“Chủ nhân Vô Gian Địa Ngục, Lạc Thiếu Tân phái Điểm Thương bái phỏng.
Liễu Thiên đang chuẩn bị ăn điểm tâm, hoan hỉ nói, “Sư huynh ta đến đó.”
Diệp Khai bị ra lệnh chờ trong phòng ăn, Phó Hồng Tuyết cùng Liễu Thiên ra ngoài nghênh đón.
Khi ba người trở về mang theo một vò rượu.
Lạc Thiếu Tân nói, “Diệp Khai, thương thế trên người ngươi rốt cuộc đã khỏi. Đây là một vò Trúc diệp thanh ba mươi năm tuổi, rất tốt cho gan thận, giúp bổ huyết lưu thông máu. Chúng ta vừa lúc uống đến thống khoái.”
Hắn mở vò rượu, nâng cốc đặt lên bàn, hương rượu tràn ra, hương thơm thuần hậu.
Hai mắt Diệp Khai lập tức sáng rỡ.
Phó Hồng Tuyết ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Diệp Khai, nói với Lạc Thiếu Tân, “Ngực Diệp Khai còn đau, không thể uống rượu.”
Lạc Thiếu Tân tiếc nuối nói, “Kia chúng ta chỉ đành uống trước vậy.”
Rượu rót vào chén, hương khí càng tăng thêm.
Phó Hồng Tuyết uống rất nhiều, y rất ít khi uống rượu, lại cùng Lạc Thiếu Tân uống hết phân nửa vò.
Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết, theo bản năng quyệt miệng, thấy Phó Hồng Tuyết thật sự không tính cho mình uống rượu, nhàm chán lấy ngón tay nghịch nghịch tóc.
Diệp Khai thích uống rượu, ngửi được mùi rượu, con sâu rượu trong bụng cũng nhảy loạn.
Liễu Thiên đồng tình nhìn Diệp Khai, dùng ánh mắt biểu đạt, ‘Diệp đại ca ngươi lại phạm phải tội gì rồi?’
Diệp Khai xem đã hiểu, sắc mặt ửng đỏ.
Liễu Thiên hoang mang nhìn hắn, lại dùng ánh mắt cố gắng biểu đạt, ‘Diệp đại ca, sao ngươi đỏ mặt?’
Lạc Thiếu Tân tới Hiệp khách sơn trang tham gia đại hội võ lâm, những đệ tử phái Điểm Thương cùng đi đã được trưởng lão trong phái dẫn tới Hiệp khách sơn trang trước rồi. Riêng hắn muốn ghé vào Vô Gian Địa Ngục thăm mọi người, thuận tiện ở lại chơi một thời gian. Ăn cơm xong, Lạc Thiếu Tân cùng Liễu Thiên rời đi trước.
Phó Hồng Tuyết chờ Diệp Khai, Diệp Khai còn nhìn vò rượu không thôi, không nỡ trở về phòng.
Phó Hồng Tuyết rót một chén rượu, nhìn Diệp Khai, “Diệp Khai, trên người ngươi vẫn còn đau phải không?”
Diệp Khai do dự một hồi.
Phó Hồng Tuyết nâng cốc lên đưa cho hắn, Diệp Khai hai mắt lóe sáng tiếp nhận.
Phó Hồng Tuyết đứng lên rời đi.
Diệp Khai vội la lên, “Hồng Tuyết, Hồng Tuyết.”
Phó Hồng Tuyết quay đầu lại nói, “Diệp Khai, ngươi cứ chậm rãi uống. Ta vừa rồi uống hơi nhiều, có điểm váng đầu.”
Diệp Khai thân thiết nói, “Rượu này khá nặng. Ta về cùng ngươi.”
Phó Hồng Tuyết lắc lắc đầu, hai mắt y vẫn trong suốt như trước, nhưng phản ứng đã có chút chậm chạp, thong thả xoay người, thong thả đi về.
Phó Hồng Tuyết trở về phòng, cởi bỏ áo khoác, nằm lên giường, một mảnh sương mù mê muội. Diệp Khai thấy y đã say, hoàn toàn không còn tâm tư uống rượu nữa, đứng lên đi theo y.
Thời tiết đã nhập đông, Diệp Khai đắp chăn cẩn thận cho Phó Hồng Tuyết, một mình hắn ngồi bên cạnh nhàm chán nghĩ ngợi, thay trung y buổi tối vào, chui vào trong chăn, nằm cạnh Phó Hồng Tuyết, dựa sát thân thể ấm áp của Phó Hồng Tuyết.
Phản ứng của Phó Hồng Tuyết so với vừa rồi càng chậm chạp hơn, chậm rãi vươn tay ôm lấy hắn, càng lúc càng siết chặt, vòng eo thon gầy của Diệp Khai hoàn toàn bị y cô trụ, chặt tới mức xương cốt cũng muốn đau, Phó Hồng Tuyết lại đột ngột buông lỏng tay.
Diệp Khai thấp giọng gọi, “Hồng Tuyết.”
Phó Hồng Tuyết một lát sau mới đáp, “Ân.”
Diệp Khai hỏi, “Hồng Tuyết, hôm nay ngươi không vui sao?”
Phó Hồng Tuyết phản ứng rất chậm, trả lời hắn, “Ân.”
Diệp Khai đem mặt dán vào lòng Phó Hồng Tuyết, “Vì sao?”
Phó Hồng Tuyết tự hỏi thật lâu, “Ngươi gạt ta.”
Thân thể Diệp Khai cứng lại, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Phó Hồng Tuyết. Mắt Phó Hồng Tuyết so với lúc bình thường càng thêm đen óng, sâu không thấy đáy.
Diệp Khai nói, “Hồng Tuyết, thực xin lỗi.”
Phó Hồng Tuyết qua thật lâu sau mới đáp, “Nga.” Y nhìn Diệp Khai, một lát sau sủng nịch nói, “Ta không trách ngươi, ta yêu ngươi.”
Diệp Khai trong lòng cảm động, nghiêng đầu hôn Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết nói, “Gia pháp.”
Nụ cười cảm động của Diệp Khai vì câu nói của Phó Hồng Tuyết mà cứng lại.
Phó Hồng Tuyết vẫn ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh lại, đầu vì say rượu mà đau nhức. Y nhíu mày, gương mặt anh tuấn thoạt nhìn nghiêm túc lại lạnh lùng. Diệp Khai chột dạ ở bên cạnh chiếu cố y, ân cần lau mồ hôi trên trán y, giúp y thay quần áo.
Phó Hồng Tuyết nghỉ ngơi một hồi, đau đầu dần biến mất, thấy trên mặt Diệp Khai rõ ràng viết mấy chữ ‘Không cần khi dễ ta’, ngạc nhiên hỏi, “Diệp Khai, ngươi làm sao vậy?”
Diệp Khai thực do dự.
Phó Hồng Tuyết nếu không nhắc tới, ta tự mình nhắc lại thì đúng là không chút khôn ngoan. Nhưng nói ra trước so với để y tự nhớ lại, tính chất vẫn bất đồng.
Cuối cùng hắn vẫn dũng cảm mở miệng.
“Hồng Tuyết….ngày hôm qua……ngực ta không đau.”
Phó Hồng Tuyết không nói gì, trên mặt cũng nhìn không ra biểu tình gì.
Diệp Khai hấp háy môi, “Ta có thể bồi thường.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Ngươi tính bồi thường thế nào?”
Diệp Khai sảng khoái nói, “Hồng tuyết ngươi cứ nói đi.”
Khóe môi Phó Hồng Tuyết cong lên, “Nằm sấp lên giường.”
Cư nhiên vẫn bị dùng gia pháp, Diệp Khai buồn bực, nhận mệnh ghé vào trên giường.
Phó Hồng Tuyết chậm rãi nói, “Xốc áo lên, cởi quần.”
Mặt Diệp Khai đỏ bừng.
Phó Hồng Tuyết xa xăm nói, “Không làm theo phạt gấp bội.”
Diệp Khai mặc niệm trong lòng ‘Chúng ta là vợ chồng, chúng ta là vợ chồng’…… Vẫn là làm không được.
Phó Hồng Tuyết giúp hắn làm.
Xong xuôi Phó Hồng Tuyết còn săn sóc giúp hắn đắp chăn. Phần da thịt lộ ra ngoài chăn bị Phó Hồng Tuyết ôn nhu hữu lực vuốt ve nhu niết. Mặt Diệp Khai càng lúc càng hồng, thân thể nóng như phát sốt, vẫn bị sờ tới tận khi Phó Hồng Tuyết cảm thấy mỹ mãn mới buông ra.
Chịu đủ chà đạp Diệp Khai xác nhận hai chuyện.
Gia pháp, sẽ không phải chỉ có một loại hình đơn giản như vậy.
Quan hệ vợ chồng, xác thực thân mật hơn huynh đệ rất nhiều.
Chà đạp so với bị chà đạp đương nhiên cũng khác biệt rất lớn.
Phó Hồng Tuyết thần thanh khi sảng đi tìm Lạc Thiếu Tân ôn chuyện.
Diệp Khai mỏi mệt vô lực cả người như nhũn ra tiếp tục ghé vào trong chăn.