Anh và Hàm Chi tiến đến một nơi yên tĩnh, không một bóng người để tiện trao đổi. Mặc dù cả hai người vẫn còn gì đó ngại ngùng vì mọi chuyện trong quá khứ. Nhưng Tư Vũ chủ động quay sang mỉm cười, bắt chuyện với Hàm Chi
- Thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau trùng hợp như vậy! – vừa nói Tư Vũ vừa cười gượng
- Đúng vậy! Gặp cậu ở đây tôi cũng rất bất ngờ!
- Thế... cậu dự định làm gì ở đây vậy? Nghỉ ngơi?
- Không, tôi định mở một phòng khám nhỏ ở đây! Chúng ta rồi cũng sẽ trở thành hàng xóm của nhau! – Sau đó Hàm Chi quay người sang nhìn Tư Vũ, tay đưa ra ra hiệu muốn bắt tay với anh – chào hàng xóm, mình và Tiểu Mễ mới đến, có gì mong cậu chiếu cố!
Tư Vũ nhận ra Hàm Chi là một cô gái vô cùng tốt bụng. Giữa hai người họ vừa có một màn chào hỏi mới như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Điều này lại càng khiến Tư Vũ cảm thấy có lỗi
- Hàm Chi à.... thật ra tôi có chuyện muốn nói....
- Mình biết cậu định nói chuyện gì? Nhưng yên tâm mình quên rồi, chẳng còn nhớ gì cả. Với lại từ trước đến nay cậu chưa làm gì có lỗi với mình. Đừng cảm thấy có lỗi hay gì với mình – Hàm Chi mỉm cười
Và thế cuộc nói chuyện diễn ra vô cùng vui vẻ, hai người họ cũng dần hiểu về đối phương hơn
- Chúng ta nói chuyện cũng khá lâu rồi! Chắc Tiểu Mễ đang đợi mình. Chúng ta về thôi!
- Ừm!
Tiểu Mễ từ xa thấy Hàm Chi và Tư Vũ đang tiến lại, liền nhảy lên, hai tay vẫy vẫy trông vô cùng đáng yêu. Hành động của Tiểu Mễ khiến Tư Vũ mỉm cười. Sau đó, hai cô nàng nhanh chóng mang đồ về căn phòng mà họ thuê. Mãi đến tối muộn mọi đồ đạc mới gọn gàng hơn chút, phòng khám cũng thu xếp được đâu vào đó. Nhưng cả hai cũng đã thấm mệt, liền ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng từ cửa sổ ghé vào đánh thức Tiểu Mễ dậy
- Trời ơi không ngờ chúng ta đã ngủ thiếp cả đêm từ lúc nào không biết! – Tiểu Mễ vừa nói vừa ngồi dậy, trong khi Hàm Chi vẫn đang thiếp ngủ
Căn nhà mà hai người họ thuê có hai tầng, tầng một chính là phòng khám và tầng hai là nơi sinh hoạt của họ. Khung cảnh sáng sớm ở quê đẹp đến lạ thường. Tiểu Mễ từ trên cao nhìn xuống ngắm toàn bộ làng quê, đã lâu lắm rồi cô mới chiêm ngưỡng vẻ đẹp bình dị, mộc mạc đến vậy. Bỗng nhiên cô nhìn thấy bóng dáng Tư Vũ chạy qua
- Oahhh! Con trai dậy sớm tập thể dục như vậy thật thu hút!
- Thu hút ư? – Hàm Chi lặng lẽ đứng cạnh Tiểu Mễ hỏi mà cô không hề hay biết?
- Đương nhiên..... – Lúc này Tiểu Mễ mới nhận ra điều bất thường, liền giật mình – Cậu đứng cạnh tớ bao giờ thế?
- Ái chà! Sao má cậu lại đỏ thế kia! Đừng nói là Tiểu Mễ nhà mình đang yêu ai đó từ cái nhìn đầu tiên nhá!
- Cậu hâm à! Không nói chuyện với cậu nữa! Mình đi tắm!
Đã lâu lắm rồi, Hàm Chi mới thấy vui vẻ như vậy. Mặc dù những chuyện đã xảy ra trước kia không thể nói quên là quên. Nhưng cô cảm thấy sự lựa chọn của mình bây giờ vô cùng hợp lí. Cô mở cánh cửa sổ ra, hít một hơi hơi trong lành. Bỗng nhiên, Tiểu Mễ từ trong phòng nói ngang ra: “CẬU NHỚ GỌI ĐIỆN CHO ANH LỤC VĂN ĐẤY! KHÔNG THÌ ANH SẼ RẤT LO LẮNG ĐÓ”. Lời nhắc nhở của Tiểu Mễ khiến Hàm Chi chột dạ. Cô hoàn toàn quên mất việc cần gọi điện cho Lục Văn.
Sau đó, Hàm Chi gọi điện cho Lục Văn, ở đầu dây bên kia Lục Văn mặc dù rất lo lắng và không hiểu vì sao Hàm Chi lại đi xa như vậy. Nhưng anh hoàn toàn đồng ý với mọi quyết định của cô và hứa khi nào xong việc nhất định sẽ qua thăm cô.
Tại WangShi, Vương Hạo cũng đã biết chuyện Hàm Chi nghỉ việc. Tuy nhiên anh đã cho người đi tìm nhưng không thể tìm được cô. Cũng vì chuyện này mà từ hôm qua đến giờ Vương Hạo như người mất hồn, luôn cáu gắt với mọi người. Anh không biết tìm ai để tâm sự. Lúc này Vương Hạo mới nghĩ đến Tư Vũ nhưng anh cũng mau chóng nhận được tin Tư Vũ đã không còn ở đây nữa. Vương Hạo ngồi suy ngẫm một hồi lâu
“Đúng rồi! Trước đây tư vũ có nói với mình cậu ta có một căn nhà tại Thiên Nam. Chẳng lẽ giờ cậu ta đang ở đó!”
Sau đó Vương Hạo gọi thư kí đến và nói:
- Sắp xếp công việc của tôi từ giờ đến cuối tuần gói gọn trong hai ngày tới. Những ngày còn lại tôi sẽ không đến công ty nữa.
Sau đó, Vương Hạo ngửa lưng ra ghế đầy mệt mỏi
“Chết tiệt! Sao trong lòng mình lại khó chịu thế này? Hàm Chi! Em tính chạy trốn tôi sao? Dù tôi có lật tung cả thế giới này lên tôi cũng sẽ tìm cho ra bằng được em.”
Tại Thiên Nam, hôm nay chính là ngày đầu tiên Hàm Chi và Tiểu Mễ mở phòng khám riêng cho mình. Tiểu Mễ quay sang nhìn Hàm Chi, tay cô đồng thời đập vào tay Hàm Chi và nói:
- Chúng ta cùng cố gắng làm việc ở đây thôi nào!
- Ừm – Hàm Chi ôm chầm lấy Tiểu Mễ.
Bỗng nhiên, có tiếng mở cửa, Tư Vũ bước vào. Dáng vẻ ngại ngùng của anh khi trên tay đang cầm một món quà gì đó khiến Tiểu Mễ không thể rời mắt
- Ờm... Hôm nay hai cậu chính thức khai trương phòng khám nên tôi có món quà nhỏ gửi tặng hai cậu.
Hàm Chi chưa kịp phản ứng gì thì Tiểu Mễ đã nhanh chân chạy lại, mỉm cười nói:
- Cảm ơn cậu nhé Tư Vũ! Cậu chính là vị khách đầu tiên của chúng tôi đó!