- Sao thế! Ông già lại gọi về à? Tư Vũ, hôm nay tôi ngủ nhờ nhà cậu được không? – Vương Hạo lạnh lùng nói
- Không được! Cậu nên về nhà đi, hôm nay là sinh nhật của ba cậu đấy!
Tư Vũ là bạn thân lâu năm của Vương Hạo và chỉ có anh mới chịu được tính cách của Vương Hạo. Hai người bọn họ quen biết nhau từ khi còn nhỏ cho đến tận bây giờ. Tư Vũ là người đã chứng kiến mọi biến cố xảy ra trong gia đình của Vương Hạo nên anh rất hiểu và cảm thông. Còn đối với Vương Hạo, mặc dù anh luôn lạnh lùng, độc đoán với tất cả mọi người nhưng anh cũng chỉ có một mình Tư Vũ là người bên cạnh. Hồi trước, khi còn học cấp 3, Tư Vũ bị một đám du côn bắt nạt vì lí do anh đã báo cáo với thầy hiệu trường rằng đám đó mang chất cấm đến trường. Thế nhưng chúng chưa kịp làm gì thì Vương Hạo cùng một đám vệ sĩ đến chặn đường. Anh mạch lạc tuyên bố: “Nếu ai động vào Tư Vũ thì cũng chính là đang động đến Vương Hạo này!”. Nói xong đám người của Vương Hạo đã dạy cho bọn du côn một bài học.
- Sao thế! Không muốn chứa người này nữa sao! – Vương Hạo mỉm cười nói
- Hmm... Nhớ đừng làm gì dại dột đấy!
Nói xong, Tư Vũ lên xe của mình và đi một mạch về nhà. Ở đây, Vương Hạo vẫy tay chào các em năm nhất, năm hai rồi lên xe phóng nhanh và biến mất dần. Mọi hành động mà anh làm dù là đơn giản nhưng cũng toát lên khí chất khiến đối phương không khỏi rung rinh. Tiếng la hét của các em lại một lần nữa làm vang sân trường.
Trên đường về nhà, gương mặt Vương Hạo dần biến sắc. Anh luôn cảm thấy không thoải mái khi về nhà mặc dù hôm nay là sinh nhật bố anh. Thực ra mối quan hệ cha con của họ không được tốt cho lắm. Âu cũng là bởi cha anh là một người vô cùng gia trưởng, vô tâm, không quan tâm đến vợ con. Cuộc hôn nhân giữa hai người họ không xuất phát từ tình yêu mà chỉ là do phút bồng bột sai lầm khi con trẻ của Vương An Trình. Khi ấy mẹ của Vương Hạo bị ung thư giai đoạn cuối và bác sĩ đã thông báo rằng gia đình cần chuẩn bị tinh thần. Đáng buồn hơn khi ấy cha anh – Vương An Trình lại đang gian díu với một người phụ nữ khác, và đã không thể để tạm biệt mẹ anh lần cuối. Vì thế, Vương Hạo rất căm hận cha anh, thậm chí trong một lần hai người họ cãi nhau, Vương Hạo còn thẳng thắn tuyên bố: “Ông không phải là cha tôi! Tôi chỉ có duy nhất một người mẹ mà thôi! Hãy nhớ đấy!”
Cuối cùng, Vương Hạo cũng về đến nhà. Anh đỗ xe gọn gàng rồi hỏi dì Tám:
- Dì Tám, bọn họ đang làm gì vậy?
- Lão gia đang đợi cậu về ăn tối đấy! Cậu mau lên nhà đi kẻo lão gia tức giận.
Vương Hạo bước vào nhà, đập vào mắt anh là một cảnh tưởng xa hoa lỗng lẫy từ hoa cho đến nến đều được trang trí vô cùng bắt mắt, “chắc lại do người phụ nữ đó trang trí đây mà”, anh nghĩ thầm
- Sao mày về muộn vậy? Biết mấy giờ rồi không?
- Ồ! Chào chủ tịch Vương An Trình! Chúc ông sang tuổi mới càng yêu chiều người phụ nữ đó hơn, và sống đến đầu bạc răng nong! – Vương Hạo cười nhếch mép, rồi quay sang nhìn đểu người phụ nữ đó
- Láo toét! Tao đã dặn mày phải gọi Mạn Nhu là mẹ! Mày định chống đối tao đến cùng đúng không?
Mạn Nhu trong lòng vô cùng tức giận, “mẹ khốn khiếp thằng nhãi ranh, nếu không phải có lão gia ở đây mình chắc chắn đã cho nó một bài học rồi”, nhưng cô vẫn lấy lại bình tĩnh, cất lên bằng giọng nói xu nịnh:
- Thôi lão gia, hôm nay là sinh nhật của anh mà. Anh đừng quá bực tức không mất vui. Vượng Hạo vẫn còn nhỏ, chúng ta hãy đợi thêm một thời gian nữa, em tin nó sẽ hiểu được tình cảm của chúng mình dành cho nó
Nghe Mạn Nhu nói xong, Vương Hạo liền lập tức nói:
- Thứ giả dối! Thật kinh tởm!....
- Mày.... – Vương An Trình đứng dậy
Nói xong, Vương Hạo lên phòng ngủ, khi đi qua Mạn Nhu anh còn tặng cho cô ta một cái lườm rực lửa, cái lườm khiến đối phương phải run sợ. Thế nhưng Mạn Nhu cũng không thể để bản thân yếu vế, cô nhếch mép cười đểu Vương Hạo.
RẦM ~~~ Tiếng cửa phòng đóng lại kêu vang khắp căn biệt thự
Vương Hạo nằm dài trên dường, đôi mắt nhìn về hư vô. Thật ra những ngày như hôm nay đối với anh mà nói là điều bình thường. Thế nhưng anh chỉ là cảm thấy chán chường, mệt mỏi, không muốn phải đối mặt với cha, với Mạn Nhu. Anh bỗng nhìn vào khung ảnh của mẹ treo to trước phòng, nhớ lại quá khứ được mẹ ôm ấp, chở che, Vương Hạo không cầm được lòng mà nước mắt rơi. Có lẽ mẹ chính là điểm yếu lớn nhất của anh. Chắc chắn sẽ không ai dám nghĩ tới một người như Vương Hạo mà cũng biết khóc
Bỗng chuông điện thoại reo lên, thì ra là Tư Vũ gọi đến. Quả nhiên, trong lúc anh buồn lòng nhất thì Tư Vũ luôn xuất hiện
- Alo!
- Nhớ mai có tiết thầy Giang! Cậu không được quên đâu đấy! Cần tôi đến đón cậu không?
- Ý kiến không tồi!
Tại khí túc xá, Hàm Chi cũng đã về phòng và chuẩn bị đi ngủ
- À phải rồi Tiểu Mễ! Cậu biết Vương Hạo là ai không?
- Tớ có nghe nói là hotboy nổi tiếng của trường, nhưng học vấn thì không phải dạng vừa đâu! Hình như cậu ta học khoa Công nghệ thông tin thì phải? Sao thế!
- Không có gì. Thôi muộn rồi ngủ thôi mai tớ còn phải đến sớm. Thầy Giang có nhờ tớ đến trông lớp hộ thầy tầm 30 phút gì đấy!
- Đúng là qua cuộc thi đợt trước, tớ thấy thầy rất tin tưởng cậu đó haha
Thế rồi cả Hàm Chi và Tiểu Mễ đều chìm vào giấc ngủ. Và thế là một ngày đã trôi qua....