• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa thu đến, không khí mát mẻ hẳn ra. Người dân trong thành náo nức chuẩn bị cho lễ hội.

Mùa này khí hậu tốt lại nhiều ngày hội, ngay cả Thanh Vương cung ảm đạm cũng có không khí hẳn ra.

Hai tháng qua Viên Liễu đều cố gắng thay đổi nơi này, nàng muốn nơi này không còn là Địa ngục trên mặt đất nữa.

Nàng cho người đào thêm ao để trồng sen, lại trồng thêm cây, hoa sặc sỡ.

Lần trước gặp Tuấn Triết nàng đã bảo chàng thu hồi lệnh với các thiếp thất, để các thiếp thất thoải mái với nàng hơn.

Tuy là không được như nàng nghĩ nhưng cũng đã tốt hơn nhiều. Các thiếp thất thoải mái đi lại khắp nơi trong phủ. Hoa cũng nở rộ khoe sắc.

Chỉ là lá rơi khá nhiều, hôm nào Lịch Hà và Nhan Hi cũng quét được một đống lớn.

Viên Liễu nhìn vào Thanh Vương phủ bây giờ, cảm thấy bản thân thoải mái hơn bao nhiêu.

Một nữ tì đi tới, mang theo một giỏ đồ bổ: " Vương phi, Liên phi thấy người và Điện hạ lâu ngày xa nhau. Sai người làm nhiều đồ bổ cho người dưỡng sức tránh đau buồn ".

Nàng nhìn một bàn đồ ăn đầy ắp này, cong môi: " Nói với Mẫu phi là ta thấu lòng của người. Chỉ là do Điện hạ bận bịu, ta không cảm thấy buồn ".



" Vâng, Liên phi cũng thông báo. Hai ngày sau Bệ hạ mở một buổi săn bắt. Dặn người chuẩn bị kĩ càng ".

Viên Liễu gật đầu.

Nữ tì kia cũng rời đi.

" Vương phi, một tháng rồi người không gặp Điện hạ. Ngày mai phải thật đẹp cho ta ".

" Lịch hà ngươi yên tâm, ta sẽ chuẩn bị cho người chu đáo ".

Nàng bê bát sâm hầm lên ăn, dửng dưng: " Đi săn bắn trong rừng không cần đẹp. Cứ thoải mái là được ".

Lục Vương gia ngày nào cũng nhốt mình trong phòng. Cả tháng trời không ai gặp mặt.

Tuấn Triết lại đi vào phòng trong, nói chuyện với người trung niên đối diện:

" Muốn Lịch Hà và Nhan Hi chăm nàng, cuối cùng nàng không thể lớn lên. Thân hình vẫn rất nhỏ ".

Giang Hinh - lão sư thân cận, đi theo chỉ dẫn Tuấn Triết từ nhỏ: " Điện hạ, người nói nàng chính là ăn mãi không lớn? ".

" Phải, đã mấy tháng rồi. Ăn nhiều nhưng béo ra cũng không béo ra ".

Giang lão sư suy nghĩ một lúc: " Dù sao cũng phải thử, ngài định đợi đến bao giờ ".

Tuấn Triết ánh mắt ý cười: " Hai ngày nữa, vào ngày đi săn bắn. Ta sẽ làm ".

Hai ngày sau rất nhanh tới. Rất nhiều kiệu nối đuôi nhau đến núi Phổ Sơn. Núi này nhiều thú lớn, săn bắt mới đáng công.

Trên kiệu, Châu Anh nhìn Thái tử, nàng khẽ thở dài: " Chàng vẫn còn phiền lòng chuyện đó sao?".



Cảnh Bình khẽ cười: " Không sao. Ta chỉ thấy hơi mệt. Nàng đừng lo ".

Hơn ai hết nàng hiểu cảm giác bị người khác vượt mặt khó chịu thế nào. Đành im lặng cho chàng riêng tư suy nghĩ.

Đến nơi, Hoàng thượng đã cho sắp xếp một bữa tiệc long trọng. Bày biện sẵn sàng. Lều trại cũng đã dựng xong.

Mọi người đi đến chỗ ngồi, ai nấy đều vui vẻ trò chuyện.

Viên Liễu vẫn như thường, im lặng ngồi uống trà. Nàng nhìn thấy Tuấn Triết đi tới, liếc nhìn một cái rồi thôi.

Di Giai lúc này đứng lên: " phụ Hoàng, lâu rồi tất cả mới vui vẻ như vậy. Hay là tổ chức một cuộc so tài. Không biết người có hứng thú không a ".

Hoàng Thượng nghe xong cũng rất tán thành. Đồng ý.

Di Giai về chỗ, nhìn sang Viên Liễu. Nàng trong lòng hả hê, Viên Liễu cái gì cũng không biết. Lát nữa sẽ xấu hổ trước mặt tất cả mọi người.

Châu Anh thể hiện trước, nàng lấy một cây đàn ra. Đàn một khúc nhạc.

Tài năng của nàng không thể chê, tiếng đàn đánh ra nghe vô cùng êm tai. Càng nghe càng thích, muốn nghe tiếp. Hay đến nỗi ai cũng cảm thấy nó trôi qua rất nhanh.

Mọi người đồng loạt khen ngợi, Viên Liễu cũng vỗ tay vài cái.

Đến Di Giai, nàng sai nô tì mang ra một tờ giấy trắng lớn. Dùng bút lông và mực đen hoạ ngay một bức tranh phong cảnh. Bức tranh sống động đẹp mắt. Được Hoàng thượng sai người đem về thư phòng treo.

Đột nhiên hai người quay sang nhìn nàng. Và lại một người nữa, hai người nữa. Nàng cười trừ, lắc đầu: " ta không thông thạo những cái này a. Không cần nhìn ta ".

Liên phi cười nói: " Liễu nhi, không thạo cái này thì thạo cái khác. Con cũng thể hiện cho Bệ hạ xem đi ".

Nàng đảo mắt tìm kiếm, xung quanh đây toàn là nhạc cụ, vải vóc. Có gì để thể hiện chứ?

Nàng thu mắt lại trước thanh kiếm của Trọng Luân, bước tới: " Phiền tướng quân cho ta mượn nó một chút ".

Trọng Luân cũng vui vẻ đưa cho nàng.

Nàng đứng trước mặt Hoàng thượng: " Viên Liễu chỉ biết một chút múa kiếm. Mong Bệ hạ xem để giải trí không soi xét ".

Hoàng thượng gật đầu, cổ vũ nàng làm.

Tuấn Triết cũng ngẩng lên xem nàng muốn múa kiếm thế nào. Minh Khải lại ghé sang: " Cánh tay của muội ấy còn không nặng bằng thanh kiếm. Đệ nói xem muội ấy có múa được không? "

" Xem thì biết ".

Nàng nhờ nhạc công nổi nhạc. Rút kiếm ra, bắt đầu múa.

Kiếm này thật sự nặng, trước đây khi đi qua phố, thấy người ta biểu diễn múa kiếm rất đẹp. Nàng liền lấy cành cây trên núi múa theo.

Lần này thực hành thật, nàng bộ mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng tay đã phải cố hết sức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK