• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sư Phụ, ăn cơm thôi, đây chính là phát minh mới của đệ tử, chỉ có ta có thôi, ở nơi khác thì muốn ăn cũng không có đâu nha

Khương Dự mời Hán tử trung niên đến bên bàn, mình thì ở một bên ngồi xuống, bắt đầu làm mẫu cách ăn.

Thịt bò, thịt heo, thịt cá, thịt chim, thịt tôm…có thể nói dù bay trên trời, chạy trên đất, bơi trong nước, Khương Dự mỗi một loại một dĩa đều đưa hết vào trong nồi.

Chỉ lúc sau, hương vị cay nồng trong nồi bay ra, chảy qua chóp mũi, Hán tử trung niên lộ ra sắc mặt khác thường, chỉ thấy vị giác của mình lâu rồi không cảm giác bỗng nổi lên.

- Sư phụ, ăn thôi

Khương Dự cười cười gắp từng miếng thịt đưa tới trong bát của Hán tử trung niên.

Hán tử trung niên không nhanh không chậm, uống một hớp rượu, gắp mấy miếng thịt đưa lên miệng nhai, sau đó uống một ngụm rượu nuốt vào bụng.

- Không tệ

Hán tử trung niên từ tốn nói, trên mặt nhìn không ra biểu hiện gì.

Khương Dự sững sờ, đây là lần đầu tiên hắn nghe được Sư phụ kêu “Không tệ”, nồi lẩu này rất đáng giá nha.

- Vậy Sư phụ ngài ăn nhiều một chút

Khương Dự nói, ần cần vì Hán tử trung niên gắp thịt, quả thực đối đãi với lão bà còn hơn lão bà, đại gia còn hơn đại gia.

Cơm nước no nê, Hán tử trung niên lại cầm bầu rượu đi tới ghế dài trước cửa.

Khương Dự không có dọn dẹp đống đồ trên bàn, mà nhân cơ hội này vội vàng chạy đến trước người Hán tử trung niên nói:

- Sư phụ, đệ tử đã nhập môn lâu như vậy, người xem có phải hay không truyền cho đệ tử một quyển công pháp tu luyện linh lực

Hán tử trung niên nhìn sang Khương Dự:

- Ngươi muốn tu luyện linh lực?

- Đương nhiên rồi, Sư phụ…. tu luyện linh lực là việc cả La Hư đại lục ai mà không muốn chứ

Khương Dự xoa xoa đôi bàn tay nói, trong lòng có chút thấp thỏm.

- Vậy ngươi đi bái sư phụ khác đi, ta không có công pháp tu luyện linh lực

Hán tử trung niên nói mà không có một chút biểu cảm nào, sau đó tiến vào thế giới rượu của mình, mặc kệ Khương Dự.

Khương Dự vẻ mặt mộng bức đứng nguyên tại chỗ, trong lòng của hắn có ưu thương nhàn nhạt, cũng không biết làm sao mà trở lại phòng được, cũng đem đồ trên bàn dọn dẹp sạch sẽ.

Hắn bỗng nhiên cắn răng, quyết định buổi tối lại tiếp tục làm một bữa nướng nữa, hắn không tin không chinh phục được vị Sư phụ ngu ngốc gian ngoan mất linh của mình.

Sau khi bỏ nửa canh giờ tu tuyện "Luyện thần pháp", hắn tiếp tục “chính sự”.

Khung đồ nướng rất nhanh được dựng lên, Khương Dự cũng tìm được loại than nướng khá tốt.

Bận rộn đến tối, tất cả đồ vật đều chuẩn bị xong, Hán tử trung niên nằm trên ghế dài, trong mắt hắn nổi lên một tia hiếu kỳ để Khương Dự có chút đắc ý.

Đến đêm, một nắm lớn thịt xiên đã được nướng chín, hắn đưa đến trước mặt vị Sư phụ “ngu ngốc”của hắn, mùi thơm xộc vào mũi, làm cho miệng người ta chảy nước miếng không thôi. Hán tử trung niên cũng không khách khí, vừa nắm một vốc lớn vừa uống rượu.

- Cái này so với buổi trưa tốt hơn nhiều, về sau ta sẽ ăn cái này, mỗi ngày hai ngàn xiên

Hán tử trung niên vẫn bình thản như cũ nói, hoàn toàn không nhìn ra nội tâm hắn vui hay buồn.

Khương Dự nghe xong liền mất hứng đứng lên, lập tức muốn bước vào trong.

Hai ngàn xiên? Không phải làm tay hắn nướng đến gãy luôn sao?

- Sư Phụ, mỗi ngày công việc làm hai nghìn xiên thịt nướng nhiều như vậy, người hay là truyền trước cho đệ tử vài quyển công pháp tu luyện linh lực lợi hại?

Khương Dự vội vàng chờ mong nói.

- Đệ tử tu luyện tốt rồi, nướng thịt cũng lợi hại hơn không phải sao?

- ...

Khương Dự liên tục nói các loại chỗ tốt sau khi hắn tu luyện xong linh lực, nhưng Hán tử trung niên vẫn tiếp tục uống rượu, hoàn toàn không để ý tới Khương Dự.

Khương Dự cực kỳ bất đắc dĩ, không có biện pháp nào, nhịn không được miệng nhếch lên than:

- Sư phụ, ta cũng không phải người ngoài, người làm gì cao thâm, lạnh lùng như vậy?

Tự biết không còn hi vọng, Khương Dự chỉ có thể cúi đầu ủ rũ trở lại phòng mình, giống như buổi trưa tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.

Hơn nữa về sau còn mỗi ngày làm hai nghìn xiên thịt nướng, thật sự là mua dây buộc mình ah.

Tuy rằng hắn có thể lựa chọn không nướng, nhưng vạn nhất đây là khảo nghiệm của Sư phụ thì sao? Hơn nữa bởi vì điều này mà gây cho Sư phụ mất hứng, ngày sau không phải là mất cơ hội đạt được công pháp cao cấp ah.

Được rồi, không phải là hai nghìn xiên thịt nướng thôi sao. Ta nướng là được, Khương Dự hạ quyết tâm.

Nhưng mà ba ngày sau, hắn vô cùng hối hận quyết định này.

Hai nghìn xiên, từ nguyên liệu cho đến chuẩn bị, xiên thịt, nướng chín, mỗi ngày đều mất ba bốn canh giờ, cũng chính là từ sáu đến tám giờ, ba ngày này hắn mệt mỏi không muốn dậy, nhưng không làm vị Sư phụ này thay đổi sắc mặt, vẫn bình thản như cũ.

Không được, cuộc sống như vậy không phải là biện pháp, nhất định phải một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, Khương Dự minh tư khổ tưởng đứng lên.

Một tuần sau, trong phòng tại tiệm luyện khí, một cái máy móc kỳ quái xuất hiện trên nền nhà. Cái máy này chia làm hai bộ phận, một bộ phận chịu trách nhiệm cắt thịt, xiên thịt, một bộ phận chịu trách nhiệm nướng đồ, đúng thời gian thì bôi mỡ, bôi các loại hương liệu.

Tóm lại, đây là một cái máy móc cơ khí tự động hóa, về sau chỉ cần Khương Dự đem thịt tươi bỏ vào, mấy phút sau chờ que xiên nướng đi ra là được, sẽ không cần mình tự thân ra trận mệt gần chết.

Vì làm ra thứ này, Khương Dự phải bỏ ra không ít chất xám, đem kiến thức về máy móc ở Trái đất cùng nguyên lý cơ động của con Kiến Khiêu Vũ kết hợp lại, cùng một vài ý tưởng của mình, cuối cùng cũng thành công.

Kể từ đó, hắn cũng miễn cưỡng được tính là nửa nhà phát minh, Khương Dự không khỏi có chút dương dương tự đắc.

Âm thanh “cạch, cạch…” vang lên, là nguyên liệu nấu ăn mà Khương Dự bỏ vào trước đó từ từ chạy ra.

Hơn mười xiên thịt nướng đồng thời được chạy ra, Khương Dự cầm lây một xiên ăn thử, mùi vị không tệ, nhưng khẳng định không cách nào so với mình nướng ah…

Tay nghề siêu đẳng của ta máy móc sao có thể làm được. Hắn tự sướng một chút, đem xiên thịt nướng cho Sư phụ.

- Sư phụ, về sau ngài muốn ăn thịt nướng, liền qua cái máy bên kia ấn nút, lúc sau sẽ có thịt nướng ăn

Khương Dự chỉ chỉ cái máy giữa phòng nói.

Hán tử trung niên nhìn qua, đối với mấy hành động kỳ quái của hắn cũng không còn kinh ngạc nữa, hắn đứng dậy, đưa ra một tay đem nguyên cái máy giơ lên, mang ra bên cạnh cái ghế dài đặt xuống.

Khương Dự trợn mắt há hốc mồn nhìn một màn này, cũng ý thức được Sư phụ mình cũng là người có tố chất của trạch nam ah.

Tốt nha, thực tế một chút, vị Sư phụ nhà mình thực chất là một trạch nam, địa điểm hoạt động từ trước đến nay chỉ có chiếc ghế dài cùng cái giường trong phòng.

Thoáng kinh thường, hắn trở lại phòng, công tác thịt nướng đã giải quyết xong, nhưng kế hoạch chinh phục bằng đồ ăn ngon chính thức tuyên bố thất bại.

Cũng may còn có cái giường mền này.

Vừa nghĩ đến đây, Khương Dự tâm tình đau buồn lúc trước mới tốt lên được một ít.

Hắn bịch một cái nằm thẳng cẳng trên chiếc giường trong phòng mình, cảm thấy cực kỳ dễ chịu, trong lòng cũng trầm tĩnh lại.

Cuối cùng đã kết thúc thời gian đau khổ ngủ trên cái giường cứng đó.

Lúc nhàn rỗi khi chế tạo máy nướng thịt, hắn đem việc chế tạo máy giặt quần áo gác sang một bên, trước tiên chế tạo cái giường mềm mại này, vừa vặn hôm nay hoàn thành.

“Cuối cùng cũng không làm mình thất vọng, cái thân thể nhỏ bé này không còn ủy khuất nữa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK