Viên Liễu đi qua đường phố, thấy mọi người rỉ tai nhau Đại tiểu thư Viên gia sắp chính thức thành Thái tử phi.
Vốn dĩ chuyện này sẽ đến chỉ là sớm hay muộn, nên nàng không mảy may quan tâm. Viên Liễu lướt đi nhanh, bật nhảy qua tường sau phủ để trở về phòng.
Trời mùa hạ vào buổi chiều tối bớt nóng đi vài phần. Viên Liễu nhảy lên trên nóc phòng ngồi hóng mát. Nàng nhìn về đằng xa trước mặt, khi mặt trời đã gần núp xuống sau dãy núi.
Trước mặt nàng là một khoảng trời đỏ rực, đẹp vô cùng. Sau lưng nàng là Viên phủ đang náo nhiệt chuẩn bị cho lễ thành hôn của Đại tiểu thư.
Nàng vẫn còn nhớ rõ ngày ấy đi học, nàng phải đi theo hầu hạ Châu Anh mới miễn cưỡng biết chữ.
Nàng đều là ngồi sau cùng, giấy bút đều là lấy từ những trang thừa ra, bút bỏ đi của Châu Anh.
Mọi người đều nói Châu Anh tốt đẹp, là nữ nhân ai ai cũng si mê. Chỉ có Viên Liễu mới cảm nhận được mặt khác của nàng. Nhưng nàng cũng không gây gổ gì, ghét chỉ đơn giản là không thích. Không để tâm.
Nàng đang ngồi thì phía dưới có người gọi xuống. Là nô tì bên cạnh Đại phu nhân.
Nàng ta hắng giọng: " tiểu thư! Ngươi có xuống đây không? ".
Viên Liễu nhảy xuống, phủi phủi tay.
" Ngày mai là đại hỉ của Đại tiểu thư, phu nhân đặc biệt cho ngươi chút đồ ăn. Mai không được đi lung tung, ở yên trong biệt phủ. Sẽ có người mang đồ ăn cho ngươi ". Nói xong liền đặt xuống một cái hộp gỗ, quay lưng bỏ đi.
Viên Liễu mở hộp gỗ ra, bên trong có cơm và một chút thức ăn. Tuy không nhiều nhưng cũng đủ ăn rồi. Nàng bê vào trong bàn, để ở trên.
Tắm rửa xong xuôi, nàng mới lấy ra ăn. Ăn hết lại mang đi rửa rồi cất lại trong nhà bếp.
Trở về phòng thì lăn ra giường ngủ say.
Sáng hôm sau trong Viên phủ rộn ràng tiếng pháo, trống, tiếng nói cười. Rất nhiều người đến chúc mừng hỉ sự của Đại tiểu thư.
Ai cũng nói Thái tử anh tuấn phong nhã, lại rất tốt bụng. Khen người không ngớt, lại quay sang ngưỡng mộ Đại tiểu thư.
Nhị tiểu thư Viên Di Giai, từ nhỏ hay bị đem ra so sánh với tỷ tỷ. Nay thấy nàng có hỉ sự tốt, có vài phần ghen tị. Nhưng bù lại nàng đi rồi đối với Di Giai là chuyện tốt. Sẽ trở thành tiểu thư có tiếng nói nhất.
Đại thiếu gia Viên Chấn Kiệt cũng vui mừng cho muội muội, lại đi tạo quan hệ với khách quan trong tiệc.
Viên Liễu ngồi trong phòng ăn cơm. Có cơm ăn rồi nên cũng chẳng quan tâm chuyện bên ngoài.
Bên kia, Thái tử cũng chuẩn bị tốt cho hôm nay. Người cũng cảm mến Châu Anh từ lâu, rất trông mong hỉ sự này. Hoàng đế có nhiều con, nhưng cũng không phải ai cũng ở lại Hoàng cung. Trong số đó có Lục hoàng tử, người là con của Liên phi, từ nhỏ mắc bệnh nên da người bị sần sùi. Lúc nào cũng mặc kín mít, mặt che lại chỉ chừa ra đôi mắt. Trông vô cùng kì quái.
Phía Viên phủ, chuẩn bị đã sẵn sàng. Châu Anh khoác lên bộ hỉ phục lộng lẫy, đẹp động lòng người.
Đại phu nhân căn dặn nàng đủ điều, nàng cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Giờ lành tới, Thái tử đã mang kiệu đến trước cửa Viên phủ. Người cùng Đại tiểu thư làm lễ bái với nhau. Chính thức thành phu thê.
Mọi người đều gửi lời chúc phúc, không khí vui vẻ náo nhiệt.
Châu Anh bước lên kiệu cùng Thái tử trở về Hoàng cung. Trở thành Thái tử phi, cũng là một bước tới cương vị Hoàng Hậu.
Viên Liễu ngồi trên mái phủ, thấy mọi thứ đã xong. Nàng nhảy xuống, muốn vào rừng chơi.
Không ngờ vừa xuống tới liền bắt gặp Di Giai. Vừa gặp nàng, liền cười khẩy: " Ngươi đang nhìn theo chiếc kiệu đó sao? Chắc ngươi muốn được giống Đại tỷ lắm ".
Viên Liễu không muốn gây chuyện, liền muốn quay lưng đi vào biệt phủ. Di Giai liền túm tóc nàng giật lại, kéo mạnh: " tiện nhân như ngươi còn dám lơ đi lời của ta? Giờ ta là tiểu thư danh giá nhất phủ này. Ngươi liệu mà sống, đừng để ta chướng mắt giết ngươi ".
Di Giai buông tay, rồi đẩy nàng ngã xuống. Nàng ta cong môi, liếc nhìn nàng bất lực đứng dậy đi vào trong phòng, thích thú rời đi.
Viên Liễu đi vào phòng, dùng tay xoa xoa lại phần đầu. Nước mắt nàng rơi ra, nàng đau, nàng hận.
Nhưng lại nín ngay, lấy vạt áo lau nước mắt rồi chải lại tóc.
Nàng nhìn ra ngoài, nắng chiếu xuống trước cửa. Trời xanh không một gợn mây trắng. Nàng trầm ngâm nhìn lên, nghĩ bụng hôm nay sẽ không mưa. Đi lên núi sẽ rất thuận lợi, nhưng lại nghĩ lại không đi nữa. Để mai rồi đi.
Phía trong rừng, nam nhân ấy hôm nay lại lên đỉnh núi.
Vĩ Thành họp bàn với vài người, thân mặc áo giáp.
Được một lúc thì chàng rời đi, đi qua nơi có phiến đá lại trộm nhòm qua một cái. Cảm thấy hơi hụt hẫng, không nhìn thấy tiểu cô nương kia tới.
Chàng khẽ thở dài, quay lưng rời đi.
Viên Liễu bên này chán nản ngồi xếp mấy viên đá trong sân. Núp dưới tán cây trong vườn.
Bên trong Hoàng cung, Châu Anh được sắp xếp chu đáo trong phủ Thái tử phi. Nàng hạnh phúc với đãi ngộ này.Thái tử vẫn đang bên ngoài. Châu Anh trùm khăn ngồi gọn bên mép giường đợi ngài.
Nàng ngó xung quanh, thấy không có ai mới thả lỏng một chút. Nhìn thấy phòng Thái tử toàn là tấu chương, trong phòng có rất nhiều sách. Thấy có động bên ngoài, nàng về lại tư thế.
Người kia mở cửa ra, từ từ bước tới. Người này liền nhanh tay cắt đứt tay của nàng, khống chế nàng lấy máu.
Lấy xong lại sai người băng bó lại cho nàng. Châu Anh sợ đến xanh mặt, nhưng không dám mở miệng.Nàng sợ nếu kêu lên sẽ bị giết chết.
Nàng run rẩy, môi cắn chặt vì đau.
Băng bó xong người kia cũng lui ra, để lại nàng một mình.