Trong phòng cũng không có hài tử, dựa vào song cửa là một người dáng dấp cao gầy khoác y phục màu lục nhạt, tay cầm án thượng thư của Diệp Khai lật xem. Diệp Khai giật mình ngốc lăng một trận, mặt nạ trên mặt người nọ quá mức quen thuộc, là mặt nạ vốn thuộc về Công Tử Vũ.
Người mang mặt nạ cười một tiếng, tháo xuống mặt nạ trên mặt, thế nhưng là một cô nương xinh đẹp. Nàng để lộ gương mặt mĩ lệ, một đôi mắt biếc dập dờn phiêu lãng nhìn về phía Diệp Khai, mang theo ba phần thân thiết ba phần nhiệt tình, cư nhiên còn có ba phần tôn kính. Chỉ một ánh mắt đưa tình diễn ý, thoáng chốc đã khiến không khí dịu đi đôi chút.
“Diệp công tử, sau trận đánh trên đỉnh Vân Thiên, ngươi cùng Phó Hồng Tuyết tách ra đã muốn ba năm. Trong ba năm này, trên chốn giang hồ không biết có bao nhiêu người muốn tìm tung tích Phó Hồng Tuyết. Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*. Trong chốn võ lâm công pháp đứng hàng thứ nhất không hẳn là Diệt tuyệt Thập tự đao, cũng không hẳn là đại bi phú. Thế nhưng các loại thần công khác, không cái nào không là bảo vật trấn phái. Tỉ như Thiếu Lâm Dịch Cân Kinh, dù lợi hại tới đâu cũng không đủ sức lôi kéo người khác xâm chiếm đại phái như thế. Còn như Phó Hồng Tuyết, bất quá cũng chỉ một người, lợi hại đến đâu cũng chỉ có hai tay, khó tránh khỏi trở thành mục tiêu cho những kẻ có dã tâm.”
*thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: ám chỉ người vô tội nhưng mang theo vật quý bên người sẽ mang lại tai họa
Người nọ nói tới đây thì ngừng lại, Diệp Khai trong lòng không khỏi than nhẹ một tiếng.
“Phó Hồng Tuyết từ ba năm trước tuyệt tích giang hồ, khắp đại giang nam bắc, trên trời dưới đất, giang hồ nhân sĩ khắp mọi nơi đổ xô tìm kiếm cũng tìm không được hắn. Nếu tìm không được Phó Hồng Tuyết, tất sẽ nghĩ đến hạ thủ trên người hắn tối để ý. Mà Diệp công tử ngươi, cố tình chính là người Phó Hồng Tuyết tối quan tâm, là thân nhân duy nhất trên đời của Phó Hồng Tuyết. Thế nhưng xét trong thiên hạ, người võ công cao hơn Diệp Khai ngươi tự nhiên có, nhưng khinh công giỏi hơn Diệp Khai, chỉ sợ đúng là không có một ai. Cho dù có đánh thắng được ngươi, ngươi tùy thời đều có thể rời đi, kia lại có cách gì giữ ngươi lại đâu.”
Diệp Khai nhíu mày, “Cô nương quá khen.”
“Cũng không phải quá khen, cao thủ nhất lưu* khinh công, đường dài bôn ba có thể tránh thoát một cao thủ khác, đã là rất khó. Diệp công tử ngươi thế nhưng lại từng mang theo Phó Hồng Tuyết tại các cao thủ khác bao vây tháo chạy, khiến tất cả mọi người thúc thủ vô sách, chỉ đành để các ngươi rời đi. Công phu này, nếu không tính đệ nhất giang hồ, trước nay chưa từng có, vậy các cao thủ khác há chẳng phải đều là phế vật hay sao.”
*cao thủ nhất lưu: cao thủ đứng đầu
Chuyện cũ từ ba năm trước, theo lời nữ tử này, phảng phất tái hiện trong tâm trí.
“Quang minh chính đại không bắt được ngươi, tự nhiên sẽ có người nghĩ đến dùng ám chiêu. Nhưng Diệp Khai là nhi tử của công chúa ma giáo Hoa Bạch Phụng, Ma Giáo công chúa sau khi qua đời, khẳng định sẽ để bản độc kinh của Vô Gian Đại Ngục lại cho ngươi. Cứ theo năm đó Khổng Tước sơn trang muốn dùng dược mê hoặc ngươi có bao nhiêu khó khăn liền biết.”
“Nhưng là, trên đời không có việc khó, chỉ sợ người không có tâm. Sự tình càng khó khăn, ta Thu Mộng Địch càng muốn thử một lần. Diệp công tử, ta đã tại thức ăn của ngươi hạ một năm thiên huyễn tán, liều thuốc cực kì nhỏ, cho nên tuy rằng cực kì sốt ruột, vẫn kiên nhẫn đợi tới tận hôm nay dược tính phát tác mới đến tìm ngươi.”
“Ngươi nhất định cảm thấy thật ngoài ý muốn đi, Nam Cung thế gia cực kì phòng bị người ngoài, thức ăn là tự cấp tự túc, làm sao có thể xảy ra vấn đề. Này lại phải cảm tạ Nam Cung Linh, nếu không có nàng tự mình động thủ, làm sao có thể khiến ngươi không chút phòng bị.”
Diệp Khai thấp giọng hô, “Linh nhi?” Ngữ khí không khỏi tràn ngập khiếp sợ.
“Ngày ấy ngươi vốn bị lừa muốn cùng nàng thành hôn, lại bị Minh Nguyệt Tâm tố giác Nam Cung Bác Nam Cung Hiệp cùng cha mẹ ngươi huyết hải thâm cừu. Ngươi từng đối Nam Cung Hiệp nói, đều là nữ thần hộ trang, vì sao Linh nhi thiên chân thiện lương như vậy, Nam Cung Hiệp lại ngoan độc. Ta khi ấy dịch dung thành một hạ nhân ở tại Khổng Tước sơn trang, nghe ngươi nói vậy vừa buồn cười lại vừa kính nể. Cười Diệp công tử ngươi thiện lương như vậy, lại kính nể Diệp công tử ngươi đối bằng hữu tín nhiệm.”
Diệp Khai có chút giật mình “Ngươi khi đó được bao nhiêu tuổi? Cư nhiên dám lẻn vào Nam Cung thế gia.” Nữ tử này thoạt nhìn hiện tại cũng không đến hai mươi tuổi, ba năm trước đây, không phải càng nhỏ sao.
Thu Mộng Địch khẽ cười, “Ba năm trước đây ta mười sáu tuổi, từ sau khi thấy Diệp công tử, liền đối Diệp công tử ái mộ, chướng mắt anh hùng hào kiệt khác.”
“Nam Cung gia nữ nhân nhận trách nhiệm bảo hộ sơn trang, người người đều phải trước mặt tổ tiên phát hạ lời thề thủ hộ sơn trang. Nhưng là, cố tình trong lòng mỗi người đều sinh ý nghĩ không cam lòng. Nam Cung Linh tự nhiên cũng không ngoại lệ. Đồng dạng vi phạm lời thề, cái người bị ngươi nói thành ngoan độc cô cô còn có chút do dự giãy dụa, thực khó khăn mới hạ được quyết tâm. Mà vị Nam Cung Linh tiểu thư này, lại dễ dàng như uống nước, không cần giãy dụa liền theo ngươi bỏ chạy. Tính cách quyết đoán như thế, thoải mái ruồng bỏ tổ tiên như thế, sao có thể không cùng một hạng người. Nam Cung Hiệp lúc mười tám tuổi hồn nhiên rực rỡ một phương, lại cũng quyết tiệt không khác gì chất nữ này của nàng.”
“Ngươi là truyền nhân của Tiểu Lý phi đao, vừa bước chân vào giang hồ liền không người không biết. Nam Cung thế gia cũng lấy ám khí truyền lại đời sau, có điều Khổng Tước Linh chỉ còn lại có hai chi, khả có thể chống đỡ được mấy lần đại địch. Mà võ công của Tiểu Lý phi đao, bọn họ sao có khả năng không biết, lại như thế nào không hội mơ ước. Nam Cung Linh cố tình cùng ngươi xảo ngộ, cố tình không nhận ra chiêu thức võ công của ngươi, lại cũng cố tình cho rằng cùng ngươi đồng giường cộng chẩm sẽ hoài* hài tử của ngươi, còn nói với ngươi nàng sợ động thai khí.”
*hoài: mang thai
“Chúng ta đều là nhi nữ am hiểu võ học, trên người có bất cứ bộ phận nào không hiểu công dụng, không biết gây tác động sẽ tạo kết quả gì không phải khiến người chê cười sao? Lúc ấy tâm ngươi vì Phó Hồng Tuyết mà phiền muộn nên không để tâm suy nghĩ, sau lại đã cho rằng Nam Cung Linh là bằng hữu, sẽ không hoài nghi nàng.”
“Nam Cung Linh theo ngươi nháo, nói nàng có khả năng mang thai, lại không cẩn thận để Quỷ đại phu thấy được thủ cung sa. Diệp Khai, đến đây lại khiến ta bội phục ngươi vài phần. Trong lòng ngươi thực sự tràn ngập quang minh. Đã đến loại tình trạng này, ngươi thế nhưng vẫn không nghi ngờ nàng dối gạt. Tấm thân xử nữ đối với Nam Cung gia là quan trọng thế nào, mỗi một đại nữ tử trong Nam Cung gia đều coi thủ cung sa là yếu điểm. Thất hay không thất thân, nữ nhân trong tộc so với bất kì ai đều càng hiểu rõ.”
“Nam Cung Linh là người có tâm kế, cũng đủ kiên nhẫn, thậm chí lúc trước ngươi cùng Phó Hồng Tuyết, nàng càng biết tỏ ra quan tâm Phó Hồng Tuyết để tranh thủ cảm tình của ngươi, này cũng coi như chạm đến tử huyệt của Diệp công tử ngươi. Lấy lùi làm tiến, chờ cơ hội tốt nhất. Thế nhưng bất đắc dĩ ngươi lại không yêu nàng. Nam nhân nếu đã không thích một người, cho dù có là Đại La Kim Tiên cũng không có biện pháp khiến hắn yêu thượng. Nếu đây là một nam nhân thiện lương, cũng chỉ có thể tìm cách khiến hắn có hảo cảm, khiến hắn áy náy, chứ không thể khiến hắn yêu ngươi. Mà hai năm trôi qua, ngươi thế nhưng ngay cả chạm cũng không chạm qua nàng. Qua năm thứ ba, Nam Cung gia rốt cuộc lựa chọn cùng ta hợp tác. So ra vĩnh viễn chiếm được vị trí trọng yếu trong lòng Diệp Khai hay tài liệu chế tác Khổng Tước Linh quan trọng hơn, bọn họ trong lòng tự biết.”
Diệp Khai có chút ngoài ý muốn, “Ngươi thế nhưng có trong tay tài liệu chế tác Khổng Tước Linh?”
“Đúng vậy, chẳng những có tài liệu, còn có phương pháp. Khổng Tước Linh lại có cái gì thần bí, thiên hạ trừ bỏ lòng người, có cái gì là không thể phá giải, Khổng Tước Linh cũng không ngoại lệ. Nực cười Nam Cung thế gia lại coi đó như chí bảo.”
Nói tới đây, nữ tử cười cười, tươi cười mang theo kiêu ngạo thập phần đẹp mắt.
“Ta tên Thu Mộng Địch, ngươi nhất định phải nhớ kĩ tên của ta, bởi vì không lâu sau, ta chính là thê tử của ngươi. Vạch trần Nam Cung Linh, ngươi cũng không cần cảm tạ ta, bởi lẽ ta muốn trở thành thê tử ngươi, làm sao có thể để ngươi ở trong lòng đối nữ nhân khác cảm thấy áy náy. Cho nên Nam Cung thế gia có nhiều người như vậy, ta cũng muốn đích thân nàng tự mình hạ độc vào thức ăn của ngươi. Ngươi hẳn nên đại đại cảm tạ ta mới phải.”
Nghe thấy nữ tử mĩ lệ này thế nhưng nói muốn cùng chính mình kết hôn, Diệp Khai giật mình ngốc lăng, phảng phất giống như không có nghe hiểu.
Thu Mộng Địch chớp chớp đôi mắt to sáng, “Ngươi không nghĩ tới? Ngươi là nhi tử của Ma Giáo công chúa, lại là truyền nhân của Tiểu Lý phi đao, bề ngoài anh tuấn tiêu sái, trong lòng lại thiện lương hào phóng, trên giang hồ có lãng tử chi danh, nhưng một chút cũng không giống lãng tử, ngay cả một đoạn tình cảm chân chính cũng chưa từng có. Nam nhân hoàn mỹ tới vậy, chính là hôn phu trong mộng của nữ tử khắp thiên hạ. Ta muốn gả cho ngươi lại có cái gì không đúng. Trên giang hồ trừ ngươi ra, lại có ai xứng đôi với ta. Ta dùng ngàn lượng vàng tới bái phỏng võ lâm tân nhậm Bách Hiểu Sanh, hỏi hắn làm sao mới có thể trở thành thê tử của ngươi. Hắn nói, chỉ cần khiến Phó Hồng Tuyết gặp nguy hiểm, sau đó ta đưa tay giúp ngươi bảo hộ Phó Hồng Tuyết, khiến ngươi không ngừng áy náy, lại không ngừng theo ngươi nói ta không thể không có ngươi, khiến ngươi không thể rời đi ta, đây chính là biện pháp trở thành thê tử ngươi.”
“Nhưng ta cảm thấy như vậy thật không có ý tứ, một ngàn lượng vàng quả nhiên cũng chẳng mua được cao minh chủ ý gì. Nam Cung Linh không phải cũng dùng cách này sao, ta như thế nào có thể sử dụng lại chiêu thức kẻ khác đã dùng qua. Huống chi, muốn làm thê tử Diệp Khai, chí ít cũng phải đối ngươi chân thành, ngươi đáng giá được hưởng đãi ngộ chân thành.”
Thu Mộng Địch từ tay áo xuất ra một phong thư hồng sắc. “Đây là ngoại công ngươi, Ma Giáo giáo chủ vì ngoại tôn duy nhất là ngươi gửi thư cầu hôn nhi nữ của Nam Hải chi chủ. Chúng ta hai người đã được trưởng bối hứa hôn từ trước.”
Cô nương này thế nhưng chuẩn bị chu toàn tới vậy, không khỏi khiến Diệp Khai trố mắt.
Thu Mông Địch ôn nhu cười, “Ngươi nếu không muốn thú ta, để ta thú ngươi cũng được. Nữ chủ ngoại nam chủ nội, có gì không thể chứ.”
Diệp Khai khẽ thở dài, “Ngươi tốn nhiều công phu như vậy, rốt cuộc là muốn đối Phó Hồng Tuyết làm gì?”
Thu Mộng Địch nhấc chân bước tới gần hắn, “Ta vốn là Nam Hải công chúa, nhưng còn muốn trở thành công chúa của võ lâm Trung Nguyên. Ta muốn có đại bí phù, nhưng lại không thích cường đoạt, ta hy vọng Phó Hồng Tuyết có thể tự nguyện đem sách quý tặng cho ta. Ta biết ngươi vì Phó Hồng Tuyết bất kể sinh tử, Phó Hồng Tuyết đối với ngươi cũng đồng dạng tâm tình. Nực cười bọn người trên giang hồ chỉ biết chém chém giết giết, uy hiếp vơ vét tài sản, không nghĩ tới trở thành thê tử của ngươi, mở miệng cầu Phó Hồng Tuyết một quyển bí tịch, hắn như thế nào có thể không cho.”
Nàng tiến sát lại gần Diệp Khai, thế nhưng lại cao xấp xỉ Diệp Khai, ở bên tai hắn thấp giọng nỉ non, “Nam Cung thế gia ngu xuẩn, không chiếm được tâm của ngươi, liền cho rằng ngươi vô dụng. Bọn họ tính kế quá nhiều, không tin người khác nguyện trả giá. Ta lại biết, chỉ cần có được ngươi, sẽ có được đại bí phù, thậm chí có thể còn được đến trợ giúp của Phó Hồng Tuyết.”
Diệp Khai cười cười, “Nếu ngươi muốn trở thành thê tử của ta, tốt nhất đừng lợi dụng Phó Hồng Tuyết, nếu không ta không cam đoan mình có thể trở thành trượng phu tốt. Những việc ngươi làm xác thực rất chân thành, ta đã muốn bắt đầu cảm thấy ngươi thú vị, nhưng không khỏi có chút ép buộc.”
Hắn nghe Thu Mộng Địch lảm nhảm hồi lâu, một bên thử vận nội công, lại ngoài ý muốn phát hiện Thu Mộng Địch tính toán thời gian độc phát quả nhiên không lầm, nội công chẳng những không theo điều động tăng lên, ngược lại còn từng chút từng chút giảm đi.
Thu Mộng Địch ra tay nhanh như chớp, điểm vài cái huyệt đạo trên người hắn, hắn vận không nổi nội công, không cách nào né tránh, thân thể mềm nhũn xuống bị Thu Mộng Địch đưa tay đỡ lấy.
“Thiên huyễn tán có thể không chế công lực, nhưng đối thân thể vô hại, ngươi không cần lo lắng. Thuốc này có thể khiến người như tại mộng ảo, quên đi thế tục, rất nhiều người còn thiên kim khó cầu đấy.”
——————————————————————-
Diệp Khai cùng nữ nhi của Nam Hải chi chủ Thu Mộng Địch kết hôn rất nhanh truyền khắp giang hồ. Vị Nam Hải công chúa này ra lệnh trùng tu cung điện trên đỉnh Vân Thiên, hôn lễ là ba tháng sau tại đỉnh Vân Thiên cử hành.
Trên giang hồ môn phái lớn nhỏ nhận được thiệp mời thập phần nhiều, có môn phái vì cảm niệm ân đức diệt trừ Yến Nam Phi của Diệp Khai cùng Phó Hồng Tuyết, cũng có người ngưỡng mộ uy danh Tiểu Lý phi đao, lại cũng có kẻ muốn nhìn một chút vì sao bá chủ Nam Hải lại muốn đến Trung Nguyên.
Lạc Thiếu Tân được sắp xếp ngụ tại sau núi Vân Thiên, đây là nơi chiêu đãi khách quý. Cách hôn lễ còn khoảng bảy tám ngày, hắn thực nhàm chán mới cùng bằng hữu ở rừng cây sau núi đi dạo.
Tới gần vách núi trong rừng thấy thấp thoáng bóng hồng sắc, hai người chậm rãi bước qua. Một thiếu nữ mặc quần áo đỏ rực nằm trên án thượng, mái tóc đen xõa tung để lộ cần cổ tuyết trắng cùng nửa gương mặt mĩ lệ tinh xảo, lông mi run run chớp động. Tuy rằng chỉ lộ nửa bên mặt, cũng có thể nhìn ra đó là một mỹ nhân hiếm thấy.
Lạc Thiếu Tân cảm thấy mỹ nhân này thực quen mặt, tựa hồ đã từng gặp qua ở nơi nào. Hắn quay đầu, muốn hỏi bằng hữu của mình, lại ngoài ý muốn phát hiện bằng hữu hắn mang theo đã muốn giật mình, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, nhưng trong ánh mắt lại xẹt qua trăm ngàn cảm xúc rối ren.
Lạc Thiếu Tân lập tức quên bẵng mỹ nhân quen mặt kia, đưa tay lúc lắc trước mặt bằng hữu, “Hoa huynh?” Người bằng hữu này của hắn kì thật chính là Phó Hồng Tuyết, nghe nói Diệp Khai sắp cưới Nam Hải công chúa, dịch dung dùng tên giả mà đến.
Phó Hồng Tuyết thân thủ nâng lên gương mặt mỹ nhân, một đóa hoa bị gió thổi qua, dừng trên mái tóc đen của mỹ nhân, càng tăng thêm một tia phong tình. Mà Phó Hồng Tuyết ngắm nhìn gương mặt nàng, dường như đã muốn ngây ngốc.
Lạc Thiếu Tân cũng kinh nghi bất định, còn chưa biết phải nói gì, mỹ nhân kia đã chậm rãi mở mắt.
Con ngươi tối đen, tròng mắt phảng phất còn phủ một tầng hơi nước, ngước nhìn nam nhân đang ôn nhu vuốt ve cằm mình.
Phó Hồng Tuyết ôn nhu hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Mỹ nhân cũng không có trả lời, lộ ra thần sắc suy tư, tựa hồ tên mình là gì cũng là một vấn đề rất khó trả lời, phải hao hết khí lực tự hỏi mới được.
Thanh âm Phó Hồng Tuyết càng thêm nhu hòa, “Ta hỏi tên ngươi, là muốn làm bằng hữu của ngươi.”
Mỹ nhân nghe thấy vậy, thân hình hơi hơi rung động, như là nhớ tới cái gì, thần sắc mê man trong mắt tựa hồ rút đi hơn phân nửa, gắng gượng đứng lên, ngửa đầu si ngốc nhìn Phó Hồng Tuyết. Qua hồi lâu, trên mặt đột nhiên lộ ra thần sắc thống khổ, chân mày khẽ nhíu, lấy tay phủ ngực, ngón tay có chút co rút bắt lấy ngực áo, biểu tình giống như cố nén đau đớn. Sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, miệng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Phó Hồng Tuyết trong lòng đại động, cầm bàn tay đối phương, đem nội tức truyền qua ý muốn giúp đối phương chống đỡ đau đớn, lại phát hiện cơ thể đối phương trống rỗng, tựa hồ nửa điểm nội công cũng không có.
Nội tức vận chuyển tới tâm mạch, mỹ nhân không ngừng run rẩy, trên mặt thần sắc thống khổ cũng càng kịch liệt. Phó Hồng Tuyết vội vã thu hồi nội lực, đỡ lấy eo đối phương, chậm rãi ngồi xuống đất, một tay cởi ra vạt áo mỹ nhân.
Lạc Thiếu Tân bị dọa nhảy dựng, có chút lắp bắp, “Hoa….. Hoa huynh, ngươi…..ngươi…. Không…… Không thể…… Không…..”
Động tác của Phó Hồng Tuyết rất nhanh, hắn còn chưa nói xong, vạt áo mỹ nhân đã muốn khai mở. Bên trong ngoại y đỏ rực là trung y hồng sắc, Phó Hồng Tuyết lôi kéo vạt áo, trung y uể oải mở ra, lộ ra thân thể tuyết trắng thập phần gầy yếu, da thịt nhẵn nhụi, xương quai xanh tinh xảo, lồng ngực bằng phẳng……
Lạc Thiếu Tân nguyên bản đã có chút nghi ngờ, mỹ nữ này bộ dạng rất giống Diệp Khai. Lúc này chẳng thể nghi ngờ gì nữa, người trước mắt nhất định là Diệp Khai không sai. Chỉ là khó tránh khỏi chịu chút kinh hách. Diệp Khai ba năm chưa từng xuất hiện trên giang hồ, so với lúc trước trắng hơn nhiều, cũng gầy đi rất nhiều, lại thay một thân nữ trang, nhất thời nửa khắc không nhận ra cũng không tính kỳ quái, mà Phó Hồng Tuyết là huynh trưởng Diệp Khai, sinh tử chi giao, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra Diệp Khai.
Lồng ngực tuyết trắng của Diệp Khai lưu lại một vết sẹo hồng sắc.
Nhất lưu cao thủ, chỉ cần nhìn miệng vết thương cũng có thể chỉ ra chiêu thức cùng lực đạo, Phó Hồng Tuyết Lạc Thiếu Tân tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Lạc Thiếu Tân kì quái, “Vết thương này đúng là ở khoảng cách rất gần dùng tiểu đao đâm vào, nếu trong cơ thể không có nội lực thâm hậu sinh ra lực kháng cự, chỉ sợ có thể lập tức mất mạng. Nhưng là ai có thể ở cự ly gần như vậy đả thương hắn, nhất định phải là một người hắn cực tín nhiệm.”
Vết sẹo kia như đao như kiếm đâm vào ngực Phó Hồng Tuyết, khiến ngực y huyết khí cuồn cuộn, đau đớn không chịu nổi.
Diệp Khai, là ai khiến ngươi tin tưởng như vậy, lại hội thương tổn đến ngươi? Vô luận hắn ở nơi nào, hắn là ai, ta nhất định phải vì ngươi báo thù. (hắn đang ở trước mặt ngươi ấy, muốn báo cái gì thù thì báo đê)
Phó Hồng Tuyết xem xét kĩ vết thương, lại giúp Diệp Khai mặc vào trung y ngoại y, đem vạt áo thắt hảo mới đem hắn ôm vào trong ngực, Diệp Khai một đầu tóc dài xõa tung, như tơ lụa mềm nhẹ chảy dài trên cánh tay Phó Hồng Tuyết, lóe lên quang mang đen nhánh. Phó Hồng Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve chân mày nhíu chặt của đối phương, ôn nhu an ủi, “Không vui thì đừng nhớ tới, cái gì cũng không cần nghĩ.”
Thanh âm quen thuộc vấn vít bên tai, như mang theo ma lực đuổi đi thống khổ, thần sắc thống khổ trên mặt Diệp Khai dần dần rút đi, hắn khép hai mắt, tựa ở trong lòng Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết chăm chú ngắm nhìn gương mặt hắn, da thịt Diệp Khai bởi vì trường kì không ra ngoài mà biến trắng, nhưng huyết sắc cũng không tính kém, da thịt tuyết trắng còn lộ ra một tầng phấn phấn nộn nộn. Tóc cùng lông mi đều đều tối đen, môi căng mọng hồng nhuận. Xem ra Diệp Khai tuy rằng nội tức bị người khống chế, công lực không còn, thân thể lại vẫn khỏe mạnh không việc gì.
Diệp Khai dáng người thon gầy, xuyên qua tầng tầng lớp lớp quần áo của hắn cùng Phó Hồng Tuyết vẫn không thấy mập mạp hơn chút nào. Diệp Khai vốn dĩ tràn đầy sức sống, như thể tùy thời có thể bay xa, nhưng giờ phút này, Phó Hồng Tuyết ôm hắn, lại chỉ cảm thấy người trong lòng eo lưng nhu nhược vô lực, thật giống nữ hài tử.
Nữ tử Phó Hồng Tuyết từng nhận thức rất ít, từng tiếp xúc gần gũi cũng chỉ có Thúy Nùng, Minh Nguyệt Tâm cùng Chu Đình. Minh Nguyệt Tâm võ công cao cường, mà Chu Đình lại sức sống dư thừa, thân thể đều linh hoạt hữu lực. Diệp Khai lúc này so với Thúy Nùng khi còn nhỏ còn muốn nhu nhược. Phó Hồng Tuyết ôm hắn vào lòng, lại cảm thấy giống như bắt được hoa rơi trong gió.
Phó Hồng Tuyết bị đau lòng cùng tự trách áp tới cơ hồ thở dốc. Diệp Khai là đồ đệ của Tiểu Lý phi đao, phi dương khiêu thoát, vĩnh viễn tràn ngập sức sống. Là ai đem Diệp Khai biến thành cái dạng này, nhu nhược vô lực, ngây thơ mờ mịt.
“Công chúa……”
“Công chúa……”
Từ vách núi bên kia chạy tới sáu thị nữ vận trang phục lục nhạt, vừa vội vàng chạy lại đây, vừa gọi “Công chúa”. Các nàng dừng trước mặt Phó Hồng Tuyết, đối Diệp Khai quỳ xuống.
“Công chúa, người nên trở về nghỉ ngơi, bên này gió lớn, cẩn thận trúng phong hàn.”
Thị nữ đem Diệp Khai từ trong lòng Phó Hồng Tuyết nâng dậy, Diệp Khai thoáng từ chối nhưng trong nháy mắt lại dịu xuống, tùy ý để thị nữ kia hầu hạ hắn ngồi lên nhuyễn tháp. Hắn trúc trắc ngồi trên nhuyễn tháp, tư thế thập phần nhu thuận, đột nhiên thoáng lộ ra eo lưng tiêm nhược, đã gầy yếu tới độ khiến Phó Hồng Tuyết đau lòng.
Thị nữ cầm đầu đối Phó Hồng Tuyết hành lễ, ngữ khí hòa ái, “Vị công tử này, công chúa chúng ta từ nhỏ nhiều bệnh, chủ nhân thương tiếc không nghiêm cẩn dạy dỗ, bởi vậy có chút không hiểu cấp bậc lễ nghĩa của tiểu thư khuê các. Nam nữ thụ thụ bất thân, còn thỉnh ngài kiêng kị giùm.”
Lạc Thiếu Tân không khỏi giật mình, hắn ngày hôm nay đã có vài lần ngoài ý muốn, giờ phút này lại thêm một chuyện khiến hắn sửng sốt.
“Các ngươi gọi hắn……công chúa?”
“Đây chính là công chúa của chúng ta. Hai vị khách quý nhất định là tới tham dự hôn lễ của công chúa, tiếp đãi có chỗ nào không chu toàn, còn thỉnh nhị vị thứ lỗi.”
Lạc Thiếu Tân biết rõ Phó Hồng Tuyết nội tâm nhất định khiếp sợ cùng đau lòng đến cực điểm, nhưng giờ phút này còn chưa rõ trạng huống, không thể vọng động, đành nhiều lời gợi chuyện một phen, không chừng có thể giúp Phó Hồng Tuyết nắm rõ hơn tình huống.
“Cô nương, ta là chưởng môn phái Điểm Thương, Lạc Thiếu Tân.”
Thị nữ kia lại đối hắn thi lễ, “Nguyên lai là Lạc chưởng môn, tuổi còn trẻ đã nhất môn chi chủ, kính đã lâu kính đã lâu.”
“Quý công chúa giống như không hiểu võ công?”
“Đúng vậy, công chúa từ nhỏ thể nhược, không thể tập võ.”
“Kia thật sự là đáng tiếc, ta nghe nói Nam Hải chi chủ một thân võ nghệ làm mưa làm gió trên giang hồ, công chúa thế nhưng lại không thể tập võ.”
“Lạc chưởng môn khách khí, chúng ta phải cùng công chúa hồi điện. Công chúa ít khi thấy ngoại nhân, có chút kinh hách, còn thỉnh chưởng môn chớ trách.”
Lạc Thiếu Tân vươn tay đặt tại tay vịn của nhuyễn tháp, không để thị nữ rời đi, “Công chúa tuy rằng không thể tập võ, nhưng rốt cuộc cũng vẫn là nhi nữ giang hồ. Cái gì khuê các cấp bậc lễ nghĩa, là ước thúc dành cho dân chúng phổ thông. Người trong võ lâm chúng ta khẳng khái dũng cảm, đâu có kiêng kị nhiều tới vậy. Hôm nay thời tiết tươi đẹp, xem sắc mặt công chúa cũng không có vẻ chấn kinh sợ hãi, nói không chừng cùng chúng ta trò chuyện một hồi, công chúa trong lòng vui vẻ, thân thể sẽ tốt lên đâu.”
Lạc Thiếu Tân che ở trước mặt Diệp Khai, Diệp Khai hơi nhíu nhíu mi, nghiêng đầu xuyên qua người hắn nhìn Phó Hồng Tuyết. Mỹ nhân dù có mặt nhăn mày nhíu vẫn là vô hạn phong tình, Lạc Thiếu Tân biết rõ đây cũng chẳng phải cái gì Nam Hải công chúa chân chính mà là Diệp Khai, tâm vẫn không khỏi nhảy loạn, lồng ngực bồn chồn.
Lạc Thiếu Tân nhịn không được ở trong lòng thầm oán chính mình. Lúc trước cùng Diệp Khai đánh tới ngươi sống ta chết, mỗi ngày không phải trả thù cha cũng là báo thù cho mẹ, loạn thất bát tao, yên trần hỏa hôi*. Vốn biết bộ dạng Diệp Khai tuấn, chưa từng nghĩ đến có thể mĩ thành như vậy, một đôi mắt sương phủ mờ mịt, như muốn đem người khác hãm tại thu thủy kia. Phó Hồng Tuyết nhất định sẽ tìm cách cứu Diệp Khai rời đi, chỉ sợ đại chiến sắp tới, mình cư nhiên còn si ngốc tại bên này tim đập không thôi.
*yên trần hỏa hôi: tro bụi, khói lửa, ý tứ tương tự như loạn thất bát tao
Xa xa truyền tới từng đợt tiếng chuông du dương, sáu thị nữ cùng nhau đứng trang nghiêm. Thị nữ cầm đầu cung kính hành lễ, “Thời gian công chúa uống thuốc đã đến, không thể trì hoãn thêm nữa. Chúng tỳ nữ cáo lui, hai vị công tử xin cứ tự nhiên.”
Lạc Thiếu Tân nhìn phía Phó Hồng Tuyết, thấy y cũng không có ý định ngăn trở, liền gật gật đầu, “Công chúa đi thong thả, ngày khác gặp lại.”
Diệp Khai tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy, hắn trên người quần áo khinh bạc, vạt áo dài theo gió từ rừng thổi tới không ngừng phiêu diêu, tựa như cánh bướm lạc trong gió, không biết đóa hoa nào mới là điểm dừng chân.
Đám thị nữ rời đi được mấy chục bước, Diệp Khai bỗng nhiên quay đầu, sương mờ trong mắt ngưng tụ thành lệ, hai giọt nước mắt tràn khỏi khóe mi, theo hai má chảy xuống dưới, chạm vào nhuyễn tháp vỡ tan.
Phó Hồng Tuyết giống như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ, cả người cứng ngắc, nửa điểm cũng không thể động đậy. Y từng rất nhiều lần gặp qua đôi mắt đẫm lệ kia: y thụ thương, Diệp Khai khóc ; y bị lừa, Diệp Khai khóc ; y vội vã báo thù, Diệp Khai khóc ; y ngã xuống vách núi không chết, cùng Diệp Khai gặp lại, Diệp Khai vẫn khóc. Mỗi một lần đều tình chân ý thiết, mỗi một lần đều khiến y cảm động. Ánh mắt Diệp Khai nhìn y vĩnh viễn tràn ngập quan tâm săn sóc ấm áp cùng khẩn cầu. Nhưng lần này, trong mắt Diệp Khai toàn bộ đều là mờ mịt bất lực, hắn không biết là bị dược vật gì mê hoặc tâm trí, giam trong dạng ác mộng gì. Diệp Khai là đang hướng chính mình cầu cứu.
Phó Hồng Tuyết có cảm giác bản thân tựa như đứng giữa cuồng phong gào thét, gió mang theo tuyết, mang theo đao kiếm từng chút từng chút đâm vào da thịt, từ đầu đến chân đều đau đớn khó nhịn, cơ hồ muốn đem y đâm nát tới không còn mảnh vụn.