Y vì báo thù cha từng nhiều lần xuất nhập đỉnh Vân Thiên, hiểu biết đối đỉnh Vân Thiên cũng không tính tầm thường. Tuy rằng không biết Diệp Khai đang ở nơi nào, nhưng dẫu sao cung điện này cũng theo nơi ở cũ của Công Tử Vũ dựng lên, kết cấu vẫn chưa thay đổi. Phó Hồng Tuyết tìm kiếm mấy chỗ, trong không khí ẩn ẩn truyền tới Mai Hương khí. Y tránh đi trạm gác ngầm, giở một thân công phu, không bao lâu đã muốn tới gần sát cửa sổ, ngưng thần nghe được bên trong xác thực chỉ có tiếng hít thở của một người mới nhẹ chân tiến vào.
Trong phòng ngủ ánh đèn yếu ớt, mờ nhạt. Diệp Khai tựa vào đầu giường, một đầu tóc dài rối tung buông xõa, che khuất một bên mặt. Phó Hồng Tuyết đi đến bên giường, đem mặt nạ trên mặt gỡ xuống, nhẹ giọng gọi hắn.
“Diệp Khai.”
Diệp Khai ngẩng đầu nhìn y, thần sắc mờ mịt trong mắt rút đi một chút.
Phó Hồng Tuyết lại cầm tay hắn, dùng sức nắm chặt, “Diệp Khai!”
Một trận thanh âm phong linh từ xa nhẹ nhàng vọng tới, đỉnh Vân Thiên dùng tiếng phong linh hồi báo, dễ nghe lại êm tai.
Diệp Khai nghe tiếng chuông này, mờ mịt trong mắt rút đi càng nhanh.
“Phó Hồng Tuyết.”
Phó Hồng Tuyết thấy hắn nhận ra mình, thân thủ kéo tay hắn, nghĩ muốn mang hắn rời đi.
Diệp Khai lắc lắc đầu, hắn nhanh niệm một chuỗi dược danh cùng phân lượng. Hắn nói cực nhanh, niệm tới vài cái cuối cùng, ánh mắt đã bắt đầu có chút mê mang. Diệp Khai gắng gượng niệm xong, giãy dụa đối Phó Hồng Tuyết nói, “Điểm Thương dược, dưới núi có cao thủ, huynh muội tranh vị, hôn lễ, cơ hội.”
Mấy chữ kia nói xong, trong mắt hắn thần sắc mờ mịt đã quá nặng, nhìn Phó Hồng Tuyết, tựa như một tiểu hài tử mất đi mẫu thân được gặp lại thân nhân, muốn dựa vào, lại có phần không quen thuộc.
Phó Hồng Tuyết đem hắn ôm vào lòng, Diệp Khai liền khép hai mắt lại. Hắn an tâm ngẩng đầu, sợi tóc rối tung trượt xuống, lộ ra chưởng ngân đỏ tươi trên mặt.
Phó Hồng Tuyết đưa tay chạm nhẹ vết thương kia, mới vừa tiếp xúc liền mạnh thu hồi, dùng sức nắm chặt, các đốt ngón tay chỗ xanh chỗ trắng.
Lúc Phó Hồng Tuyết trở về, Lạc Thiếu Tân chính là đang nằm trên giường trợn tròn mắt chờ y, vừa thấy y về liền nhẹ nhàng thở ra, lại vội vàng thấp giọng truy vấn, “Thế nào, có gặp được Diệp Khai không?”
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu, đem lời Diệp Khai nói kể lại cho hắn.
Lạc Thiếu Tân ngạc nhiên nói, “Những loại dược đó đều là của phái Điểm Thương chúng ta, là chưởng môn hội mang theo tùy thân phòng khi cần dùng gấp. Không biết Diệp Khai là làm sao biết được. Mấy loại dược này kết hợp lại dùng để giải trừ mê chướng thanh tịnh tâm thần, còn vị Thiên băng anh cuối cùng kia có công hiệu gia tăng công lực, giải độc. Nghe nói công dụng chính xác của Thiên băng anh là để giải một loại độc Nam Hải có nguồn gốc từ loài sứa, có thể gây ra ảo giác cho người trúng độc.”
Nói tới đây, cả hắn và Phó Hồng Tuyết đồng thời hiểu được ý của Diệp Khai.
Diệp Khai bị Nam Hải công chúa quản chế, hẳn là vì Nam Hải kì dược kia.
Lạc Thiếu Tân tiếp tục nói những gì mình biết, “Nghe nói loại độc kia có thể khiến người quên đi quá khứ, chìm vào mộng ảo, từ nay về sau người khác nói cái gì thì là cái đó, tuyệt không thể kháng cự. Chỉ là có chút lưu ý, khi dùng phải đặc biệt chú ý phân lượng. Nếu là dùng hơn, không chỉ quên hết những chuyện trước kia, còn có thể biến thành một ngốc tử. Nếu là dùng thiếu, người sẽ trầm mê trong ảo cảnh, cho đến chết đi.”
“Dược lực cực mạnh, từ trước tới nay đều làm người trúng không thể phản kháng. Không nghĩ tới Diệp Khai còn có thể giữ lại một chút thần trí. Này khẳng định không phải phối phương giải dược, mà là hắn đoán được ngươi sẽ cùng ta đến, nên cố ý ám chỉ dược vật phái Điểm Thương. Ta từ trước cảm thấy hắn thực may mắn, đã là nhi tử của Võ lâm minh chủ cùng công chúa Ma giáo, lại bái được Tiểu Lý phi đao làm sư phụ, còn có người huynh đệ như ngươi vậy. Hiện tại mới phát giác, hắn là như vậy thông minh, như vậy nghị lực. Ta thiên phú học võ không bằng hắn, nghị lực cũng vạn lần không bằng.”
Phó Hồng Tuyết đem dược Lạc Thiếu Tân đưa ra nắm tại lòng bàn tay, “Diệp Khai hắn, nhất định chịu không ít khổ sở.”