• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi lại muốn dùng sáo trúc này đổi… tiền một bữa cơm?

Tiểu Trúc cô nương lúc này trong nội tâm kinh ngạc một trận, còn khoa trương hơn lúc Khương Dự đoạt được sáo trúc. Nàng thậm chí nhất thời không hiểu rõ Khương Dự muốn làm gì.

Phải biết đây chính là sáo nhỏ của tiểu thư ah.

Không biết có bao nhiêu người cả ngày lẫn đêm đều nằm mơ cũng muốn lấy được.

Mọi người xung quanh cũng nhao nhao kinh dị, lộ ra vẻ không thể tin được, thằng này là kẻ đần sao? Tín vật của vị tiểu thư kia há chỉ là tiền một bữa cơm có thể sánh bằng, bọn hắn thậm chí còn muốn bỏ ra gấp mười, gấp trăm lần tiền cơm chỉ muốn đổi cây sao này đây.

- Thế nào? Không được sao?

Khương Dự hỏi lại, nội tâm đang suy nghĩ cái tiệm này sẽ không hẹp hòi như vậy chứ? Hành động thi thố nguy hiểm như vậy mà chỉ một bữa cơm cũng không đổi được.

- Có thể! Đương nhiên có thể.

Tiểu Trúc cô nương giống như trong mộng.

- Đây, cầm lấy đi

Khương Dự nhếch miệng, đem sáo nhỏ ném về phía Tiểu Trúc cô nương. Sáo nhỏ liền bay tới ngực nàng, bản thân Khương Dự thì trên mặt không có một tia lưu luyến.

Thư sinh đẹp zai ở một bên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại tỏ ra vẻ bình tĩnh.

- Liễu huynh, chúng ta đi thôi.

Khương Dự đối với Thư sinh đẹp zai nói ra, cũng không muốn ở lại cái địa phương này nữa.

Đối với trúc lâu này, lúc đầu đồ ăn mỹ vị vẫn để lại cho hắn ánh mắt rất tốt, nhưng cái loại “trò chơi nhỏ” này có chút hung ác, nên tránh càng xa càng tốt, nhất là hắn thiếu chút nữa biến thành vật hi sinh.

Rời khỏi trúc lâu, Khương Dự cùng Thư sinh đẹp zai Liễu Miên Sanh đi bộ trên đường phố.

- Khương huynh thật là lợi hại, cái Rương vạn cách kia thế mà lại nhẹ nhàng phá giải được.

Thư sinh đẹp zai tán thán nói.

- Hắc hắc, chỉ là một trò chơi nhỏ mà thôi.

Khương Dự mặt ngoài thì vẫn ra vẻ phong khinh vân đạm, lộ ra vẻ không để ý chút nào, nhưng thực tế nội tâm âm thầm mừng rỡ không thôi, dù sao tạo một lần trang bức lớn như vậy, lại lăn lộn một bữa cơm free nha.

- Cái Rương vạn cách kia dù nhìn rất khó nhưng ở Thiên Chú thành nhiều đệ tử như vậy luôn có người có thể nhẹ nhàng phá giải ah?

Khương Dự nói thêm, việc phá giải Rương vạn cách hắn coi như là vận khí tốt. Nhưng ở cái Thiên Chú thành này khẳng định không thiếu người cường đại, hẳn có thể nhẹ nhàng ứng phó mới đúng.

Thư sinh đẹp zai cười cười.

- Khương huynh, Rương vạn cách là vật có thể đứng hàng Địa phẩm, tự nhiên bất phàm, chất liệu không chỉ có thể ngăn cách tinh thần cảm giác của người khác, thậm chí ở bên trong còn có trận pháp ức chế linh lực, trừ phi tu vi người đó đạt được Địa cảnh đỉnh phong, bẳng không thì dò xét cái Rương vạn cách cùng người phàm không khác gì nhau. Mà trong đệ tử đồng lứa ở Thiên Chú thành không có người nào tu vi tạo nghệ có thể tới cảnh này.

Thư sinh đẹp zai giải thích.

Nói đến đây, hắn không khỏi hiếu kỳ đồ vật trong tay của Khương Dự, cuối cùng là dạng dụng cụ gì có thể phát hiện thứ mà đến Địa cảnh cũng không thể dò ra được. Nhưng hắn cũng biết, đây là thủ đoạn của người khác, không tiện hỏi dò nghe ngóng.

- Không phải còn có các trưởng lão sao?

Khương Dự không hề nghĩ ngọi trả lời.

- Những lớp người đi trước sao lại lột cái da mặt mà đối phó với mấy cái đồ chơi của thế hệ trẻ tuổi chúng ta chứ.

Thư sinh đẹp zai cười nói.

- Phải không, vậy chẳng phải nói cây sáo kia rất chân quý.

Khương Dự phản ứng lại, cả kinh kêu lên.

- Vô cùng chân quý, đại biểu cho vị trí thứ hai trên Khí bia một cái nhân tình.

Thư sinh đẹp zai hơi đáng tiếc.

- Cái gì? Vị trí thứ hai trên Khí bia. Vậy chẳng phải đổi bằng một bữa cơm chẳng phải bị lỗ lớn.

Khương Dự vỗ mạnh đầu một cái, hối hận không thôi, đây chính là vị trí thứ hai trên Khí bia đó, cái nhân tình của bài danh thứ hai trong tất cả đệ tử Thiên Chú thành.

Hắn lúc này có phần muốn trở về tìm Tiểu Trúc cô nương kia đòi lại một đống lớn linh thạch cao cấp, để bù lại tổn thất của mình.

Trong lòng hắn chính là đang hối hận, do dự không biết làm sao bây giờ…

- Oh, đây không phải là người tài ba phá giải Rương vạn cách sao?

Một âm thanh có chút trào phúng xuất hiện, hóa ra là một thiếu niên trên tay áo có ba đường viền màu xanh đi tới, đây là một người đệ tử của mạch thứ Ba.

Hắn tới gần Khương Dự, trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm, nhìn có chút hả hê nói:

- Nhưng mà một số đệ tử mới vào, ba cái nhiệm vụ cơ sở của tháng này sợ là chưa hoàn thành đi, đến lúc đó là bị phạt vào công điện đấy.

- Ngươi là ai vậy?

Khương Dự nhíu mày hỏi, cái thằng này hồi giờ chưa bao giờ thấy qua, tự nhiên chạy tới chất vấn hắn.

Người thiếu niên kia cười cười khinh thường, làm cho Khương Dự có chút chán ghét, sau đó liền rời đi, dường như coi đây chỉ là nhiệm vụ chuyên môn tới nhắc nhở Khương Dự là xong.

Khương Dự liếc một cái cảm thấy người này thật khó hiểu, tự nhiên tới trước mặt hắn xạo que, còn làm dáng nữa chứ, thật là khó chịu.

- Liễu huynh, người kia vừa nói nhiêm vụ cơ sở là cái gì vậy?

Hắn xoay người lại hỏi.

- Như thế nào, Khương huynh không biết sao?

Thư sinh đẹp zai kỳ quái, những điều này mỗi một đệ tử từ lúc nhập môn sẽ có người chuyên môn hướng dẫn nha.

Khương Dự lắc đầu, Thư sinh đẹp zai cũng không hỏi nhiều liền giải thích cho Khương Dự cặn kẽ.

Đệ tử Thiên Chú thành không phải là nói từ khi nhập môn thì cái gì cững không cần làm nữa, mà là mỗi tháng đều phải đến Nhiệm vụ điện, coi như tích lũy kiến thức cơ bản, nếu như chưa hoàn thành, nguyên tháng sau sẽ bị phạt đến Công điện rèn đúc tinh thiết thuộc tính.

Mà loại hoạt động khổ cực kia, cho dù là một tên đệ tử Dịch cảnh cũng có chút không chịu nôi.

- Khương huynh, ngươi mới trở thành đệ tử, ngược lại phải nhanh đem nhiệm vụ làm xong mới được,

Thư sinh đẹp zai nhắc nhở.

Khương Dự nghe như vậy, mặc dù không đi qua Công điện gì kia, nhưng đoán chắc chỗ này không phải là một nơi tốt lành gì, mình đi vào tuyệt đối sẽ không tốt hơn.

Ba cái nhiệm vu cơ sở nhất định phải nhanh chóng hoàn thành không thể kéo dài. Nhưng mà hôm nay hình như là ngày hai mươi ba thì phải, chỉ còn lại mấy ngày nữa.

Khương Dự trong lòng xiết chặt, nhớ tới người thiếu niên vừa rồi biểu lộ cười trên nỗi đau người khác, hắn ý thức được quyết tâm không thể bị phạt đi Công điện, vội vàng hướng Thư sinh đẹp zai nói:

- Liễu huynh, ta đi trước Nhiệm vụ điện nhận nhiệm vụ đã, tranh thủ làm xong sớm một chút.

Tạm biệt Thư sinh đẹp zai, Khương Dự đi vào Nhiệm vụ điện đang đông nghìn nghịt người xem xét.

Trong đại điện Nhiệm vụ điện có rất nhiều trụ lớn bằng đá màu đen đứng thẳng, giống như kiểu đứng của mấy đệ tử tới đăng ký vậy, nhưng khác nhau chính là, mấy trụ đá màu đen không ngừng lóe lên từng hàng chữ, hiện ra từng cái nhiệm vụ một, mà xung quanh thì một đám người chen chúc vào nhau.

Khương Dự phải mất rất nhiều khí lực mới chen vào được, đẩy một đống người muốn ngã xuống

Trên cột đá màu đen

Nhiệm vụ một: Luyện chế một pháp bảo công kích Dịch phẩm, yêu cầu…

Nhiệm vụ hai: Luyện chế…

Nhiệm vụ ba: Chăm sóc Tiểu Tượng tôn ba ngày…

Khương Dự xem xét nhiệm vụ phát hiện hầu như tất cả nhiệm vụ đều là đi luyện chế đồ vật Dịch phẩm trở lên, chỉ có một cái là chăm sóc Tiểu Tượng tôn ba ngày, nhìn như rất đơn giản, nhưng tính cả cái này cũng còn hai cái nữa.

Nhưng những nhiệm vụ khác hình như đều không phải nằm trong phạm vi năng lực của hắn. Vì để tránh cho nhiệm vụ bị cướp đi, hắn định trước tiên đem nhiệm vụ này nhận lấy.

- Vị sư huynh này, ta muốn nhận nhiệm vụ

Khương Dự nhìn nhân viên công tác là một thanh niên đứng trước nhiệm vụ đại điện nói ra.

Thanh niên công tác lộ ra một bộ nhiệt tình thân mật, vì Khương Dự xác nhận nhiệm vụ, đồng thời còn tiết lộ cho Khương Dự có hai nhiệm vụ tương đối đơn giản còn chưa có ai nhận lấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK