đầu nhọn được hắn chuyển hóa thành đồng, miễn cưỡng đào ra một cái hố có thể mai táng Lão ăn mày.
Khương Dự cũng không lập bia cho lão, chỉ đắp lên một khối đất nhỏ, rất nhanh bị tuyết phủ lên một màu trắng.
Trước đồi tuyết nho nhỏ, Khương Dự quỳ xuống, cái bánh bao trắng bị cắn một ngụm được để ở phía trước.
“ Lão ăn mày, tạm thời ta cũng chỉ có một cái bánh bao này thôi, về sau ta sẽ mang đồ ăn tốt hơn tới cho ngươi”
“Ngươi lưu manh vô lại như vậy, đi tới âm phủ chắc chắn cũng không bị thua thiệt như vậy đâu nhỉ?”
….…
Tự lẩm bẩm một mình, Khương Dự trong lòng bi thống
Gió tuyết rất lớn, Khương Dự hiểu rằng không có thể tiếp tục ở lại chỗ này, bước đi tập tễnh trở về miếu hoang.
Trong miếu đổ nát, tất cả đồ vật đều bị lật qua lật lại nhiều lần, là nơi nguyên vốn rất lộn xộn không chịu nổi giờ tự nhiên có chút ngăn nắp, giống như có người đang tìm kiếm thứ gì.
Khương Dự trong mắt lóe lên một tia giận giữ, hắn và Lão ăn mày đều một thân một mình, làm gì có thứ gì đáng giá để người khác nhớ mong cơ chứ.
Kiểm tra lại đồ vật, hắn cùng Lão ăn mày chỉ có một cái chén bể, còn các đồ vật khác phần lớn đề là từ bên ngoài nhặt về, tất cả đều tại đây.
Có một vật đặc biệt, là một hộp gỗ nhỏ, chính là bảo bối Lão ăn mày chân quý nhất, Khương Dự mở ra, bên trong là một đôi khuyên tai hình giọt nước, kiểu dáng rất phổ thông.
Nhớ lại Lão ăn mày từng dương dương đắc ý nói hắn có một nữ nhi xinh đẹp tuyệt trần, đồ này chính là lễ vật chuẩn bị cho nàng. Trong lòng Khương Dự cảm nhận không dễ chịu, Lão ăn mày sẽ không còn được gặp lại nữ nhi của hắn.
“ Lão ăn mày, nếu như về sau ta có cơ hội gặp được nữ nhi của ngươi, ta sẽ thay ngươi đem cái này đưa cho nàng”
Thu hồi hộp gỗ nhỏ, trừ ra làm gì còn đồ vật gì nữa? Khương Dự trầm ngâm suy nghĩ
Đột nhiên hắn nghĩ ra, hình như còn thiếu thứ gì…
Chính là chồng giấy thỉnh thoảng lão lấy ra khoe khoang, nói khoác là tập giấy ghi lại tuyệt thế thần công.
Hắn vội vàng đi tìm, lại phát hiện ra tìm khắp cả toàn bộ miếu hoang đều không có.
Chẳng lẽ chính là chồng giấy kia!
Khương Dự trong lòng kinh sợ, lại nghi hoặc, đây không phải là lão ăn mày hay lấy ra để khoe khoang trước mặt hắn sao?
Thế nhưng, đồ vật đã bị người cầm đi, hắn không thể nào tìm tòi nghiên cứu, manh mối cũng dừng ở đây, bất đắc dĩ, Khương Dự chỉ có thể ngồi một mình ở trên mặt đất.
Từ nay về sau, cái miếu hoang này, cũng chỉ còn lại một mình hắn.
Lão ăn mày đã từng chưng ra vẻ mặt hèn mọn vô lại xuất hiện ở trong đầu hắn, trong lòng xua đi không được, cảm thấy bi ai.
Hả! Đôi mắt hắn bỗng nhiên mở ra.
Khương Dự đột nhiên đứng dậy, giống như nghĩ tới cái gì,
Vội vàng cháy tới hầm rác rưởi bên ngoài miếu hoang, tìm kiếm ở bên trong.
Sau một hồi, một đống giấy nhàu nát bị hắn tìm ra.
Cẩn thận mở ra, là 3 tấm giấy màu vàng nhạt, dùng tay phủi phủi, ngay cả một nếp nhăn cũng không có.
Vết bẩn lưu lại khi lau miệng, khẽ rung lên liền chấn động rớt xuống, trơn bóng như mới.
Khương Dự kinh ngạc, liền biết đây là thứ không tầm thường.
Ba tấm giấy này hôm qua sau khi Lão ăn mày cơm nước xong liền từ đống giấy rút ra dùng để lau miệng, sau đó bị ném tới đống rác bên ngoài.
Lúc ấy Khương Dự còn cảm thấy kỳ quái, Lão ăn mày bình thường rất quý trọng chồng giấy kia, sao tự nhiên mang đi lau miệng?
Còn có buổi sáng hôm nay, không giải thích được tại sao gọi hắn dời giường sớm như vậy?
Vừa nghĩ đến đây, chứng tỏ cái chết của Lão ăn mày không phải đơn giản như vậy, lão tựa như sớm có đoán trước được.
Chẳng lẽ Lão ăn mày trước kia đúng thật là một cường giả tuyệt thế?
Hắn cười một tiếng đắng chát, nhưng bất kể như thế nào lão cũng đã chết, một cường giả tuyệt thế thì có ích lợi gì chứ?
Vả lại thần công bí tịch kia cũng trống không, phía trên một chữ cũng không thấy.
Khoan đã! Nếu người hại chết Lão ăn mày đang tìm những tờ giấy màu vàng nhạt này, khi phát hiện thiếu đi ba tấm, như vậy khẳng định sẽ còn trở lại.
Khương Dự trong lòng giật mình, bị suy đoán của mình hù sợ.
Bình tĩnh một chút, Khương Dự nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng đứng lên chạy ngay ra ngoài.
Hắn không có đồ vật gì, giấy màu vàng nhạt cùng hộp gỗ nhỏ đều trong ngực hắn.
Ở lại nơi ngày quá nguy hiểm, thế giới này cùng với địa cầu khác nhau, người nơi này động một chút đều di sơn đảo hải, muốn giết hắn đơn giản như giết một con kiến.
Không biết chạy bao lâu, miệng không ngừng thở ra khói trắng, Khương Dự cảm thấy đã cách miếu hoang đủ xa.
Hắn nằm trên mặt tuyết, mệt muốn chết, cảm giác nguy cơ tới đột nhiên để hắn có chút mất phương hướng.
Một trận cảm giác đầu choáng mắt hoa đánh tới, lúc mai táng lão ăn mày làm hắn mất rất nhiều thể lực, hiện giờ thể lực hắn chống đỡ hết nổi, hai cái bánh thô không đủ để tiêu hao.
“Không được. Không thể dừng ở chỗ này, thời tiết giá lạnh chắc chắn không nghi ngờ gì phải chết”
Nhưng mí mắt không thể chống cự được sự suy yếu, dần dần khép lại.
Chẳng lẽ, làm một người xuyên việt, ta cứ tùy tiện bị treo như vậy.
Trong mơ mơ màng màng, đầu Khương Dự hiện lên một ý tưởng, gió tuyết rất nhanh sẽ che giấu thân thể của hắn.
….
Trong hư không tối tăm vô biên vô tận, một viên quang cầu to lớn đứng lặng yên, mặt ngoài quang cầu thỉnh thoảng có một điểm sáng như sao băng xông ra, bay lượn xung quanh một vòng rồi lại lần nữa quay trở lại quang cầu.
Khương Dự trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt này, hắn không phải ngã vào trong đống tuyết sao? Đây cuối cùng là chỗ nào?
Nhưng mà chả có ai trả lời câu hỏi của hắn cả, trong mảnh hư không tối tăm này chỉ có thể nhìn thấy cái quang cầu to lớn kia cùng những đốm sáng như sao băng bay ra bay vào.
Khương Dự muốn tới gần nhưng lại không cảm giác được thân thể của mình, chỉ có thể cảm giác được mình cùng cái quang cầu to lớn kia khoảng cách dần rút ngắn lại.
Một số điểm sáng bay qua bên cạnh hắn, hắn đánh bạo muốn tiếp xúc.
Đột nhiên, khi hắn tiếp xúc, điểm sáng kia không có trở lại quang cầu, mà bộc phát ra hào quang chói sáng bao chùm Khương Dự.
Khương Dự cảm thấy ý thức dần mơ hồ, cảm giác nhói nhói truyền đến.
“A…”
Hắn hét lên vì đau đớn.