Ban đêm Diệp Khai chưa từng gọi y là Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết nhẹ nhàng lay tỉnh hắn,“Diệp Khai.”
Diệp Khai mở to mắt nhìn Phó Hồng Tuyết, hít sâu một hơi, lộ ra biểu tình yên tâm, rúc vào trong lòng Phó Hồng Tuyết gọi,“Ca ca.”
Phó Hồng Tuyết sủng nịch ôm hắn, ôn nhu hỏi, “Làm sao vậy, Khai nhi? Ngươi mơ thấy cái gì?”
Diệp Khai nghe y hỏi, nghĩ một hồi, rầu rĩ đáp, “Ta mơ thấy ngươi không muốn cùng ta làm vợ chồng, khổ sở muốn chết.” Hắn che ngực kỳ quái hỏi, “Vì sao chỗ này của ta lại đau như vậy?”
Phó Hồng Tuyết xoa ngực cho hắn, xoa một hồi, Diệp Khai lại chỉ vào tay. “Chỗ này cũng đau.” Phó Hồng Tuyết lại xoa xoa cánh tay hắn, xoa tay xong, Diệp Khai chỉ vào chân, “Chỗ này cũng đau.” Hắn không thoải mái nhíu mày. “Ca ca, cả người ta đều đau.”
Có Liễu Thiên bên cạnh, Diệp Khai nếu sinh bệnh tuyệt đối không thể không biết. Phó Hồng Tuyết đoán là do buổi chiều tinh thần Diệp Khai quá mức bất an, nên thân thể mới không thoải mái.
Phó Hồng Tuyết an ủi Diệp Khai, “Ca ca xoa cho ngươi một lát sẽ khỏi.” Y kiên nhẫn giúp Diệp Khai xoa bóp thân thể, Diệp Khai thoải mái nhắm mắt lại hưởng thụ.
Phó Hồng Tuyết nhớ tới lúc ban ngày làm chủ nhân của Diệp Khai, Diệp Khai trải chăn dọn giường hầu hạ y. Bất quá mới qua có hai canh giờ, lại đổi thành y hầu hạ Diệp Khai. Chuyển biến như vậy cũng không khỏi quá nhanh đi.
Trời sáng đoàn người Phó Hồng Tuyết khởi hành tới Hoa Sơn, đi được nửa ngày thì phải bỏ xe ngựa lại đi bộ. Đinh Linh theo sau họ tiễn đưa, giữa trưa mới ở trong núi chia tay bọn họ.
Đinh Linh để lại tôi tớ cùng xa phu ở trong núi, chờ phản hồi của Phó Hồng Tuyết Diệp Khai, lại an bài người mỗi ngày đưa đồ ăn nước uống đến. Nàng một mình lững thững xuống núi, không biết đi được bao lâu, trong lòng bi thương khóc rống lên.
Đinh đại tiểu thư vốn mắt cao hơn đỉnh đầu, Diệp Khai là người đầu tiên nàng yêu trong đời, nhưng có khả năng vĩnh viễn không được hắn đáp lại. Kết cục này đối với mối tình đầu của một thiếu nữ mà nói, không khỏi quá mức tàn nhẫn.
Đinh Linh khóc một trận xong, trong lòng bỗng nảy lên cảnh báo, nàng lau nước mắt, thấy một nữ nhân chầm chậm đi lên từ sơn đạo bên kia. Nữ nhân nàydiện mạo cũng có thể coi như thanh tú, mi mắt vẽ viền đen đậm khoa trương, đuôi mắt hơi xếch. Võ công của Đinh Linh cũng không tầm thường, nhưng nàng cảm giác được mình không phải đối thủ của người này.
Nữ nhân kia đi đến trước mặt nàng, vẻ mặt thiên chân nói, “Vị tỷ tỷ này, ngươi làm sao lại khóc?” Bộ dạng nàng đã có dáng dấp một phụ nhân*, lại vẫn kêu Đinh Linh là tỷ tỷ.
*phụ nhân: nữ nhân đã lập gia đình
Đinh Linh làm bộ thương cảm nói, “Người ta thích một chút cũng không thích ta, ta liền khóc.” Nàng xuất thân từ võ lâm thế gia, biết trong tình huống này giả bộ yếu thế còn hơn cậy mạnh. Nói xong một câu này, Đinh Linh cảm thấy địch ý trên người nữ nhân kia thoáng hòa hoãn, trong lòng nhanh chóng suy xét xem nữ nhân này là ai.
Nữ nhân kia nói, “Người ngươi nói tới là Diệp Khai sao?”
Đinh Linh nghe nàng nói ra tên Diệp Khai, trong lòng căng thẳng, biết mình gặp đươc người này cũng không phải tình cờ, mà hẳn đã rơi vào cạm bẫy của người khác, mới giả bộ khóc nói, “Đúng vậy, ta chưa từng gặp qua nam nhân hoàn toàn không để ý tới ta chút nào như vậy. Hắn chỉ toàn nói chuyện với ca ca hắn, lại chẳng chịu nói với ta câu nào.”
Diệp Khai cũng không lạnh lùng với nàng tới vậy. Là nàng cố tình đem tình hình thực tế khoa trương lên gấp nhiều lần.
Nữ nhân kia lại nói, “Ngươi không biết vì sao hắn không để ý tới ngươi, là bởi ngươi không rõ Diệp Khai với Phó Hồng Tuyết là loại quan hệ gì.”
Đinh Linh vốn đang ngụy trang, nghe được lời này nhất thời chấn động, kìm lòng không được hỏi, “Quan hệ gì?”
Nữ nhân kia đáp, “Ngươi muốn có quan hệ gì với Diệp Khai thì hai người họ chính là loại quan hệ đó.”
Đinh Linh mới đầu không biết, nghe đến đây nhất thời sáng tỏ, rùng mình một cái, “Không có khả năng.” Nàng theo bản năng phản đối, nhưng bỗng nhiên nhớ đến đêm đó trong ngôi miếu đổ nát, Phó Hồng Tuyết gọi một tiếng Khai nhi. Nhưng khắp thiên hạ đều biết Diệp Khai là thân đệ đệ của Phó Hồng Tuyết, hai người họ sao có thể….
Nữ nhân kia quan sát sắc mặt nàng.
Đinh Linh nghiến răng nghiến lợi làm ra biểu tình oán hận, “Chẳng trách Diệp Khai chẳng thèm để ý gì tới ta.”
“Tỷ tỷ đừng khổ sở, vẫn còn một biện pháp.”
Đinh Linh trong lòng khẽ động, giả bộ khẩn cấp hỏi, “Biện pháp gì?”
Nữ nhân kia nói, “Chỉ cần trên đời không còn Phó Hồng Tuyết.”
Đinh Linh bị âm ngoan trong giọng nàng dọa cho lạnh cả xương sống, không muốn nghe thêm gì nữa, thầm nghĩ biện pháp mau mau rời khỏi nơi nguy hiểm này, thống khổ nói, “Cho dù không còn Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai nếu không thích nữ nhân, cũng sẽ không thích ta.”
Nữ nhân kia nghiến răng, “Ai nói Diệp Khai không thích nữ nhân.” Nàng lớn tiếng nói, “Ta nói ngươi biết, Diệp Khai từng vì một nữ nhân mà nói với Chu Đình:
Ta không muốn nghe đến tên Phó Hồng Tuyết!
Không muốn quản đến sống chết của hắn!
Ngươi đi ra ngoài cho ta!”
Nàng nói rất chậm, khoảng cách giữa mỗi câu đều rất dài, như đang hồi tưởng lại tư vị thắng lợi từng đạt được. Nàng có thể khiến Diệp Khai nói ra những lời này, không phải đáng giá kiêu ngạo cả đời nàng sao? Đáng tiếc lời nói không bằng hành động, Diệp Khai không tiếc một lần nữa liều mình vì Phó Hồng Tuyết, trong lòng Diệp Khai chỉ có mình Phó Hồng Tuyết.
Đinh Linh không biết những chuyện trước đây của Diệp Khai và Phó Hồng Tuyết, không biết Chu Đình là ai. Nàng lúc này đã mơ hồ đoán được người trước mặt là ai, thầm nghĩ, ‘Nữ nhân nhà các ngươi đều là kẻ điên, chiếm không được liền ra tay phá hủy.’ Ngoài miệng lại nói, “Nhưng Phó Hồng Tuyết võ công cao cường, ai có thể giết được hắn?”
Nữ nhân kia nói, “Dương Thường Phong võ công cao như vậy, còn là Minh chủ Võ lâm, không phải kết cục vẫn là chết?”
Suy nghĩ trong lòng Đinh Linh xoay chuyển thật nhanh, ‘Nàng vốn mang theo vô hạn địch ý với ta, là vì ta kết giao cùng Diệp Khai, nàng muốn giết ta. Giờ lại nói với ta những lời này, hẳn là muốn ta đi hại Phó Hồng Tuyết. Ta làm gì có bản lĩnh giết được Phó Hồng Tuyết, nhất định nàng còn có kế hoạch phục sát khác. Cho dù Phó Hồng Tuyết có không chết dưới kế hoạch của nàng, thì hắn cùng Diệp Khai cũng đã mệt mỏi tới cực điểm, tự nhiên muốn tới nhà ta nghỉ ngơi. Khi đó ta lại ra tay, Phó Hồng Tuyết tất sẽ gặp phải kết cục không hay.
Phụ thân từng nói qua, kết giao với người khác nhất định phải chọn người phẩm tính thuần lương. Muốn dùng thành tâm để thay đổi một kẻ giả nhân giả nghĩa là không có khả năng. Trong mắt loại người này, người trong thiên hạ đều lấy tình cảm ra mà đùa bỡn vì tư lợi. Hiện tại không chỉ mình Phó Hồng Tuyết Diệp Khai, ngay chính ta cũng đang gặp nguy hiểm tới tính mạng. Ta nhất định phải giả như cực kì oán hận Phó Hồng Tuyết để lấy được lòng tin của nàng.
Ngươi là nữ nhi xuất thân từ võ lâm thế gia, tâm tư thâm trầm, nhưng đã bị dục vọng che mờ mắt. Ta cũng là võ lâm thế gia chi nữ, thử xem xem Nam Cung gia và Đinh gia, rốt cuộc là ai mạnh hơn ai.’