• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sao! Giờ cậu muốn gì?

- Lấy lại những gì thuộc về tôi – Vương Hạo lạnh lùng nói

- Chẳng có thứ gì vốn thuộc về cậu cả. Tôi coi như cậu đến đây nghỉ ngơi vài ngày rồi mau nhanh chóng rời đi.

Nghe thấy Tư Vũ nói vậy, Vương Hạo liền đứng dậy, nhìn thẳng mặt anh và nói:

- Không cần cậu đuổi thì tôi cũng sẽ đi. Cậu nghĩ tôi sẽ ở lại một nơi nghèo nàn như này sao?

Đôi mắt của Tư Vũ bỗng sáng lên, anh tưởng Vương Hạo đã quyết tâm từ bỏ Hàm Chi, định nói điều gì đó thì Vương Hạo tiếp tục nói:

- Đương nhiên, trước khi đi tôi sẽ mang thứ thuộc về tôi đi. Nên cậu không cần mừng vội

- Cậu... – Vương Hạo đi ra khỏi nhà – Cậu định đi đâu....

Cứ thế Vương Hạo đến hiệu thuốc nơi Hàm Chi và Lục Văn sinh sống

“Ting..Ting”, tiếng chuông gió trước của nhà reo lên, Vương Hạo bước vào nhìn một lượt, cười nhếch mép nghĩ: “Cô ấy định sống hạnh phúc dưới mái nhà này sao? Đừng hòng?”

Lục Văn thấy có người đến liền chạy ra:

- Xin chào.... Ồ lại là bạn của Hàm Chi à! Ban nãy cũng có một cậu đến tìm cô ấy – Tư Vũ lúc này cũng kịp chạy đến, nhìn Lục Văn - Ồ chính là cậu đó. Hai cậu đều là bạn của Hàm Chi đúng không? Vào nhà uống nước đi.



Vương Hạo nhìn chằm chằm Lục Văn với đôi mắt sắc lẹm, nói:

- Anh là bạn trai của Hàm Chi?

- Đúng vậy!

- Giờ cô ấy đang ở đâu? Gọi cô ấy xuống đây tôi có chuyện cần nói.

Lục Văn ngơ ngác trước thái độ của Vương Hạo, quay sang nhìn Tư Vũ làm Tư Vũ cũng ngượng ngùng vô cùng

- À, tính cậu ấy vốn như vậy, mong anh thông cảm cho

Nói xong, Lục Văn đem ra hai cốc nước cho hai người họ và lên phòng tìm Hàm Chi

Đợi Lục Văn đi, Tư Vũ mới nói nhỏ với Vương Hạo “Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Lát cậu mà làm gì quá đáng thì đừng trách tôi”. Đáp lại sự lo lắng của Tư Vũ, Vương Hạo chỉ cười nhếch mép.

- Cậu có vẻ quan tâm đến Hàm Chi nhỉ? Hay cậu thích cô ấy?

- Cậu...

Lúc này, Lục Văn gõ cửa gọi Hàm Chi

- Hàm Chi! Em đang làm gì vậy? Anh vào nhé!

- Ừm, anh vào đi.

Thấy Hàm Chi đang nằm trên giường với sắc mặt mệt mỏi, Lục Văn lo lắng:

- Em đang không khỏe ở đâu à? Em cũng sướng thật! Chỉ mệt một hôm thôi mà bạn bè em lo lắng hết cả lên kìa.

- Bạn bè em?

- Ừm, mau thay quần áo xuống đi nha. Anh xuống trước đây

- Chắc không cần thay gì đâu ạ. Tiểu Mễ là bạn thân của em, anh gọi cậu ấy lên đây giúp em được không?



- Tiểu Mễ - Lục Văn mìm cưởi hiền lành – Nãy giờ em nghĩ anh nói Tiểu Mể à! Em ấy ra ngoài có việc rồi. Là hai cậu con trai mà em gặp sáng ngày đó.

Hàm Chi bỗng nhiên giật mình, khuôn mặt vốn yếu ớt bỗng trở nên trắng bệch hơn. Bao nhiêu sự lo lắng bỗng nhiên ùa về, cô còn chưa kịp lấy hết dũng khí nói chuyện với Lục Văn. “Mình phải làm sao bây giờ? Không lẽ Vương Hạo đến đây để nói hết mọi chuyện sao?”

- Hàm Chi? Em không khỏe à? Hay anh....

Lục Văn chưa nói xong thì Vương Hạo đã tự ý xông vào, mặc cho Tư Vũ ngăn cản

- Chà tình cảm ghê!

Không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng vô cùng, tất cả đều vô cùng ngượng ngùng, chỉ có Vương Hạo là nở một nụ cười đắc thắng

- Nếu không ai nói gì thì để tôi nói vậy – Vương Hạo quay sang nhìn Lục Văn - Ừm tôi sẽ nói ngắn gọn cho anh hiểu. Mặc dù không biết tình cảm của hai người đã đậm sâu đến mức nào nhưng tôi và Hàm Chi đã.....

- Đủ rồi! Đừng nói nữa – Hàm Chi hét lớn

Lục Văn dần cảm thấy có gì đó không ổn. Anh liền nhìn Vương Hạo nói:

- Nếu có chuyện gì hiểu lầm giữa cậu và Hàm Chi, thì cứ để Hàm Chi nói. Không cần phiền cậu đến tận đây đâu.

Vương Hạo cười lớn:

- Haha... Sao lại là hiểu lầm được! Mọi chuyển cũng chẳng có gì cả, chỉ là tôi và Hàm Chi đã qua đêm với nhau – Vương Hạo ghé sát Lục Văn – lại còn là một đêm vô cùng nồng cháy.

- Cậu..... – Lục Văn tức giận kéo cổ áo Vương Hạo

Hàm Chi vội vã ngăn Lục Văn lại, khóc lóc khó nói thành lời: “Đủ rồi...Huhu... Tất cả mọi người dừng lại đi”

Hàm Chi quay sang nhìn Lục Văn, nước mắt không ngừng chảy:

- Anh Lục Văn, em xin lỗi! Em thật sự không cố ý giấu anh... Mọi chuyện đều là việc mà em không mong muốn.

Quen nhau đã bao nhiêu năm, Lục Văn hiểu rõ tình cách của Hàm Chi như người thân của cô, anh biết Hàm Chi không phải là loại con người dễ dãi. Anh ôm chầm Hàm Chi, lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé ấy, nhẹ nhàng nói:

- Em không cần phải giải thích với anh. Dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn sẽ luôn bên em.

Tiểu Mễ đã về được một lúc, cô đứng ngoài và không dám vào vì Tư Vũ ở đó.

Lục Văn quay sang nhìn Vương Hạo:

- Cảm ơn cậu đã kể cho tôi toàn bộ sự việc. Giờ thì cậu có thể về được rồi đó. Không tiễn.

Cảm thấy như bản thân vừa bị thất bại, Vương Hạo không kìm được tức giận. Anh không ngờ phản ứng của Lục Văn lại như thế.

- À thì ra gu của anh là loại con gái dễ dãi, đã qua tay người đàn ông khác

- Đủ rồi đấy! Về nhà đi tôi cần nói chuyện với cậu. – Tư Vũ liên tục ngăn Vương Hạo lại

Vương Hạo vô cùng tức giận, đẩy Tư Vũ ra:

- Cậu đừng có ngăn tôi. Không phải chuyện của cậu – Sau đó anh quay sang nhìn Hàm Chi và Lục Văn – hai người cứ nhớ ngày hôm nay, tranh thủ những phút giây còn hạnh phúc ngắn ngủi này đi, Vương Hạo này sẽ lấy tất cả những gì thuộc về tôi.

Nói xong, Vương Hạo rời đi, chạm mặt Tiểu Mễ bên ngoài. Đôi mắt rực lửa của anh làm cô khiếp sợ.

Thế nhưng người khó xử nhất lúc này không ai khác chính là Tư Vũ. Sau khi Vương Hạo bỏ đi, anh không ngừng xin lỗi Hàm Chi và Lục Văn.

Ra khỏi cửa, Tư Vũ chạm mặt Tiểu Mễ khiến cô khó xử vô cùng. Tiểu Mễ định bỏ đi thì Tư Vũ gọi lại:

- Tiểu Mễ! Chúng mình có thể nói chuyện một chút được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK