Như Ý được sắp xếp ngồi sau lưng cô, cũng là cùng bàn với Hoàng Thịnh. Nhóm ba người nay đã thành bốn. Cô ta nói từ nhỏ cơ thể không tốt, hay mắc bệnh vặt. Vậy nên mọi người ai cũng quan tâm nhiệt tình với cô.
Từ đó, Như Ý này rất hay "ngẫu nhiên" cùng đi công viên, xem phim cùng Dương và Thịnh. Cô luôn bận bịu học tập, ít khi hai người được đi chơi với nhau thì lại có thêm một người đi chung.
Minh Dương ít nhiều cũng thấy khó chịu, nhưng cũng không thể vô lý gây chuyện nên đành thôi.
Buổi chiều ngày hôm đó cô cùng Linh Nhi học nâng cao vô tình đi qua sân bóng. Thấy Như Ý đang lau mặt cho Hoàng Thịnh, hai người cười nói gì đó có vẻ rất vui.
Cô ta đưa chai nước uống dở cho Hoàng Thịnh, cậu liền không ngần ngại mà uống.
Tim Minh Dương lỡ đi một nhịp, Linh Nhi cũng nhìn thấy cảnh đó. Tức giận nói:
- Tớ sớm đã không thích cậu ta rồi. Từ lúc chuyển vào luôn bám theo bọn mình và Hoàng Thịnh.Đến cả những lần hẹn hò của cậu nó cũng có mặt.
Linh Nhi biết bạn mình hiền lành ít nói, bất bình thay cho cô. Biết Hoàng Thịnh là bạn trai của Dương mà còn cố ý thân mật như vậy, nhất định có ý xấu.
Linh Nhi bật chế độ radio lên bắt đầu lải nhải. Minh Dương thất thần, cô tức giận rồi. Cô nắm tay Linh Nhi rảo bước về sân bóng. Đó là
chàng trai cô thích, vậy mà trước mắt cô thân thiết với cô gái khác.
Bên kia Thịnh cùng Như Ý đã phát hiện động tĩnh bên này. Anh chạy vội ra nở nụ cười với Dương để lại Như Ý lúng túng đứng đó. Cô ta dè dặt đi đến đứng nửa sau lưng Hoàng Thịnh.
Dương nhíu nhíu mày nhìn bộ dáng hai người thật giống như là người yêu của nhau.
Thịnh vốn vô tư, nội tâm đơn giản không nhận ra sự bất thường. Vẫn như mọi hôm hỏi thăm Dương rồi hẹn đi chơi.
Linh Nhi ở bên cười khẩy khẽ liếc Như Ý khó chịu ra mặt cáu:
- Hai người đi chơi? Có phải không, hay là có người nào đó muốn đi cùng!
Linh Nhi cố ý kéo dài chữ cuối như muốn ám chỉ điều gì đó.
- Hả? Cậu có ý gì?
Hoàng Thịnh cũng không phải quá ngốc, cậu nghe ra sự châm biếm trong đó. Minh Dương im lặng nãy giờ cuối cùng cũng mở miệng.
- Sao cậu lại ở đây?
Hiển nhiên câu này là dành cho Như Ý. Cô ta giật mình vì bị điểm tên, lúng túng vội vàng giải thích:
- Tớ... tớ chỉ là nghe nói chiều nay Hoàng Thịnh chơi bóng nên ghé qua xem chút. Cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm bọn tớ. Cùng lắm lần sau tớ sẽ không đi xem nữa...
Càng nói về sau giọng cô ta càng nhỏ, khuôn mặt khả ái đỏ lên, đôi mắt âng ấng nước chực khóc. Linh Nhi nhìn bộ dáng như bị bắt nạt của cô ta tức giận đến bóc khói.
- Cậu đừng có mà bày ra bộ dáng như kiểu bị Dương bắt nạt thế. Đến xem gì chứ, tôi thấy là cậu đang có ý xấu thì có! Đã ai nói gì đâu mà cậu nói lắm thế hả!
Hoàng Thịnh thấy thế cũng lên tiếng:
- Linh Nhi, cậu đừng quá đáng. Cậu ấy đến xem bóng cũng là có tội sao, lại còn nói khó nghe như vậy!
Giọng nói hắn đầy bất mãn. Linh Nhi cũng không chịu thua lớn tiếng trách mắng hắn:
- Cậu mới là người quá đáng đấy. Hồi trước đang đá bóng thì cậu cũng tìm cách đi mua nước cho Dương đi học bồi.
- Giờ thì sao? Chán rồi à! Đá bóng cũng thôi đi, cậu còn để đứa con gái khác lau mặt cho mình, uống chung nước với người ta nữa!
- Cậu có liêm sỉ không đấy mà dám nói tớ quá đáng. Tớ nói cho cậu biết, cậu thật dự làm gì có lỗi với Dương, bà đây tuyệt đối không tha cho cậu. Đừng có mà gân giọng càn rỡ!
Trước hàng loạt câu nói chất vấn cùng la mắng của Nhi, hắn thật sự không còn gì để nói. Thấy bộ dạng á khẩu của Thịnh, Nhi lại càng lớn tiếng mắng.
- Sao? Không giải thích được chứ gì. Người không biết còn tưởng cậu với Như Ý mới là một cặp đấy! Đối diện với sự thân mật của người con gái khác mà cậu cũng chấp nhận, ghê gớm nhỉ.
Nhi vốn nóng tính vẫn còn định nói thêm thì Dương lại kéo kéo áo. Dù tức giận nhưng Nhi vẫn tôn trọng ý kiến của Dương, không nói nữa, cô khịt mũi quay mặt đi chỗ khác.
Thịnh bây giờ mới nhận ra mình sai đến cỡ nào. Hắn hốt hoảng xin lỗi dỗ dành Dương, sau đó kéo Dương đi ra quán kem đối diện. Linh Nhi hiểu chuyện chừa lại không gian cho hai người.
Cô trừng mắt với Như Ý mắng một câu "xấu xa!” rồi bỏ đi.
Đối diện trường, Thịnh bắt đầu bật chế độ "đội vợ lên đầu ", tìm cách làm Dương tha thứ cho mình. Dương đối với mối tình đầu này là dùng toàn tâm mà đối đãi.
Cô có chút ủy khuất, khóe mắt hồng hồng lên.Thấy vậy Thịnh càng khẩn trương hơn. Hai người ngồi với nhau cả buổi chiều cuối cùng cũng làm lành.
Thịnh cũng biết mình vô cùng sơ ý trong đoạn tình cảm này liền cố gắng sửa sai. Tự hứa lần sau nhất định sẽ không để cô buồn lòng thêm lần nào nữa.
Ở một góc nhỏ nào bên kia, ánh mắt của một cô gái oán hận nhìn vào khung cảnh ngọt ngào ở quán, tức giận quay ngoắt người đi lẫn vào bóng tối.
Trời mùa thu vốn mát mẻ, dưới bóng đêm mờ ảo những chiếc lá bàng nhẹ rơi xuống sân trường cấp hai thành phố A. Đêm nay trăng sáng tỏ, thấp thoáng có thể nhìn thấy những đám mây nhẹ trôi trên bầu trời đen tuyền.
Vẫn như thường lệ Thịnh chờ Dương trước cổng rồi cả hai cùng về. Vừa tan học thêm cô liền chạy ra cổng trường cùng Thịnh.
Dưới ánh đèn vàng neon Thịnh đứng đó mỉm cười vẫy tay với cô, nhìn cảnh đó trái tim Dương như đập nhanh hơn một nhịp. Cô chạy tới nhào vào lòng Thịnh ôm một cái
Thịnh bày ra vẻ mặt ghét bỏ trêu cô, ánh mắt toàn là yêu chiều:
- Ối giời, con gái nhà ai mà thúi vậy nè!
Dương mở vòng tay ra nhéo một cái vào eo cậu trừng mắt cảnh cáo. Cô ra cũng thật thẳng tay, Thịnh đau đến nhe răng trợn mắt xin lỗi không ngừng cô mới tha cho.
Một năm thoáng chốc trôi qua, sắp đến kỳ thi quan trọng nhất của học sinh cuối cấp hai. Như Ý sau hôm đó cũng đã xin đổi lên bàn đầu ngồi với lý do mắt cận.
Cả ba người bạn nhỏ đều hiểu ý nhau không nhắc đến chuyện này nữa. Tất cả đã trở về quỹ đạo của nó. Lịch học cô khá dày, hầu như đêm nào cũng học thêm.
Hai cô cậu cứ vậy đi bộ trên đường quen thuộc tiến về phía căn hộ cô thuê. Đến Thịnh cũng không biết thân phận của cô, nên cứ tưởng nhà cô cũng thuộc dạng kinh doanh khá giả. Do nhà xa nên thuê căn hộ gần cho tiện học hành.
" Vù...!"
Một chiếc ô tô đen vụt qua họ chặn ngang họ lại, linh cảm không hay dâng lên trong lòng của hai bạn học nhỏ. Hai đứa cũng chưa lớn là bao, gặp như vậy thì hoảng hốt không nói nên lời.
Hai, ba người đàn ông cao to lực lưỡng nhanh chóng xuống xe. Dương là con nhà tài phiệt, cô cũng từng bị bắt cóc vài lần. Nhìn là biết chuyện gì sắp xảy ra.
Cô tranh thủ mò tay vào áo bấm 3 lần liên tục vào nút nguồn. Đây là tín hiệu khẩn cấp truyền trực tiếp vào hệ thống máy nhà cô.
Bọn chúng nhanh chóng chụp thuốc mê rồi lôi Thịnh và Dương vào xe. Cô sớm đã nín thở nhưng vẫn không cản được hít phải một chút thuốc mê.
Dương cắn môi, bấu móng tay vào gan bàn tay để giữ tỉnh táo. Thịnh chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này, hít phải thuốc mê rồi lịm đi.
Cô dỏng tai nghe ngóng tình hình nhưng thuốc mê khiến cô mơ màng không nghe rõ được gì.
Tín hiệu cầu cứu cô vừa phát ra, ông bà hai bên, ba mẹ cô đều nhận được. Bọn họ vừa nhận được liền bỏ mọi công việc gấp gáp phân bố gọi người tra định vị cô đồng thời cử người nhanh chóng truy vết.
Dương là ngọc quý của nhà họ Phan, không ai dám chậm trễ việc cứu người.
Bên này Dương và Thịnh bị đưa ra tận ngoài vùng ngoại ô cách trường tầm 20 km. Đám người xuống xe lôi cả hai vào một nhà hoang gần đó. Dương sau một hồi đã tỉnh táo hơn không ít.
Tay chân đều bị trói, còn có băng dính dán miệng nữa. Cô nheo mắt nhìn xung quanh, toàn bụi và bụi.
So với cô bị kéo lê trên nền đất xi măng bụi bặm thì Thịnh được đối đãi tốt hơn nhiều. Anh được người đàn ông kia vác trên vai không chút tổn hại.
Cô ở đây che dấu thân phận rất tốt, không thể bắt cốc tống tiền hay kẻ thù của ba bắt được. Ngược lại Hoàng Thịnh thì rất khoa trương, ai cũng biết hắn là cậu ấm này họ Thái. Vậy vì sao đám người kia có vẻ nương tay với Thịnh hơn là cô?
Chẳng lẽ mục tiêu chính là Dương đây, hay vì bọn chúng muốn tống tiền Thịnh còn cô chỉ là tiện tay nên đối xử vậy? Hàng loạt suy nghĩ nhảy ra nhưng Dương vẫn không chắc chắn và rốt cuộc mục tiêu lần này là cô hay Thịnh.
Cô tính toán chắc hẳn ông ngoại đã cho người đi tìm cô rồi, chậm nhất 20 phút sau sẽ có mặt. Chỉ cần cô an toàn cho đến lúc đó là được.
Ông ngoại và ba cô đúng là đã tra ra, nhưng trên đường đi đám người này rất khôn ngoan. Biển số xe tự động thay, luồn lách liên tục vào các đường cao tốc đông người.
Còn đi vào những con đường không có camera hay camera bị hỏng.
Đường đi nước bước đều rất cẩn thận. Hẳn chủ ý đã ấp ủ từ lâu. Việc truy vết khó khăn hơn nhiều. Điện thoại của Dương mất sóng nên không thể tìm được.
Từ đó phán đoán ra nơi cô bị đưa đến hẳn là nơi hoang vắng, đồng không mông quạnh.
Có được suy tính này, người của nhà họ Phan liền đổi cách, báo bên cơ quan nhà nước cho phong tỏa các dường ra vào ngoại ô kế bên thành phố A và chốt các con đường từ ngoại ô vào thành phố.
Tập đoàn tài phiệt này họ Phan kinh doanh lâu đời, quan hệ rất rộng. Xin sự hỗ trợ thì rất nhanh được duyệt và triển khai.
Người được điều đi đổi hướng tìm và khoanh vòng các nhà hoang, xí nghiệp cũ để lục soát. Tất cả mọi người đều khẩn trương, tâm lí căng như dây đàn. Chỉ mong là có thể cứu cô bình an vô sự.