À quên, mk là Mon mới có 12 tuổi 10 tháng à nên có j thì mọi người thông cảm cho mon nha;
<3 cả nhà
***********
Reng…Reng…
Bụp
Cái đồng hồ báo thức đáng thương đã bị thương hơi bị năng và đang ôm đất mẹ.Nó thì vẫn còn nằm ườn ra ngủ ngon lành
- VI VI CÓ DẬY NGAY KHÔNG
Giongj hét phải nói là kinh hồn của mẹ khiến nó vội lao xuống giường làm VSCN.5 phút trôi qua, nó đã xúng xính trong trong bộ đồng phục trường xxxx.Nó nhìn mình trong gương một cách vô hồn rồi nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền đang đeo.Đồng hồ ‘6h30’, nó vẫn típ tục sự nghiệp ngắm nó.
5 phút trôi qua
‘What’
Giờ nó mới vội vội vàng vàng lao xuống cầu, vơ vội miếng bánh mì.Nó chạy nhanh hết sức, vừa đi vừa chửi rủa cái đồng hồ báo thức
- Đáng chết, đồng hồ báo thức không chịu reo, tiệm đồng hồ làm ăn tất trách, tao thù cái ông bán đồng hồ
RẦM…
- Thằng chó nào đi mà không nhìn đường vậy, bộ bị mù rùi hả
Nhưng hình như là không thấy đau, còn mềm nữa chứ, mà hình như
- Á
Thì ra là nó đang nằm trên mình 1 người đàn ông
- Mắt mũi mày để đâu thế hả, không nhìn thấy bổn tiểu thư à.Nó hét lên
- Cô đi không nhìn đường mà còn đổ thừa cho tôi à
- Anh còn dám cãi, à mà thôi bổn tiểu thư hôm nay ăn chay, đưa tiền bồi thường là được.Nó nhếch môi
Thứ gì chứ tiền thì nó rất là thích à, tuy nhà nó không nghèo nhưng bố mẹ quản lí tiền tiêu vặt của nó hơi bị căng nên lâu lâu cũng phải kiếm thêm ít thu nhập.
- Hóa ra lại là lũ hám tiền.Tiền chứ gì?
Hắn nói rồi nháy mắt với người đứng bên cạnh. Người đó hiểu ý liền lấy 1 đống tiền trong ví văng xuống đường( Cho Mon xin đi, mon nghèo lém nè)
Nó nhìn những tờ tiền rồi nhìn mặt hắn.Nó chúa ghét những người kiêu căng như hắn.
- Anh nghĩ tôi cần những tờ tiền dơ bẩn này của anh à. Anh nằm mơ đi, tôi không cần những thứ rác rưởi này.
Nó nói rồi một mạch chạy đi.Hắn đứng ngây một lát rồi ngồi vào xe ô tô sang trọng khẽ nhếch môi cười. Xe ô tô từ từ lắn bánh đi