Đinh Linh đã sớm biết hai người họ buổi tối nhất định sẽ không ra ngoài, một mình nhàm chán mới cùng Liễu Thiên nói chuyện phiếm dăm ba câu. Liễu Thiên kiên nhẫn ăn cơm, lúc nào thật sự không thể không trả lời mới đáp lại một câu.
Đinh Linh thở dài nói, “Gặp được ba người các ngươi, ta thực hoài nghi không biết có phải vẻ ngoài của mình biến dạng hay không nữa, ngươi cảm thấy sao?”
Liễu Thiên đáp, “Ta không biết bộ dạng nguyên bản của ngươi, sao biết ngươi có biến dạng hay không. Đinh cô nương, vấn đề của ngươi thật kỳ quái.”
Đinh Linh chưa từng gặp phải người nào ăn nói thẳng tuột như vậy, gắt giọng, “Vậy ngươi nói xem ta hiện tại đẹp hay không đẹp.”
Liễu Thiên trả lời, “Cũng đẹp đi.”
Liễu Thiên đã ở cùng một chỗ với Diệp Khai, Phó Hồng Tuyết một thời gian dài. Huynh đệ nhà này tướng mạo đều có thể coi là tuyệt đỉnh. Tuy rằng nam nữ khác nhau, nhưng vẫn không khỏi khiến Liễu Thiên không còn chút cảm giác với mỹ mạo bình thường. Lại nói sư huynh hắn Lạc Thiếu Tân cũng có thể coi như mỹ nam tử xuất sắc, vẻ ngoài so với người bình thường cũng là cực hiếm gặp. Huống chi bộ dạng người khác đẹp hay không đẹp, Liễu Thiên hắn vốn cũng không quá để ý.
Đinh Linh thấy hắn chỉ trả lời cho có lệ như thế, khó tránh khỏi có điểm khó chịu. Nữ hài tử vẻ ngoài xinh đẹp tự nhiên nhận được ưu ái khắp nơi. Nhưng kể từ khi gặp ba người này, nàng lại thời thời khắc khắc gặp trắc trở.
Nàng hồi tưởng lại, nhớ tới ánh mắt ôn nhu ngẫu nhiên xuất hiện của Diệp Khai, nhớ tới vẻ mặt ung dung bình thản, tươi cười rạng rỡ tiêu sái của hắn. Nếu bây giờ từ bỏ, một đời này chấp nhận vô duyên, nàng làm không được.
Đất trời muốn đã vào thu, về đêm bắt đầu trở lạnh.
Phó Hồng Tuyết thay Diệp Khai lau khô mái tóc dài, Diệp Khai ngồi bên mép giường rũ rũ tóc. Phó Hồng Tuyết càng nhìn càng thấy giống tiểu động vật lông xù bị dính ướt, sau khi lau khô lại vươn tay giúp Diệp Khai thuận thuận mao.
Đến phiên Phó Hồng Tuyết tắm rửa, Diệp Khai ngồi một bên nhìn chằm chằm dục dũng.
Phó Hồng Tuyết bị hắn nhìn mà đau đầu, bất đắc dĩ chỉ chỉ giường nói, “Qua bên kia chờ.”
Diệp Khai đô miệng, lùi lại một chút, đến khi Phó Hồng Tuyết mặc quần áo lại sán lại gần y. Chờ tiểu nhị mang dục dũng đi rồi, Phó Hồng Tuyết đóng cửa cài then cẩn thận, Diệp Khai càng thêm vui vẻ, xoay quanh y chạy không ngừng.
Phó Hồng Tuyết biết tâm trí Diệp Khai buổi tối cũng dần dần trưởng thành, thấy hắn hoạt bát như vậy, tự hỏi trong quá trình trưởng thành của mình, phải chăng cũng có giai đoạn bỗng nhiên trở nên thực hoạt bát sáng sủa như vậy hay không? Đáng tiếc quá trình trưởng thành của y quá mức thống khổ, cho dù thực sự có loại cảm xúc này, cũng không có cơ hội biểu lộ ra.
Lúc ăn cơm Phó Hồng Tuyết tính uy Diệp Khai. Diệp Khai ăn mấy miếng liền tự cầm thìa, xúc một thìa cơm đưa đến bên miệng Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết sao có thể không biết xấu hổ để hắn bón cơm, lỗ tai nhất thời có chút nóng lên.
Diệp Khai dùng ánh mắt trong suốt nhìn Phó Hồng Tuyết. Hắn có một đôi mắt thực xinh đẹp, hắc bạch phân minh, tựa hồ ẩn ẩn thủy quang, mỗi khi nghiêm túc hay ủy khuất, thủy quang lại long lanh lay động. Hắn đã muốn tin tưởng người thân cận nhất, được Phó Hồng Tuyết quan tâm yêu thương nhất chính là mình, giờ cho dù Phó Hồng Tuyết có cự tuyệt hắn, cũng sẽ không tổn thương nghiêm trọng như trước nữa.
Phó Hồng Tuyết sờ sờ đầu Diệp Khai, ăn miếng cơm kia, nháy mắt trong lòng có loại vui sướng trông thấy hài tử trưởng thành. Y vội vàng lắc đầu, đem cái ý niệm vớ vẩn trong đầu cũng lắc bay đi. Y thế nhưng lại đem đệ đệ địa vị ngang bằng với mình trở thành hài tử mình, tuy rằng huynh trưởng như cha, nhưng vẫn có điểm quá phận.
Phó Hồng Tuyết chưa từng được hưởng qua chiếu cố ấm áp, lúc trước chiếu cố Diệp Khai buổi tối hoàn toàn dựa vào trách nhiệm cùng tâm tư suy nghĩ chu đáo cẩn thận. Kinh nghiệm này có lẽ mỗi người chỉ có thể trải nghiệm một lần trong đời, Phó Hồng Tuyết cảm thấy nếu thật có lần thứ hai, y chắc chắn không thể lo liệu cẩn thận như vậy. Kỳ thật các bậc cha mẹ trên đời phần lớn cũng đều như thế, lần đầu có hài tử luống cuống tay chân, lúc nào cũng lo sợ có điểm gì không chu toàn, về sau quen tay hay việc, tự nhiên cũng qua quýt hơn nhiều.
Hai người bọn họ đều chưa ăn cơm chiều. Diệp Khai càng đút càng thấy thú vị, một ngụm một ngụm đút cho Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết mới đầu còn ngượng ngập vì chưa quen, ăn một hồi cảm thấy kỳ thật cũng chẳng có gì, chỉ cần Diệp Khai cao hứng, cái gì cũng không quan hệ. Y tới giờ đã có quá nhiều thứ cảm thấy tuyệt đối không thể đạt được, quá nhiều việc cảm thấy tuyệt đối không thể xảy ra vì Diệp Khai mà thay đổi.
Ăn cơm xong súc miệng, Diệp Khai súc quá nhanh, che miệng nôn khan một tiếng. Phó Hồng Tuyết vỗ nhẹ lưng hắn, Diệp Khai lại nôn thêm vài cái, vẫn không nôn ra được, đành đem nước súc miệng nuốt xuống, dùng sức đô miệng, rất là bất mãn.
Phó Hồng Tuyết thấy hắn quẫn thái, nhịn không được bật cười. Nếu là Diệp Khai ban ngày, y cho dù buồn cười cũng sẽ nhịn xuống, nhưng trước mặt là Diệp Khai buổi tối, tự nhiên muốn cười liền cười không kiêng nể gì.
Diệp Khai quay đầu hướng hắn le lưỡi, quả nhiên không vì bị y cười nhạo mà ngượng ngùng. Hắn súc miệng lại một lần nữa, súc xong bổ nhào lên giường, theo thói quen chui vào lòng Phó Hồng Tuyết, tìm vị trí mình thích nhất.
Diệp Khai nằm trong lòng Phó Hồng Tuyết, nhìn y, hai gò má ửng hồng, nhẹ vươn đầu lưỡi, liếm liếm khóe môi. Phó Hồng Tuyết biết hắn muốn gì, ở trong lòng thở dài thật sâu.
Thời gian Diệp Khai thụ thương, không thể tự ăn tự uống, hoàn toàn đều dựa vào y. Diệp Khai dưỡng thành thói quen từ trong miệng y đòi lấy, còn học theo y vươn đầu lưỡi ra. Sau đó y sợ Diệp Khai đau lòng khổ sở, cái gì cũng đều chiều theo Diệp Khai, thủy chung không đành lòng dạy dỗ hắn.
Diệp Khai buổi tối không hiểu thế sự, chỉ toàn tâm toàn ý yêu thương y. Hai người đều còn trong độ tuổi thanh xuân, chưa từng cùng ai tiếp xúc thân mật như vậy, Phó Hồng Tuyết cũng không có can đảm đụng chạm hắn.
Diệp Khai đợi một hồi, thấy y không có động tĩnh, đô đô miệng. Phó Hồng Tuyết biết đợi thêm chút nữa, Diệp Khai sẽ ghé lại đây. Dù sao cũng đều phải hôn, cần gì phải khiến Diệp Khai không vui, nghĩ vậy liền cúi người ngăn chặn Diệp Khai, hung hăng hôn xuống.
Hai người họ từ trước tới giờ hôn nhau đều là Diệp Khai chủ động. Đây là lần đầu tiên Phó Hồng Tuyết hôn Diệp Khai trước, Phó Hồng Tuyết áp chế Diệp Khai, bản năng mang theo hơi thở chinh phục. Diệp Khai phối hợp hơi hơi hé môi, mặc cho Phó Hồng Tuyết xâm lược đòi hỏi.
Miệng lưỡi giao triền, Diệp Khai nhắm mắt thừa nhận. Hắn sung sướng đến cực điểm, thân thể không ngừng run rẩy, cơ hồ cảm thấy có thể bay vọt lên. Hai cánh tay Diệp Khai leo lên lưng Phó Hồng Tuyết, cả người run lẩy bẩy, dùng sức siết chặt lưng y.
Phó Hồng Tuyết bị hắn cào thoáng tỉnh táo lại, rời khỏi môi Diệp Khai, cúi đầu nhìn hắn. Diệp Khai khẽ cắn môi, vô tri vô lực kề bên người Phó Hồng Tuyết cọ xát, lông mi thật dài yếu ớt chớp động, không ngừng hấp khí.
Phó Hồng Tuyết đối loại chuyện này cũng giống hắn mù tịt. Nhẹ nhàng vuốt ve Diệp Khai, nghĩ muốn an ủi hắn, nhưng tay y chạm tới nơi nào trên cơ thể Diệp Khai, nơi đó liền một trận run rẩy.
Phó Hồng Tuyết vội rụt tay lại, muốn dùng Cửu âm tuyết phách công khiến Diệp Khai bình tĩnh lại, nhưng trên người Diệp Khai còn có nội thương, hơn nữa thời tiết đã nhập thu, y không đành lòng để Diệp Khai nhiễm hàn khí.
Diệp Khai thấp giọng rên rỉ, đôi chân thon dài ở dưới thân Phó Hồng Tuyết không ngừng quẫy đạp. Phần da thịt lộ ra nhiễm một tầng phấn hồng, trên trán tích một lớp mồ hôi mỏng. Phó Hồng Tuyết đè hai chân hắn lại, ôn nhu trấn an, “Khai nhi, Khai nhi.”
Diệp Khai mở to mắt, hơi nước trong mắt sắp ngưng tụ lại một chỗ, oánh oánh chớp động.
Phó Hồng Tuyết ôm hắn vào lòng, an ủi, “Ngủ đi, ngủ đi, ngủ rồi sẽ tốt hơn.”
Diệp Khai thập phần nghe lời y, ân một tiếng, dựa sát vào người Phó Hồng Tuyết run rẩy. Lửa nóng trong thân thể thế nhưng lại không đồng ý ngủ đông. Diệp Khai cố gắng tìm kiếm giải thoát trên người Phó Hồng Tuyết, dường như chỉ cần kề sát da thịt ấm áp của Phó Hồng Tuyết, bất an nôn nóng sẽ được thư giải, đổi lại là khoái cảm mơ hồ.
Phó Hồng Tuyết bị hắn cọ tới khí huyết dâng trào. Diệp Khai bỗng nhiên dừng lại không động nữa, tiếp đó cả người kịch liệt run rẩy, ngừng một lát, lại kịch liệt run rẩy, thân thể đầu tiên cứng ngắc, sau đó run tới cuộn mình lại, khoái cảm cường liệt khiến hắn ra một thân mồ hồi, thân dưới ẩm ướt một mảnh.
Phó Hồng Tuyết đã sớm đoán được không sai biệt lắm, thoáng đẩy Diệp Khai đang mê man ra, quan sát vẻ mặt hắn. Diệp Khai híp mắt, không ngừng hút khí, ngưỡng đầu lộ ra cần cổ tuyết trắng. Rên rỉ từ miệng hắn thoát ra trở nên gần giống như thấp giọng khóc, lông mi ướt át như vương nước mắt.
Phó Hồng Tuyết chờ hắn bình ổn lại, rút khăn thay hắn lau mồ hôi. Tới khi muốn cởi hạ y Diệp Khai, Diệp Khai sắc mặt ửng hồng, gắt gao bắt lấy tay y, không chịu để y làm. Phó Hồng Tuyết không biết hắn vì sao một lần lại một lần càng thêm thẹn thùng.
Diệp Khai vẫn cứ kháng cự, Phó Hồng Tuyết không muốn ép buộc hắn, buông tay giúp hắn lau đi mồ hôi ở chỗ khác. Khi lau xuống tới chân, Diệp Khai thẹn thùng vặn vẹo.
Phó Hồng Tuyết nhớ hắn thích được sờ chân, liền sờ sờ thêm vài cái. Y rất có hứng thú với đôi chân tinh tế thon dài của Diệp Khai, nhưng đối Diệp Khai ban ngày ngượng ngùng không dám sờ. Da thịt dưới tay ôn nhuyễn nhu nị, Phó Hồng Tuyết kìm không được ở trên mu bàn chân tuyết trắng của Diệp Khai nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.
Diệp Khai bị y hôn, hơi hơi phát run, hô hấp dần trở nên nặng nề, bàn chân căng cứng. Phó Hồng Tuyết hoảng sợ, vội vàng buông chân hắn ra. Loại tình huống này dù sao cũng xấu hổ, cùng một buổi tối, Phó Hồng Tuyết dù thế nào cũng không muốn lại đến thêm lần nữa.
Phó Hồng Tuyết cũng giống Diệp Khai, đều còn rất trẻ. Diệp Khai dung mạo tinh xảo, mi mục như họa, lại cùng y thân mật khăng khít, ở trên giường bày ra loại thần thái động tình này. Phó Hồng Tuyết đã vài lần khí huyết dâng trào, đều phải cưỡng ép xuống.
Diệp Khai hôn xong, sẽ hướng y bày ra vẻ mặt thuận theo, tựa như Diệp Khai lúc ban ngày bị y quát mắng cũng sẽ xuất hiện biểu tình này.
Phó Hồng Tuyết cùng hắn nhìn nhau, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến, ‘Vô luận ban ngày hay ban đêm, Diệp Khai cũng đều thuận theo ta như vậy, nói vậy cho dù ta muốn hắn làm gì, hắn khẳng định cũng sẽ không cự tuyệt.’
Phó Hồng Tuyết nghĩ đến đây, khí huyết lại bắt đầu ẩn ẩn xao động, lần này không thể dùng nghị lực áp chế được. Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ đành phải vận Cửu âm tuyết phách công. Đây là môn công pháp dựa vào vận chuyển hàn khí. Lãnh khí quanh cơ thể Phó Hồng Tuyết dần kết thành băng, rốt cuộc cũng khắc chế được hỏa khí vì Diệp Khai mà dâng lên.
Diệp Khai thấy trên người y xuất hiện một tầng băng, hoảng sợ kêu lên, “Ca ca.” Hắn cách một tầng băng ôm lấy Phó Hồng Tuyết, hàn khí lạnh thấu xương, đem hàng lông mi ẩm ướt của hắn đông lại thành sương mỏng.
Phó Hồng Tuyết đánh văng băng khí ra, ôm lấy Diệp Khai nói, “Ca ca không sao, ngủ đi.”